Chương 217: Đợi Người Trở Về
"Ra là vậy." Lãnh Yên sững sờ.
Hồng Mân ôm thân thể, hơi thở rất nặng.
"Hồng Mân bỗng dưng bước đi trên trần Lăng Mộ. Đòn t·ấn c·ông bị trả lại."
"Bây giờ đều có thể lý giải."
Là phản chiếu.
Pháp tắc còn lại của Hồng Mân... Là phản chiếu !!!
Nàng ta phản chiếu lại đòn t·ấn c·ông.
"Sở hữu hai pháp tắc... Lão phu công nhận... Chúng ta khó lòng mà đánh bại được Hồng Mân dù cho có toàn lực." Lãnh Yên lắc đầu.
"Vậy ra Tâm Kiếm đã nhận ra pháp tắc của cô ta từ đầu." Thái Huy có hơi chút thở dốc. Hắn đã bị trọng thương.
Ban nãy Tâm Kiếm quả quyết hô lên.
Là bởi vì nàng nắm rõ pháp tắc của Hồng Mân là gì.
"Khụ...!" Hồng Mân nhắm mắt đau đớn.
Nàng muốn ngã quỵ.
Thân thể còn đứng được tất cả là do ý chí.
Vốn dĩ nàng không nên dùng loại pháp tắc này trong tình trạng thân thể này.
Nhưng nếu không dùng, Tâm Kiếm ban nãy thật sự có thể sẽ bị trọng thương.
【Pháp Tắc Phản Chiếu đã kết thúc.】
【Chiếu Mệnh Minh Tưởng đã trở về trạng thái Tử Vong Minh Tưởng.】
"Hồng Mân... Nói điều này hơi trễ. Nhưng cô quả thật là thiên tài trong thiên tài."
"Dung hợp được cả hai loại pháp tắc thành Minh Tưởng."
Lãnh Yên không khỏi cảm thán.
Cát Tường lúc này lại đến đỡ lấy Hồng Mân.
"Màu đen" trên thân thể Cát Tường khi chạm vào Hồng Mân, ngày một nhiều.
"Cát Tường..." Hồng Mân nói rất nhỏ, mắt đã lờ đờ.
"Đại nhân...A...Xin...Xin hãy gọi Hắc Y Thiên Ma đi!!!" Nàng khóc lóc, không nỡ nhìn Hồng Mân như vậy.
"Cát Tường xin người...! Người muốn Cát Tường sau này làm gì cũng được...! Cả đời này Cát Tường chỉ có lúc này, cầu xin người...! Hãy gọi Hắc Y Thiên Ma đi...!"
Thân thể Cát Tường từ nãy đến giờ dần chuyển đen, chính là gánh chịu cho Hồng Mân một phần tổn thương từ độc tố.
Giúp nàng đứng vững được tới bây giờ.
Hồng Mân dùng tay, cắt đứt liên kết giữa Cát Tường và nàng.
Không để nàng hấp thụ độc tố nữa.
"Xin lỗi... Không thể..."
"Đại nhân...!!!!" Cát Tường khóc rồi.
Nàng không nỡ giãy mạnh, nhưng tay nàng đã bấu chặt lên người Hồng Mân.
Sắp không gánh chịu nổi nữa rồi.
Tiếng cười của Bạch Kỳ Lân lúc này thì đang vang vọng khắp tứ phương.
Tuyệt lắm ! Tuyệt...!
Dù không tiêu diệt được Tâm Kiếm. Nhưng Hồng Mân đã tự ép cạn bản thân rồi.
Chỉ cần con ả đấy không sử dụng Tử Vong Pháp Tắc được nữa.
Tất cả đều phải c·hết dưới tay Bạch Kỳ Lân...!
Thứ duy nhất đảm bảo mạng của chúng sẽ không còn.
Tâm Kiếm nhìn Hồng Mân.
Đôi mắt nàng không khỏi có chút đau lòng.
"Xin lỗi."
"Không việc gì." Hồng Mân mỉm cười. Mắt đã không mở ra nổi.
Thái Huy nhìn lưỡi kiếm của mình.
Màu sắc cánh hoa bao phủ lưỡi kiếm hắn đang ngày một nở rực.
"Gần đủ rồi."
"Hồng Mân. Thần c·hết của cô là gì ?" Hắn mở lời.
"Vị Thái Huy này... Xin thứ lỗi. Đại nhân lúc này không nên nói nhiều." Cát Tường có chút khó chịu.
"Đây là việc quan trọng." Thái Huy nghiêm nghị nói.
Hồng Mân lờ đờ.
Không ổn rồi.
Ảo ảnh ký ức lại sắp xuất hiện trong mắt nàng.
"Là...một người mặc áo đen...Khụ...!"
Nàng ho thật mạnh, máu đen tuôn ra khỏi thân thể.
"Được. Tôi biết rồi." Thái Huy gật đầu.
Hắn đứng dậy.
Một cánh tay đã bị mất.
Nhưng bàn tay còn lại vẫn nắm chặt thanh kiếm tỏa ra vô vàn luồng khí màu hồng phấn.
Chỉ nhìn vào nó thôi, thân thể vạn vật cũng đã như chữa lành.
Hắn đưa kiếm ra trước mặt.
"Kiếm này..."
Mắt Thái Huy nhắm lại.
Phừng.
Vô vàn đóa hoa nở ra từ lưỡi kiếm kia.
Trông như thể Thái Huy đang cầm một bó bông khổng lồ.
Xong trong tức khắc, bó bông khổng lồ kia nổ tung.
Để cánh hoa bay đầy trời.
Ánh mắt đờ đẫn của Hồng Mân nhìn lên trời hoa kia.
Thân thể nhiều phần trở nên nhẹ nhõm.
"Hoa...Những cánh hoa..."
Ký ức của Hồng Mân vẫn tiếp tục mà ùa về.
.
.
.
"Không ngờ bộ lạc lại xa như vậy." Ninh Tử bật cười.
"...Chàng cứ ở lại Ninh Gia, không tốt sao." Hồng Mân vẫn bước đi.
Cùng Ninh Tử đang cầm một đống hành lý, đi theo phía sau.
Gió thổi vi vu.
Những cánh hoa đào bay trong gió.
Không khí vô cùng thoải mái.
Giờ đã là xuân.
"Đi theo ta, chàng sẽ trở thành kẻ phản bội Ninh Gia..."
"Mất đi gia đình, quê nhà."
"Không phải kết cục tốt."
Ninh Tử nhìn bóng dáng đau buồn của Mân Côi.
Nhẹ nhàng mà đặt tay lên đầu nàng nhẹ xoa.
"Cha mẹ ta đều đ·ã c·hết."
"Ở lại chốn kia cũng chỉ là những kẻ xa lạ."
"Họ hàng không có nghĩa là gia đình."
"Những người thương yêu ta, ta thương yêu họ."
"Đấy mới là gia đình."
Ninh Tử nhẹ thơm trán nàng.
"Nàng là nhà của ta."
"Nàng là gia đình của ta."
Mặt Mân Côi thẹn đỏ.
"...Ta sẽ dạy chàng pháp tắc."
"Hô...? Thứ nàng sử dụng ban nãy sao?" Ninh Tử cảm thấy kỳ thú.
"...Ừ."
"Chàng cần phải mạnh lên, để bảo vệ chính mình." Hồng Mân véo má hắn.
"Ta cần phải mạnh lên, để bảo vệ nàng." Ninh Tử cười khì khì.
.
.
.
"Không...!"
Chuyện gì thế này...!
Mân Côi ngã quỵ.
Nước mắt liên tục chảy.
Ninh Tử bên cạnh cũng không nói được gì.
Hắn đánh rơi cả hành lý trên tay.
Tay run run.
Giọt lệ cũng chảy ra.
Bộ Lạc chìm trong biển lửa.
Một xác c·hết đang nằm trước mặt họ.
"...Cha...!"
"....Cha...!!!!"
.
.
.
"Nói...!!!"
"Con ả đó ở đâu...!"
"Đừng làm nhục mặt Ninh Gia nữa ! Ninh Tử !"
"Dùng cơ hội này mà chuộc lỗi !"
Ninh Bảo hét lớn.
Lưỡi đao đã kề sát cổ Ninh Tử.
Hắn đang nằm gục dưới đất.
Đôi mắt đã b·ị đ·âm mù.
Miệng sặc sụa đầy máu.
Thân thể lỗ chỗ vết đâm.
Hình hài này đã nói rõ, hắn chẳng sống được lâu.
Thế nhưng, gương mặt Ninh Tử mìm cười.
"Ninh Tử...Bất Khuất."
"Ngươi....Ngươi còn dám...! Một kẻ phản bội Ninh Gia, không đáng nói cái từ đó ! Cái tên của ngươi từ nay về sau, Ninh Gia truyền lại, cũng chỉ là một nỗi ô nhục...!"
Ninh Bảo tức giận mà lấy đao chém đứt thân hắn.
Ninh Tử bằng những hơi thở cuối cùng, vẫn mỉm cười.
"Thì sao chứ...?"
"Ta tên Ninh Tử."
"Mẹ ta lúc c·hết, lấy tay ôm chặt bụng. Nhất quyết không thả."
"Để bảo vệ ta."
"Các ngươi... từ bé đã... bảo rằng tên ta là lời nguyền... cha mẹ để lại."
"Họ muốn ta c·hết...?"
"Ha...!" Ninh Tử ho ra một ngụm máu.
"Ta tên Ninh Tử...! Sinh ra bởi tình thương của mẹ. Lớn lên bởi tình thương của cha..!"
"C·hết đi...để bảo vệ người ta thương...!"
"Ninh Tử Bất Khuất...! Đời này ta sống...! Không thẹn với kỳ vọng của họ...!"
Ninh Bảo trầm mặc.
Nhìn Ninh Tử.
"Vậy thì c·hết đi."
Phập.
"Ưm...!!!! ƯM !!!!! Â.A...!!!! AAA...!!!!!"
Mân Côi chứng kiến toàn bộ.
Nước mắt nàng chảy đến vô tận.
Bàn tay nàng giãy giụa.
Muốn lao ra cứu lấy Ninh Tử.
Nhưng không thể nào được.
Tiếng gào thét của nàng như chìm vào im lặng.
Trước khi c·hết.
Ninh Tử đã thức tỉnh được pháp tắc.
Một loại pháp tắc mà chính Hồng Mân cũng không rõ là gì.
Nó bảo vệ nàng.
Dù nàng ở rất gần họ.
Nhưng không một âm thanh nào nàng phát ra có thể khiến họ nghe thấy.
Cả thân thể nàng không hề thấy đau đớn dù chằng chịt v·ết t·hương.
Dù nàng làm bất cứ cách nào. Cũng không thể cử động được.
Bất lực mà nhìn Ninh Tử c·hết đi.
.
.
.
Hồng Mân mắt đã lờ đờ.
Thôi.
Kết thúc rồi.
Nàng đã không chịu được nữa.
Đôi mắt nàng đã thấy lờ mờ vị thần c·hết trước mặt..
【Tử Vong Minh Tưởng đã kết thúc.】
"Ha ha ha ha....!"
Bạch Thú gầm lên.
"CHẾT !"
"CHẾT ĐI !!!!"
Ngay lập tức, làn sương hiện ra trước mặt Hồng Mân.
Hắn không muốn t·ấn c·ông từ đằng sau.
Hắn muốn tận mắt nhìn nỗi tuyệt vọng của Hồng Mân giây phút cuối đời.
"Không...!"
Cát Tường ôm chặt Hồng Mân.
Lấy thân thể của mình mà muốn bảo vệ nàng.
.
.
.
Ting. Ting. Ting. Ting.
A...?
Từ nãy đến giờ, bởi sự tập trung cao độ của Minh Tưởng, nàng không nghe được những âm thanh này.
Đây là...?
Thông báo hệ thống hiện lên trước mặt nàng.
【Vô Nhất: Hồng Mân.】
【Vô Nhất: Cô còn nhớ bài hát cô chọn, lúc tôi đem nhạc cho Hắc Y Thiên Ma đại nhân nghe không ?】
Nhạc...?
Nhạc...
.
.
.
"Ồ..." Vô Nhất nhìn bài hát mà Hồng Mân đang mở từ khối lập phương.
"Là bài 'Đợi Người Trở Về' Tường Lặc Lặc hát."
"Cô thích bài này sao Hồng Mân?"
Hồng Mân gật đầu.
"Làm ta nhớ về một số kỷ niệm."
.
.
.
【Thời gian cứ trôi cỏ cây mơn mởn.】
【Dưới hiên mưa đổ chẳng người ghé thăm.】
Hôm đấy trời mưa.
Hồng Mân ngồi dưới mái hiên, vẫn là chiếc ghế ấy, thẩn thờ ngồi chờ phu quân trở về.
【Dẫu rằng hồi ức nhạt phai nhưng ta vẫn chờ người trở về..】
Biệt viện của Ninh Tử. Lúc này đã bỏ hoang.
Nhưng mỗi khi không có nhiệm vụ từ Hắc Y Hội, nàng đều đến đây.
Quét dọn.
Chẻ củi.
Nhớ về những kỷ niệm xưa.
Rồi lại thẩn thờ ngồi chờ.
Chờ...
【Ngoài cửa mưa rơi lá rụng rì rào.】
Lúc xưa, hiếm khi trời mưa trong lúc nàng chờ.
Không hiểu vì sao.
Trước đây tại sao trong mắt nàng, chờ đợi chàng luôn là nắng rực ?
Bây giờ... Mỗi lần đến đây, bầu trời đều ảm đạm.
Không mưa cũng trông như muốn mưa.
【Nơi xa vó ngựa dồn dập từng trận.】
Hồng Mân nhắm mắt.
Cảnh vật cô đơn của biệt viện lúc này như sinh động trở lại.
Nàng thấy Cát Tường ngồi cạnh mình.
Nàng thấy phu quân trên kiệu trở về.
Nàng thấy...
Hai người nằm ngắm trăng sao.
【Đã nửa mùa thu trôi qua, ta đây cô độc đợi người quay về.】
Một giọt lệ nhẹ mà rơi xuống.
.
.
.
Vô Nhất mỉm cười.
"Nếu cô thích thì tặng cô khối lập phương này."
Ngài ấy nhìn Hồng Mân.
Như hiểu tâm sự của nàng.
"Hồng Mân."
"Oa...!" Vô Nhất giật mình.
Ngài ấy cứ vậy mà ôm chầm lấy nàng.
"Có ta ở đây. Ngươi không cô độc."
Nàng nhẹ nắm tay Hồng Mân.
Cố tình giơ lên cho nàng thấy những chiếc vòng trên tay mình.
"Ninh Tử cũng đang dõi theo ngươi."
"Hắn thấy ngươi như vậy, nhất định sẽ trách ta không chu toàn."
Hồng Mân ngây người.
Mặt ửng đỏ.
Nửa muốn đổ lệ, nửa hạnh phúc.
"...Vâng."
"...Phu quân đang dõi theo ta."
Vô Nhất nhìn hai người họ.
Mỉm cười.
Hắn không biết nói gì.
Chỉ nhìn hai người họ mà mỉm cười.
.
.
.
Trước mắt Hồng Mân là một bóng hình mặc áo đen.
Ninh Tử...
Chàng đến đón ta sao?
Bóng đen kia mỉm cười.
Biến mất trong ánh sáng chói lóa.
"Nàng còn phải sống thật lâu. Nương tử của ta."
Ánh sáng lóe lên.
Đôi mắt đờ đẫn của Hồng Mân lại không cảm thấy khó chịu vì luồng sáng đó.
A...?
Đây là?
Vòng tay của cô đang phát sáng.
.
.
.
KENG.
Bạch Kỳ Lân trợn mắt.
【Phản Công.】
Phản Công...?
Tiếng nhạc tiếp tục vang lên.
...LÀ VÔ NHẤT !
Trên tay hắn đang đeo chiếc vòng của Hắc Y Thiên Ma.
"Mệt thật đấy...! Còn phải lừa gạt cô như vậy,"
Cát Tường ngây người.
Chiếc vòng đó...!
Bảng hệ thống ban nãy hiện lên...!
Vô Nhất đã lấy vòng của Hắc Y Thiên Ma đại nhân mà đeo...
Sau đó lừa Hồng Mân đại nhân nghĩ đến hắn...!!!?
Vô Nhất lập tức mở bảng hệ thống.
"Xin thứ lỗi vì đã đến trễ...!"
"Bây giờ là lúc phản công !"
"Sư phụ ! Có người ăn h·iếp Hông Mân !!!"
【Dịch Chuyển Bạn Bè đã được kích hoạt.】
Một ánh sáng lần nữa lóe lên.
【Gió thu đa tình giảm bớt vài phần sầu muộn.】
Một luồng khí đen lập tức ồ oạt toát ra.
Bạch Kỳ Lân trợn to mắt.
"Ngươi...!!!!"
【Gió Tây đến khi nào mới dừng.】
"Đợi ta lâu không? Con chó nhỏ ?"
【Đời này chỉ như chớp mắt.】
Ánh mắt Hồng Mân nhìn bóng lưng trước mặt.
"Thu Vũ... Đại Nhân..."
【Một khúc nhạc làm sao tỏ nỗi lòng.】
Hắc Y Thiên Ma nhìn nàng.
Không khỏi đau lòng.
"Đứa ngốc này..."
"Ngươi như vậy, là muốn ta đau lòng c·hết phải không?"
Mắt Hắc Y Thiên Ma có chút rưng rưng.
"Kiếm này..."
"Cứu Sinh Mệnh."
Phừng phừng phừng.
Vô vạn bông hoa kia nổ tung.
Nhuộm hồng mảng thiên địa.
【Hoa Sinh Vạn Tượng】
Bàn tay của Thái Huy lập tức trở nên lành lặn.
Thương tổn của mọi người đều biến mất.
Thậm chí độc tố trên người Hồng Mân cũng mất đi.
Sinh lực của nàng đang liên tục hồi phục.
"Làm tốt lắm kiếm sĩ."
"Đa tạ." Hắc Y Thiên Ma nhẹ cúi đầu kính trọng Thái Huy.
"Không việc gì. Hồng Mân đã cứu tôi mấy mạng rồi."
Hắc Y Thiên Ma gật đầu.
Sau đó nhìn sang Bạch Kỳ Lân.
Không ổn...!
Phải trốn ngay...!
Sương mù bắt đầu tỏa ra.
Hình ảnh của Bạch Kỳ Lân bắt đầu biến mất.
Bặp.
Bàn tay của Hắc Y Thiên Ma đã bóp chặt lấy răng nanh của Bạch Kỳ Lân.
Hắn không thể di chuyển.
"Con chó nhỏ... Không có ta. Ngươi quậy phá không ít nhỉ?"
Gương mặt của Hắc Y Thiên Ma lúc nay tràn đầy phẫn nộ.
Lửa giận đã xung thiên.
Rắc.
Chiếc răng nanh kia lập tức vỡ nát.
【Thời gian cứ trôi cỏ cây mơn mởn.】
【Dưới hiên mưa đổ chẳng người ghé thăm.】
【Dẫu rằng hồi ức nhạt phai nhưng ta vẫn chờ người trở về..】
【Ngoài cửa mưa rơi lá rụng rì rào.】
【Nơi xa vó ngựa dồn dập từng trận.】
【Đã nửa mùa thu trôi qua, ta đây cô độc đợi người quay về.】