Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 195: Làm Bạn Nhé




Chương 195: Làm Bạn Nhé

Diệp Vũ bối rối vô cùng.

Ai.... Làm người ta ghét mất rồi...?

Hắn đang cố gắng suy nghĩ mình có làm gì sai không.

Trông hắn cô cùng luống cuống gãi gãi đầu.

Giờ làm gì giờ...!?

.

.

.

Ánh Thư trong phòng mình, lúc này lại cuộn trong chăn, đắp nhiều tấm chăn mà thút thít.

Tay vẫn còn run run.

"Diệp Vũ sẽ ghét mình mất..."

"Ha..."

Tiếng thở hổn hển

Ánh mắt sợ hãi, vô cùng hoảng loạn.

Nàng cuộn mình trên giường, ngón tay tự cào lấy cổ tay mình.

Run sợ.

Bàn tay như cử động mà không có sự cho phép của chủ nhân, cào xé tấm nệm.

Tiếng thở gấp đầy nặng nhọc.

.

.

.

Phòng của Bạch Di.

Diệp Vũ đang thò đầu ra nhìn hắn.

"Thập thò cái gì, muốn gì thì vào."

"A...Được."

Bạch Di đang đội nón thực tế ảo, nhưng hắn đang xem tin tức nên vẫn có nhận thức xung quanh.

"Định xin lại một cây kẹo... Tôi lỡ làm Ánh Thư giận rồi."

Bạch Di phì cười.

Dùng kẹo để dỗ cơ à.

"Lấy đi, dù gì tôi cũng không ăn kẹo nhiều."

"A...Cảm ơn."

Bạch Di nhìn Diệp Vũ.

Da có chút ngăm, nhưng kỳ thực tên này cũng ưa nhìn.

Làn da kia chỉ làm hắn trông "bụi" hơn thôi, với một người con trai không phải đi làm diễn viên như mình thì không có việc gì.

"Diệp Vũ."

"Hả?" Cậu quay sang nhìn.

"Còn nhớ lá thư mẹ của cô gái đó để lại không?"

"Cô gái đó... Có vẻ như bị tâm lý nặng đấy. Nên nhẹ nhàng thôi và cẩn thận tí."

"Vài hành động bình thường với mình chưa chắc đã nên làm với họ."

"Có vẻ như đút ăn có thể khiến cô ta nhớ lại một vài quá khứ đau thương rồi."

Diệp Vũ hơi ũ rũ.

Ơ.

"Nhưng mà sao anh biết tôi định đút Ánh Thư ăn?"



"Ngồi trong đây chán c·hết, tất nhiên là đi quanh hóng chuyện rồi." Bạch Di thẳng thắn nói.

"Cậu bớt xem con người ta như con cậu đi."

Trong phòng bệnh không có gì nhiều để làm thật nên hắn mới rảnh rỗi đi lung tung.

Cá nhân thì thấy khỏe rồi nhưng phải làm theo lời bác sĩ thôi.

"À...Vâng." Diệp Vũ gãi gãi đầu mà cười trừ.

"Thôi, lấy kẹo rồi đi dỗ con người ta đi."

Bạch Di tiếp tục dùng nón.

Diệp Vũ cảm ơn rồi rời đi.

.

.

.

Khoảng 30 phút sau sự việc kia.

Khịt.

Ánh Thư hốc mắt sưng đỏ, chiếc mũi nhỏ xinh của nàng cũng đã đỏ.

Đang ngồi trên giường, đối diện với Diệp Vũ.

Cả hai lúc này đều không biết nên nói gì.

Hiện trường lúng túng.

Cuối cùng Diệp Vũ mở lời trước.

"Ánh Thư... Cho tôi xin lỗi !"

Hắn cúi đầu tạ lỗi.

Sau khi nghe câu nói đấy, đôi mắt Ánh Thư mở to ra.

Nhưng nàng cũng không nói gì.

Hiện trường vô cùng lúng túng.

Diệp Vũ gãi gãi đầu. Hắn ngượng ngùng lúng túng lắm rồi.

Ánh Thư vẫn im lặng.

Nàng nhìn Diệp Vũ đang lo lắng vô cùng.

"...Diệp Vũ không có gì phải xin lỗi hết. Đừng lo."

"...Có vài thứ Ánh Thư chưa thể hành xử như bình thường. Đây lỗi của Ánh Thư thôi."

Nàng cúi đầu.

Diệp Vũ nhìn Ánh Thư.

Thân thể gầy gò, xanh xao.

Rất đẹp. Nhưng trông như một đóa hoa thủy tinh vô cùng dễ vỡ.

Hắn nuốt nước bọt, tâm trạng bản thân cũng đã rất căng thẳng.

"Ánh Thư. Làm bạn nhé."

Nàng ngỡ ngàng, ngước lên mà nhìn Diệp Vũ.

Ánh mắt long lanh kia như không tin vào tai mình.

Hắn mỉm cười.

"Mọi người hay gọi tôi là Diệp Vũ. Tên thật là Xuân Vân."

"17 tuổi. Đang học tại trường bổ túc quân khu 7."

"Ngày nghỉ hoặc thời gian rảnh thường tôi sẽ chơi Nhất Thế hoặc đi giao hàng kiếm thêm thu nhập."

"Nhà có một em gái kém hơn 5 tuổi."

"Tôi muốn làm bạn với Ánh Thư vì tôi thích...chơi Nhất Thế cùng cậu."

"Và để hiểu cậu thêm, tránh vô tình làm cậu buồn như ban nãy."

Hắn đưa tay ra.



Cử chỉ vô cùng trang trọng.

Nàng không khỏi bất ngờ.

"Tôi muốn làm bạn với Ánh Thư."

"À...Khoan đã."

Hắn chợt rút nhẹ tay.

"Quên mất không được động chạm Ánh Thư."

Nàng bật cười, lấy tay mà che miệng.

"Anh Diệp Vũ ngốc."

Cánh tay trắng gầy, thon dài kia đưa ra mà nắm lấy tay hắn.

"Em tên Lý Ánh Thư. 16 tuổi."

"Bệnh nhân thường niên của bệnh viện Yên Dân. Nơi đây không khác nào nhà em cả."

"Đang theo học chương trình của Đại Học Sơn Ngoại."

"Thời gian rảnh thường xem Tivi, máy tính bảng và sau này sẽ còn chơi Nhất Thế nữa."

"Nhà...có bố và mẹ. Bố hiện tại không ở gần."

"Sở thích là bắn cung, được ăn những thứ ngon và gần đây nhất là chơi Nhất Thế."

"Bình thường thì đừng chạm vào em... Nhưng có vài tương tác nếu thấy em ưng thuận thì anh vẫn có thể làm."



"Rất vui được làm bạn với anh Diệp Vũ."

"R..Rất vui được làm bạn với Ánh Thư." Diệp Vũ gãi gãi đầu.

Nàng nghiêng đầu cười.

Tay vẫn còn đang nắm tay hắn.

Nụ cười ấy không khỏi khiến Diệp Vũ đỏ mặt.

"Còn sở thích của Diệp Vũ là gì ?"

"A...Chắc là thấy Ánh Thư cười."

"Hả...?"

Diệp Vũ giật bắn.

Bỏ mẹ rồi tôi ơi.

Ngượng ngùng cho cố ra rồi sủa cái quái gì thế.

"A...! Không...! Sở thích là chơi Nhất Thế...!" Hắn luống cuống mà biện hộ, tay đã thả ra.

"A...Vâng.." Mặt Ánh Thư cũng đỏ chót rồi.

Sau vài giây, cả hai mới bình tĩnh lại.

"Sau này làm phiền cậu rồi." Diệp Vũ mỉm cười.

"Sau này làm phiền anh rồi." Ánh Thư mỉm cười.

Cả hai nói gần như cùng lúc.

Rồi cùng cười hì hì.

"Được rồi, em ổn rồi. Chúng ta đi gặp Hắc Y Thiên Ma nhé !"

"Được thôi, để tôi đi lấy nón thực tế ảo ! Gặp nhau ở cảng Hải Châu nhé."

Diệp Vũ vui vẻ mà ngồi dậy về phòng.

Bạch Di, vẫn là kẻ đang nhàm chán nên chạy ra hành lang hóng hớt. Lúc này không khỏi nở ra một nụ cười.

Thực chất, hắn ở đây để canh y tá giúp Diệp Vũ.

Gãi gãi đầu mà về phòng.

Thế nhưng gương mặt hắn trông vui vẻ vô cùng.



"Má nó. Mấy đứa học sinh yêu nhau nó ngọt quá, nuốt không vô."

Không khỏi khiến hắn nhớ đến hồi trước hắn làm quen Nhận Nguyệt.

"Bạch Di."

Hửm ?

Hắn quay mặt lại.

"A...Cậu làm gì ở đây."

Là Nhận Nguyệt.

Nàng có chút bất ngờ.

Giơ tay đang cầm một túi quà lên.

"Lâm Nương nhờ tôi gửi Vô Nhất gói quà thăm bệnh."

"À.."

Chưa kịp nói gì, Nhận Nguyệt đã tiến tới, kéo nhẹ áo bệnh nhân hắn ra mà kiểm tra thân thể.

"Anh b·ị t·hương gì sau lần đánh Boss đó sao ? Sinh hoạt không điều độ à ?"

"Này ! Đừng tự tiện vậy chứ."

"Gì chứ, làm như tôi chưa thấy ngực của anh bao giờ vậy ! Có bị làm sao không ?"

"Không ! Buồng máy bị lỗi nên bác sĩ bắt ở lại canh chừng thôi."

"Hơ ? Giống Vô Nhất sao?"

Hai người cứ vậy mà tán gẫu.

.

.

.

Đại Điện của Hắc Y Hội.

Lúc này đang có vài người quỳ xuống hành lễ trước mặt Hắc Y Thiên Ma.

Sau đó bẩm tấu.

"Thưa Hắc Y Thiên Ma. Hiện tại Hồng Mân vẫn còn đang giữ Luyện Vương và Hóa Đế của Nhân Tộc trong Lăng Mộ Ma Thần."

"Thành viên Hắc Y Hội vẫn đang theo dõi xung quanh khu vực nghĩa địa, tránh có kẻ lạ đột nhập."

Hắc Y Thiên Ma gật đầu.

"Ngay lập tức báo cáo nếu có một kẻ có móng vuốt đen xuất hiện."

"Tuân lệnh."

"À, chuẩn bị cho ta một cánh cổng đi Vực Ngoại Thiên."

"A..."

Người đang hành lễ kia có chút bất ngờ.

"Ý ngài là... Cô bé kia đủ điều kiện rồi sao?"

Hắc Y Thiên Ma gật đầu.

"Không sớm thì muộn, cứ để cánh cổng sẵn sàng đi."

"Cô bé đó có tiềm năng để trở thành đệ tử của kẻ đó."

"Tuân lệnh." Vị kia cúi đầu hành lễ. Sau đó biến mất.

Hắc Y Thiên Ma ngồi trên ngai, nhìn lên ánh trắng trên bầu trời đại điện.

"Lão già. Ông sắp có hậu duệ rồi đấy."

Mắt nhắm lại mà định thần.

"Vị Thần của Săn Bắn."

"Mỗi Ngày Bắn C·hết Một Mặt Trời."

"Tiền Tuyến Của Thế Giới."

"Xạ Nhật Đồ Tiên Chân Quân."

"Không biết thế hệ hiện nay thì họ gọi ông là gì nhỉ ?"

"Túy Lãng Ông."

"Không biết lần cuối ta gặp ông là khi nào nữa."