Chương 202: Tân Hôn
Ánh mắt của Hồng Mân như đang nung lên theo ký ức của ngày đó.
Ngày hôm đó, bộ lạc Dã Lang đứng trước tin dữ.
Triều đình phương Đông muốn mở rộng bờ cõi, nên tiến quân lên phương Bắc.
Tri Điểu, thủ lĩnh của bộ lạc lúc ấy, đang ngồi xuống bàn luận cùng Giang Thâm - sứ giả của triều đình.
"Cách duy nhất để bộ lạc Dã Lang sống qua kiếp nạn này, chính là gả con gái của ông đi cho nhà họ Ninh."
"Chỉ có như vậy, nhà họ Ninh ra tay, mới đảm bảo được bộ lạc không bị triều đình xâm lược."
"Lãnh thổ của bộ lạc Dã Lang không nhỏ. Nếu ngài kết giao với nhà họ Ninh, trong mắt triều đình sẽ coi nơi đây vốn dĩ đã thuộc về mình."
"Nhà họ Ninh cũng đảm bảo không động đến phần lãnh thổ của bộ lạc."
Những lời mà Giang Thâm nói, đều khiến Tri Điểu phải suy nghĩ rất nhiều.
Bộ lạc Dã Lang lúc này thực sự không có một chút sức kháng cự khi đối mặt với lực lượng của triều đình.
Những người trẻ trong bộ lạc chưa hiểu sự đời, đều đang kêu gào muốn đánh.
Nhưng Tri Điều biết, việc đánh lúc này chỉ có một kết quả là diệt vong giành cho bộ lạc.
"Mân Côi."
"Ý của con thế nào?"
Bên cạnh ông là Mân Côi.
Nàng được người trong bộ lạc được gọi là Đóa Hoa của Phương Bắc.
Kỳ thực là xứng với danh xưng.
Dù chỉ là một người trong bộ lạc, nhưng vẫn khiến mọi người không khỏi cảm giác khí chất của nàng như một thiên kim tiểu thư, nhu mì nho nhã.
"...Vì bộ lạc, con không có gì phản đối."
Nàng nhắm mắt cúi đầu chấp thuận.
Nàng có suy nghĩ không muốn điều này không ?
Có chứ.
Chẳng ai muốn bị gả đi cho một người mà mình không hề quen biết.
Nhưng nàng giấu nó trong nội tâm của mình, vẻ ngoài không có chút gì gợn sóng.
Tri Điểu nhìn nàng, không khỏi phiền muộn.
Mân Côi từ bé, đã rất hiểu chuyện.
Dĩ nhiên là nàng hiểu nàng nhất định phải gả đi để bảo vệ bộ lạc của mình.
"...Được rồi."
"Tuy nhiên, nếu ở nhà họ Ninh, Mân Côi bị bất kỳ h·iếp đáp gì. Ngươi cũng đừng quên bộ lạc Dã Lang có thể làm gì."
"Nhất định rồi. Tiểu thư Mân Côi đây sẽ được chăm lo vô cùng tốt." Giang Thâm mỉm cười.
.
.
.
"NHẤT BÁI THIÊN ĐỊA."
Âm thanh vang lên trong đầu nàng.
"NHỊ BÁI CAO ĐƯỜNG."
Mân Côi đang mặc bộ phục trang đỏ rực.
Đồ cưới của phương Đông.
"PHU THÊ GIAO BÁI."
Mân Côi làm theo phong tục.
Phu thê lúc này chạm mặt nhau.
Gương mặt người kia có chút ửng đỏ.
Tấm khăn voan đỏ ở khoảng cách này, nửa mờ nửa ảo, nhưng vẫn nhìn được gương mặt của Mân Côi.
Không khỏi khiến nam nhân phải đỏ mặt.
.
.
.
Đêm Tân Hôn.
Hai người ngồi trên giường.
Bầu không khí có phần lúng túng.
Mân Côi từ khi đến nhà họ Ninh, đã không nói gì.
Ai bảo làm gì, nàng sẽ làm nấy.
Dù trong thâm tâm nàng, có chút tiếc nuối.
Gả đi rồi.
Từ giờ là người của nhà họ Ninh.
Từ bé đến lớn, nàng còn chưa yêu một ai.
Thế mà giờ đã bái đường.
"Xin lỗi..." Người ngồi cạnh nàng lúc này cất lời.
"Tự ta cũng biết cuộc hôn nhân này là nàng b·ị b·ắt buộc."
"Thật sự thì...ta cũng b·ị b·ắt buộc."
"Chúng ta còn chưa biết tên nhau."
Hắn quay người sang, cúi đầu chào nàng.
"Ta tên Ninh Tử."
"Con trai duy nhất của Ninh Phó của nhà họ Ninh."
"Nàng là Mân Côi phải không?"
Mân Côi nhìn hắn qua tấm khăn voan.
"Vâng ạ." Khẽ gật đầu.
"Được không...?" Hắn với tay chạm lấy tấm khăn voan che mặt.
Nàng nhìn hắn.
Một người thiếu niên trẻ tuổi.
Chỉ chạc tuổi nàng.
Không có gì để chê hắn.
Con nhà họ Ninh, từ bé đã được thừa hưởng điều kiện tốt nhất, dáng vóc vẫn là rất đẹp.
"...Vâng ạ." Nàng nhu thuận mà đáp.
Ninh Tử có chút đỏ mặt.
Kéo tấm voan kia xuống.
Để lộ ra gương mặt của Mân Côi.
"Hô..." Mặt hắn đỏ ửng.
Trông như một người bị hớp hồn.
Tay hắn bấu chặt áo.
"Ta nghĩ ta đã đã xài hết phúc đức 3 đời của mình rồi..."
"Vì sao ?" Mân Côi ngạc nhiên.
"Vì lấy được nàng."
.
.
.
Cuộc sống của Mân Côi ở nhà họ Ninh, quả thực dễ chịu.
Không ai dám khinh thường nàng.
Một phần vì bộ lạc Dã Lang khét tiếng với việc lấy oán báo oán.
Nếu Mân Côi chịu tổn hại gì, quả thực bộ lạc sẽ không thèm quan tâm thiệt hơn mà đến đánh nhà họ Ninh.
Những kẻ biết nghĩ thiệt hơn thì còn dễ khống chế.
Những kẻ không suy nghĩ... Tốt nhất không nên chọc tới.
Một phần vì Mân Côi lúc này vốn dĩ đã có tu vi Đấu Sứ.
Đặt trong cả nhà họ Ninh, cũng chỉ có vài người Chiến Tướng có thể trấn áp được nàng.
"Nương tử... Ta mang nho từ Thành Vạn Hoa cho nàng đây." Một giọng nói ôn nhu cất lên từ ngoài cửa.
Ninh Tử bước vào, trên tay là một túi nho lớn, gương mặt vui vẻ mà nhìn nàng.
"Lần sau không cần phải mua đâu. Phiền chàng." Nàng nhận lấy túi nho kia, nhẹ nhàng nói.
"Không phiền không phiền, thê tử của ta vui là được !" Hắn vui vẻ cười.
Cũng đã vài tháng kể từ khi họ kết hôn.
Mân Côi nhớ lại đêm tân hôn ấy.
"A...Không...! Không...! Nàng không cần phải vậy." Ninh Tử đỏ mặt mà quơ quơ tay, ngăn Mân Côi cởi y phục.
Tay hắn che mắt bản thân, cố gắng không nhìn.
"Tại sao...? Không phải đêm tân hôn thì vợ chồng phải..."
"Nhưng ta với nàng vốn dĩ chỉ vừa mới gặp..." Hắn nhỏ nhẹ nói.
"Ta không muốn ép nàng làm những việc như vậy."
Hắn nhắm mắt mà ngồi cạnh Mân Côi.
"Chúng ta thành vợ thành chồng, nhưng chưa có một ngày hiểu nhau."
"Đột nhiên lại ép làm những việc đó...! Quá ủy khuất cho nàng rồi...!"
"Ta muốn khi chúng ta là, là nàng tự nguyện."
Mân Côi nhìn Ninh Tử.
Không khỏi mỉm cười.
Nàng nhẹ đẩy hắn xuống.
Ninh Tử giật mình.
Cố đẩy nàng ra.
Nhưng bộ lạc Dã Lang, bình sinh sức khỏe đã hơn người.
"Tướng công."
Nàng đỏ mặt.
Mắt không dám nhìn Ninh Tử, đem nó thả đi một chốn vô định.
"...Đây là...lần đầu của th·iếp."
Tiếng nói ngắt quãng, ngại ngùng.
"Đừng để th·iếp phải chủ động được không?"
Lần đầu nàng để lộ ra tâm tình trên mặt.
Lập tức lại là cảm xúc rung động, bồi hồi đến vậy.
Ninh Tử lúc này cũng không khỏi đỏ mặt nhìn nàng.
Môi hai người cách nhau chỉ còn một chút.
Mị lực của Mân Côi lúc này, thật sự là vô biên.
Vốn dĩ nghe nói con gái bộ lạc Dã Lang vô cùng hoang dã.
Thân thể đã áp sát hắn.
Cảm nhận được thân thể đày đặn của nàng.
Nơi nào vốn dĩ cần to, nó đều to.
Hơi nóng của thân thể hai bên đều cảm nhận được.
Hơi thở nặng nề của cả hai đều chạm đến da mặt.
Lúc này đây, Ninh Tử thật sự được trải nghiệm.
Phụ nữ thuộc bộ lạc Dã Lang... Đáng sợ thế nào.
"A...Được."
Ninh Tử hôn nàng.
.
.
.
Nhiều tháng sau.
Ngay lúc vợ chồng đang vui vẻ bên nhau, họ đã nghe tin từ nô tì bên ngoài truyền vào.
"Ninh Tử đại nhân, có sứ giả Triều Đình đến."
.
.
.
Bành bành bành.
Tam Giác Mã liên tục đấm tới.
Mỗi một đấm lại xé rách không gian, phá hủy mọi thứ trên đường.
Bạch Thú vẫn nhẹ nhàng mà bước nhẹ khỏi các đòn đánh của hắn.
Hồng Mân lúc này đã đem mọi người lên trên trần nhà.
Ngay từ đằng sau,
Sảnh của Lăng Mộ Ma Thần lúc này đã bị hủy hoại tới tột cùng.
"Kiếm này..."
Thái Huy đã ở đằng sau Bạch Thú từ lúc nào.
【Kiếm Này Chém Đạo Không Chém Người.】
Rầm rầm rầm.
Một đường kiếm xé ngang thân thể Bạch Thú.
Để lại một tia điện tím trên đường nó đi qua.
Thế nhưng Bạch Thú lại không hề nhận bất kỳ thương tổn nào.
Mái tóc hắn đã bắt đầu chuyển sang màu trắng.
"Dựa vào các ngươi ?"
【La Hán Chưởng】
ẦM.
Một bàn tay khổng lồ tỏa sáng chưởng đến Bạch Thú.
Hắn dùng tay trực tiếp đỡ lại.
Rồi trực tiếp bóp nát nó.
Xoẹt.
Hồng Mân xé một lá bùa.
Bạch Thú mở to mắt.
BÀNH.
Một La Hán Chưởng khác từ đằng sau trực tiếp đánh vào người Bạch Thú.
"Con khốn."
Hắn trừng mắt nhìn Hồng Mân.
Hồng Mân cầm trên tay một lá bùa.
Một lần nữa xé.
BÀNH BÀNH BÀNH BÀNH.
Bạch Thú trợn mắt.
Vô số cú đấm của Tam Giác Mã khi nãy đá tập trung hết vào người Bạch Thú.
Từng cú đấm hủy thiên diệt địa, liên tục nổ tung trên người hắn.
Khiến thân xác kia mấy chốc đã có da thịt bay tứ tung.
【Phượng Hoàng Thể】
Thân thể hắn phừng lên một ngọn lửa đỏ.
Sau đó hoàn toàn hồi phục.
【Schurke Lv.999】
"Thứ pháp tắc của ngươi thật sự làm ta khó chịu đấy."