Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Game Mới Cập Nhật, Ta Đem Sư Phụ Đi Gặp Người Yêu Cũ !?

Chương 181: Mân Côi




Chương 181: Mân Côi

Diệt Ma có chút lạnh gáy.

Cái danh lão quái vật của Võ Đang... Quả không sai.

Diệt Ma không hiểu được thứ Lãnh Yên vừa dùng là gì, nhưng nó vô hiệu hóa toàn bộ sát thương mà những bông hoa kia gây ra.

"Đừng ngạc nhiên sớm thế chứ anh bạn." Lãnh Yên vỗ vai hắn mà bước đến.

"Mỗi một người bước vào cảnh giới Luyện Vương, đều thực lực ở mức độ này."

"Không phải cứ dùng lực lượng cường hãn là có thể đánh bại kẻ địch."

"Này...! Mấy người ! Đánh nhau đừng ảnh hưởng tới bọn ta được không !" Mr.Featherflight tức giận càu nhàu.

Ban nãy các bông hoa của Thái Huy cũng nở trên đầu họ.

Trương Đường thì trầm ngâm nhìn đám Thái Huy.

Cuối cùng bước đến chỗ họ.

Thái Huy nhìn thấy thân thể to lớn của Trương Đường đi tới, dùng tay vỗ vỗ bộ ngực rắn chắn của Trương Đường.

"Vị huynh đài này muốn tham gia à ?"

Trương Đường gật đầu.

"Vốn dĩ định đánh bại đám Luyện Vương này, sẽ một mình đánh với cô ta. Nhưng xem ra nếu không đánh bại cô ta thì g·iết bọn chúng cũng vô nghĩa."

"Rất hân hạnh được diện kiến Hóa Đế duy nhất của loài người." Hồng Mân từ trên trần nhà mỉm cười.

Trương Đương ngước lên nhìn nàng.

"Hân hạnh được gặp, Mân Côi."

Hồng Mân khẽ mỉm cười.

"Cái tên đã cũ, xin hãy quên đi."

"Bộ Lạc Dã Lang không quên đồng bào của mình."

"Ý ngài Trương Đường đây là Hồng Mân là người của Bộ Lạc Dã Lang ?" Lãnh Yên giật mình.

Trương Đường gật đầu.

"Mân Côi, con của thủ lĩnh bộ lạc đời trước. Được gọi là đóa hoa đẹp nhất phương Bắc. Để bảo vệ bộ lạc khỏi diệt vong, nguyện bị bán đi làm th·iếp cho một quý tộc phương Đông."

"Chuyện đã xưa." Hồng Mân không khỏi thở dài.

"Tại sao không trở về bộ lạc? Việc cô đạt được tới thực lực của Sói Trắng, đã là niềm tự hào của bộ lạc. Không ai sẽ hắt hủi côi."

Người bộ lạc không gọi đẳng cấp là Chiến Tướng, Luyện Vương.

Mà họ gọi theo thực lực của những loài sói phương Bắc.

Phương Bắc lạnh giá, lại vô cùng nhiều quái vật đáng sợ.

Bộ Lạc Dã Lang dùng quái vật để gọi thực lực.

Một người bộ lạc muốn chứng minh thực lực của mình, sẽ đi tìm g·iết một con quái vật thuộc đẳng cấp đó.

Sói Trắng là cách bộ lạc gọi Vân Tuyết Lang.

Một loài yêu sói thuộc đẳng cấp Luyện Vương.

Tương đương với Hóa Đế...

Là bộ da mà Trương Đường đang mặc.

Bạch Đế Hùng.

Mỗi trăm năm, chỉ có một con Bạch Đế Hùng được sinh ra.

Nhưng từ khi là con non, nó đã có thực lực Luyện Vương.

Một con trưởng thành mà Trương Đường đang mặc, chính là thực lực Hóa Đế.

"Vốn dĩ không có lý do để về." Hồng Mân lắc đầu.



"Cha ta đã mất, đồng bạn cũng bị g·iết hại."

"Trở về cũng chỉ là những gương mặt xa lạ."

"Nhưng họ vẫn là đồng tộc của ngươi." Trương Đường bẻ bẻ cổ.

"Xuống đây nói chuyện đi, ta ngước cổ lên mỏi quá."

Hồng Mân nhẹ bước.

Nàng lại trở về mặt đất.

"Trương Đường, ngươi có thể yên tâm. Việc ta làm đều không có một tí nào là để tổn hại bộ lạc."

"Dù không còn ở đó, ta vẫn là con cháu của bộ lạc."

Trương Đường trầm ngâm.

"Vậy được rồi."

Hai bàn tay hắn xiết chặt.

Bá khí cuồn cuộn toát ra.

Tất cả mọi người ở đây trừ Hồng Mân đều có chút nghẹt thở.

"...Khí tức của Hóa Đế ! Quá kinh người !" Lãnh Yên lấy tay che miệng.

Diệt Ma thì bám víu Lãnh Yên thật chặt.

Khí tức của Hóa Để đủ ép một Chiến Tướng đến nghẹt thở.

"Ta tôn trọng quyết định của ngươi, Đóa Mân Côi Phương Bắc."

"Nhưng ta cũng mong người ghé thăm bộ lạc."

"Giờ hãy đấu đi."

"Nếu ta thắng, ít nhất hãy ghé thăm bộ lạc một lần."

"Lũ trẻ trong bộ lạc nhất định sẽ thích được gặp Đóa Mân Côi Phương Bắc mà ông bà kể lại."

Hồng Mân mỉm cười.

Mân Côi.

Cái tên này đã rất lâu.

Nàng sống cũng đã hơn trăm năm.

Vốn dĩ người trong bộ lạc mà nàng quen biết đều đã mất rồi.

Thế nhưng nàng có nghe kể từ vài người bộ lạc đi du ngoạn đó đây.

Đóa Mân Côi Phương Bắc là cách họ gọi nàng bởi các trưởng lão.

"Hoặc cứ để yên ở đây, đừng đánh nhau."

"Tới lúc có thể để mọi người đi, ta sẽ cùng ngươi vào bộ lạc, thế nào ?"

Nàng có sức đối kháng với Trương Đường.

Nhưng không việc gì phải phí sức.

Trương Đường suy nghĩ.

"Lời Thề Của Sói Hoang?"

"Lời Thề Của Sói Hoang."

Trương Đường gật đầu.

Sau đó ngồi xếp bằng xuống đất.

"Được. Vậy đi."

"Hả...?" Lãnh Yên và Diệt Ma đều bối rối.



"N...Ngài Trương Đường...? Ngài không đánh thật sao?" Mr.Featherflight vừa chiến đấu với Luyện Vương của Hắc Y Hội, vừa nhìn sang.

"Ta thích chiến đấu, nhưng ta cũng không phải chỉ nghĩ có vậy."

"Bộ Lạc Dã Lang cũng không thích đánh nhau giữa các người trong bộ lạc."

Lãnh Yên có chút lo âu.

Hồng Mân quá quỷ dị.

Các Luyện Vương của Hắc Y Hội kia...

Họ không có dự định g·iết chúng ta.

Từ nãy đến giờ các Luyện Vương đều như hư ảnh.

Họ chỉ tránh né, khống chế người của ta.

Lãnh Yên cũng không cảm thấy một chút sát ý.

Thế nhưng nếu thực sự bị mắc kẹt ở đây quá lâu.

Sợ rằng mọi việc sẽ theo ý Hồng Mân.

Giờ mất đi sức chiến đấu của Trương Đường.

Mọi việc sẽ khó hơn rất nhiều.

"Chán thật." Thái Huy thở dài.

"Cứ tưởng được chiêm ngưỡng trận đánh của một Hóa Đế."

Trương Đường nhìn Thái Huy.

"Nếu ngươi muốn, hoàn toàn có thể mà?"

"Ta chỉ không đánh với Mân Côi."

"Còn ngươi, nếu thích, hoàn toàn có thể tỉ thí với ta."

Thái Huy nhìn hắn.

"Chà. Nghe thú vị đấy."

"Thôi thôi ! Địch còn đang bao vây, hai người còn định đánh nhau sao !?" Lãnh Yên thở dài mà một tay xoa xoa thái dương, tay phủi phủi như bác bỏ suy nghĩ đấy của họ.

"Ngu." Tâm Kiếm chỉ vào Thái Huy.

"Cái gì vậy Tâm Kiếm, tự nhiên cô lại xỉ vả ta."

Tâm Kiếm nói chuyện có phần lạnh lùng.

Nàng ta nói chuyện rất ít.

Thường chỉ nói đến trọng tâm.

Và trọng tâm ở đây... là nàng thấy Thái Huy ngu.

Vút.

"Thế rồi bây giờ làm sao đánh với ả ta?"

"Ta là ta không hiểu tí gì về pháp tắc mà cô ta sử dụng rồi đấy."

Thái Huy từng đối mặt với vài tên biết sử dụng pháp tắc.

Chúng đều cực kỳ khó nuốt.

Thế nhưng Luyện Vương sở hữu pháp tắc thì lần đầu hắn thấy.

Hắn thường thấy ở Yêu Vương, Ma Vương hơn.

Thế nhưng pháp tắc quỷ dị như thế này là lần đầu thấy.

Tâm Kiếm im lặng nhìn Hồng Mân.

Bàn tay đen lại tiếp tục cử động.



Hồng Mân nhìn Tâm Kiếm.

"Tâm Kiếm Tiểu Thư. Dạ Hoàng dạo này thế nào rồi? Vẫn còn truy tìm con đường thành Thần sao?"

Tâm Kiếm trực tiếp vung kiếm.

Ngưng ngay trước cổ Hồng Mân.

Là h·ăm d·ọa. Không phải thực chiêu.

"Đừng nhắc tới lão ta nữa."

Hồng Mân im lặng trong giây lát.

"Vậy giờ ngươi là Lãng Khách ?"

"Chưa."

"Sớm thôi."

Lãng Khách.

Là cách nói một kiếm khách vô chủ.

Từ bỏ Dạ Hoàng.

Dạ Hoàng vừa là danh xưng cho kẻ đứng đầu vừa là tên của thế lực đó.

Dạ Hoàng nhận nuôi vô số đứa trẻ mồ côi có tiềm năng, sau đó huấn luyện chúng thành những kiếm khách của Dạ Hoàng.

Những kiếm khách này sẽ là q·uân đ·ội của Dạ Hoàng.

Tâm Kiếm cũng là một trẻ mồ côi được nhận nuôi.

Nàng là lưỡi dao sắc bén nhất của Dạ Hoàng.

Thế nhưng để trở thành một Lãng Khách, kiếm khách của Dạ Hoàng phải thỏa một trong những điều kiện.

Được Dạ Hoàng cho phép.

Hoặc.

Giết c·hết Dạ Hoàng hiện tại.

Với thực lực đang là Luyện Vương, Hồng Mân nghĩ chắc hẳn Tâm Kiếm vẫn có sức đối đầu với Dạ Hoàng.

Thế nhưng để chắc chắn đánh bại một Dạ Hoàng, chắc hẳn là chưa đủ.

"Vậy nếu giờ ngươi ngừng chiến đấu, ta cho ngươi một cơ duyên có thể giúp ngươi đánh bại Dạ Hoàng thì sao?"

"Đồng ý chứ?"

Tâm Kiếm lườm nàng.

"Cơ duyên gì?"

Lãnh Yên thì vô cùng hoảng sợ.

"Ngươi định mua chuộc bọn ta sao?"

Hồng Mân khúc khích cười.

"Nếu chư vị muốn thỏa hiệp."

"Kỳ trân dị bảo, tuyệt học võ công."

"Ta đều có thể đem ra."

Nàng có thể đánh bại họ, nhưng nàng vẫn muốn lựa chọn hòa bình hơn.

Giữ lại tiềm lực cho loài người.

Giữ gìn mối quan hệ của Hắc Y Hội với loài người.

Và tránh biến số bất thường.

Nàng cần bảo đảm mọi việc suôn sẻ.

Tính mang Thiên Vỹ Yêu Vương và tương lai mà Hắc Y Thiên Ma đại nhân mong muốn dựa vào điều này.

Tất cả đều có thể thương lượng.