Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 224: Tố Hinh




Chương 224: Tố Hinh

"Ninh Nhật đại nhân, đến giờ dậy rồi-a!?"

Nô tì mở cửa phòng NInh Nhật bước vào.

Có chút bối rối.

Giờ này thường Ninh Nhật đại nhân sẽ vừa ngủ dậy uống trà, hoặc những ngày mệt thì ngài ấy sẽ còn ngủ trên chăn.

Hôm nay... ngài ấy đang hít đất ...!?

"Ninh Nhật đại nhân...! Xin hãy cẩn thận, sức khỏe của ngài như vậy không vận động mạnh được đâu...!"

Ninh Nhật nhìn sang.

"A... Tố Hinh. Ta không sao."

"À... đúng rồi."

Hắn bật dậy.

Đây là nô tì của hắn.

Theo thường lệ thì mỗi biệt viện, bét nhất vẫn có một nô tì do Ninh Gia huấn luyện theo hầu.

Những nô tì này thường là những đứa trẻ mồ côi, Ninh Gia nhận về nuôi nấng dạy dỗ từ nhỏ để làm nô tì, nô bộc.

Chúng sẽ không được đặt tên.

Con cháu nhà họ Ninh làm chủ nhân của họ sẽ được phép đặt tên cho họ.

Và trên người nô tì, nô bộc đấy sẽ mang có một thệ ước mãi mãi trung thành với chủ nhân.

Không khác khế ước nô lệ là mấy.

Theo Ninh Nhật nhớ, tên Ninh Tử hồi đó cũng có một nô tì.

Nhưng hắn đã gỡ bỏ Thệ Ước với nô tì ấy.

Sau này người nô tì kia theo Hồng Mân gia nhập Hắc Y Hội thì phải...

Còn nàng ta, có vẻ như được đặt tên bởi chủ nhân trước.

Hừm...

Hắn nhìn Tố Hinh.

Xem qua cũng ngang tuổi tác của Ninh Nhật, có phần dáng vóc nhỏ nhắn, gầy gò hơn.

Gương mặt xinh xắn, là nô tì của Ninh Gia vẫn được ăn mặc gọn gàng, sáng sủa.

Dung nhan này đánh mặt mấy cái tiểu thư đài các vẫn được.

Ban nãy khi ký ức tràn về, hắn bất chợt mà nhớ về bản thân.

Bị Bạch Thú điều khiển suốt bao nhiêu năm, thậm chí còn không hay biết là mình bị điều khiển.

Còn những người này, thậm chí là biết họ đã trở thành nô lệ, nhưng vẫn phải tuân theo.

Từ bé đã vậy, phải coi đau khổ là điều hiển nhiên.

Hắn không khỏi cau mày.

Ninh Nhật kéo tay áo ra.

Để lộ một cái ấn chú nho nhỏ.

Đây là ấn thệ ước.

Người giữ thệ ước có thể xóa bỏ thệ ước bất kỳ lúc nào họ muốn.

"A... Đại nhân...!?"

Hắn nhớ về ký ức của Ninh Nhật.

Người này thậm chí không biết cha mẹ mình là ai.



Ninh Gia cũng không nói cho cậu biết.

Từ bé đã được một người trong tộc nhận nuôi.

Nhưng sau này thì người kia cũng m·ất m·ạng, nên Ninh Tử bây giờ phải sống tự lập.

Nô tì này đã lo cho Ninh Nhật từ khi hắn bị bệnh Nội Lực Phong nhiều năm về trước.

Từ đó đến giờ, cử chỉ của hai người đều rất ân cần đùm bọc nhau tại nơi đây.

Hắn dùng tay chạm vào ấn ký.

Bất chợt Ninh Nhật cảm nhận được một xúc cảm gì đó.

Hắn cảm nhận được hình như người chủ của thân xác này cũng đang gật đầu đồng tình.

"Ngươi nhiều năm qua phục vụ ta rất tốt."

"Rất tiếc rằng dù mang tiếng là con cháu Ninh gia, bổng lộc của ta vẫn không nhiều, chẳng có gì ban thưởng cho ngươi."

"Nay ta thưởng cho ngươi thứ tốt nhất ta có thể nghĩ đến... Hi vọng sau này ta có c·hết đi, ngươi vẫn có thể sống tốt."

Ánh sáng chói lóa tỏa ra.

Ấn ký kia dần dần phai nhạt.

Tố Hinh giật mình.

Hình xăm đen đầy văn tự minh chứng cho thệ ước trên cổ nàng dần dần biến mất.

Ninh Nhật có chút ngỡ ngàng.

Lời nói khi nãy... Một nửa là của hắn.

Nhưng phần nhiều, hắn cảm thấy như, là chủ nhân của thân thể này lên tiếng.

"Ninh Nhật... Ngươi còn sống trong thân thể này sao?" Hắn nghĩ thầm.

Nhưng không có tiếng đáp trả.

Thôi kệ...

Nếu hắn còn sống, dần đần cũng sẽ biết.

Nếu có thể giúp cậu ta sống lại được, sau khi hoàn thành việc của mình, hắn cũng sẽ giúp.

Dù gì hắn cũng không định ở trong thân xác này mãi.

"Đại nhân...! Nô tì biết sai...! Nô tì biết sai...!"

Hả ?

Tố Hinh khóc nức nở.

Ngay lập tức quỳ xuống.

Dập đầu xuống đất.

"Nô tì biết sai...! Nô tì biết sai...!"

A...!?

"Ngươi đứng dậy đi, ngươi không làm gì sai." Ninh Nhật phải dỗ nàng.

"Không...! Là nô tì sai ! Nhất định là nô tì sai !!!"

"Ngươi sai gì chứ...!?" Hắn vô cùng bối rối.

Tố Hinh dùng tay nắm chặt vai Ninh Nhật.

Nước mắt không ngừng lã chã rơi, tiếng khóc ngất liên tục cất ra.

"Dù gì cũng là... hức...! Nô tì sai ! Đại nhân...! Xin ngài đừng bỏ nô tì...!"

"Nếu ngài cần tiền...Nô tì có thể đi làm việc...! Xin ngài...!"

A...



Quên mất.

Não Ninh Nhật lúc này mới nhảy số.

Thông thường người Ninh Gia trả tự do cho nô tì...

Là để đem bán...

Bỏ mẹ rồi.

Tự dưng làm con gái người ta khóc.

"...Ngươi đứng dậy đi. Đừng khóc."

Ninh Nhật lấy tay lau nước mắt cho nàng.

Cái má ửng đỏ vì khóc kia vô tình khiến Tố Hinh có một nét thu hút lạ thường.

C·hết thật. Hắn bị yếu đuối với con gái khóc.

"Đại nhân... Xin đừng mà...!"

Ninh Nhật thở dài.

Lấy tay xoa xoa đầu nàng.

"Nha đầu ngốc này, ta có bảo sẽ bán ngươi đi sao ?"

"Từ nãy ta cũng nói là thưởng cho ngươi, không phải phạt ngươi."

Tố Hinh khóc ngất.

"Nô tì ngu dốt... Không hiểu ý của đại nhân...!"

Ninh Nhật kéo nàng đứng dậy.

"Ta không có bảo đem ngươi đi bán. Chỉ là ta cho ngươi tự do thôi."

"Từ nay ngươi làm việc ở biệt viện này sẽ có lương... Mặc dù thời gian gần thì chắc sẽ không nhiều."

"Nếu ngươi thấy không ổn thì lúc nào cũng có thể rời đi, ngươi tự do rồi."

Tố Hinh ngơ ngác.

"Lương..Tự do...?"

"Đại nhân...Tại sao...?"

Ninh Nhật không khỏi chạnh lòng.

Bị Ninh Gia tẩy não, đến lúc được tự do cũng không biết mình phải làm gì.

...Thôi thì tốt nhất cứ tập cho nàng ta dần dần.

"...Thôi, từ từ ngươi sẽ hiểu."

Ninh Nhật móc trong túi bên hông ra một đồng vàng.

"Đây là lương của ngươi tháng này."

Tố Hinh giật bắn như một con mèo.

"Đại Nhân....! Không... Không được ! Thế này là quá nhiều !"

Nàng hoảng hốt.

Bổng lộc từ Ninh Gia chia cho Ninh Nhật đại nhân, nàng đều biết.

Một tháng 5 đồng vàng.

Đưa cho nàng 1 đồng vàng như vậy, là quá nhiều !

Nàng vội vàng mà đưa trả lại cho hắn.



"Ta bảo giữ thì cứ giữ đi."

"Ngươi là con gái, cũng không có cha mẹ như ta."

"Sau này lỡ muốn gả cho ai, không có của hồi môn lại bị người đời khinh thường, sao được ?"

"Cứ giữ lấy tích góp để dành dần!"

Ninh Nhật ấn đồng tiền vào tay nàng.

"Cứ vậy đi, ta còn phải chuẩn bị. Thường thì tầm một tiếng nữa là người kiểm tra đến rồi."

1 tuần nữa là buổi tỷ thí hằng năm của Ninh Gia.

Hắn không có nhiều thời gian.

Đối thủ mà hắn phải đánh bại trên hắn tận 70 cấp !

Tố Hinh vẫn rối rít muốn đưa tiền lại.

"Đại nhân...! Không được mà...!"

Ninh Nhật phì cười.

"Nếu ngươi không nhận tiền, thì ta đem ngươi đi bán."

"A...Đại nhân...! Không...!" Nàng hoảng loạn.

Đùa vậy thì ác thật, nhưng không nói vậy sợ rằng nàng không chịu nhận.

"Giữ cho kỹ đừng để ai lấy mất, ta đi tập luyện."

Ninh Nhật cứ vậy mà bước đi đến phòng tập.

Đồng thời thả thêm một đồng vàng vào tay Tố Hinh.

"Còn đồng tiền này thì ta cần ngươi đi mua giúp ta vài thứ..."

Trên người hắn toàn tiền lớn như vậy.

Tiền lẻ vốn dĩ đều để Tố Hinh giữ để mua lương thực thuốc men.

.

.

.

Tiếng gõ cửa biệt viện vang lên.

Tố Hinh vội đi ra mở cửa.

Một lão trung niên để râu dài, theo sau đó là ba người mặc võ phục đang đứng.

"Mời ngài vào ạ." Nàng cung kính dẫn đường.

"Ừm." Người kia chỉ lạnh nhạt đi vào.

Hắn vốn dĩ đến đây, cốt yếu cũng chỉ là theo luật mà đến.

Không có kỳ vọng gì.

Ai cũng biết Ninh Nhật bị Nội Lực Phong.

Có chăng theo luật sẽ cho hắn đấu tập với người kiểm tra yếu nhất.

Theo sau ông ta là ba người dùng để kiểm tra con cháu Ninh Gia.

Mạnh nhất là Bát Lưu. Yếu Nhất là Tứ Lưu.

Người ở giữa tu vi là Lục Lưu.

Bài kiểm tra hằng tháng của con cháu nhà họ Ninh cũng đơn giản.

Kiểm tra nội lực tối đa cơ thể sở hữu.

Kiểm tra lực công kích thông qua đánh cọc gỗ.

Cuối cùng là thực chiến.

Đối đầu với một trong ba vị đây, thắng người càng mạnh, chấm điểm càng cao.

Nhưng chỉ được chọn một.