“Cậu biết lái xe thật hả Trú Hồi?”
Lúc dừng chân trong cửa hàng thức ăn nhanh ven đường, Túc Khê rất bất ngờ, miễn cưỡng chấp nhận sự thật Trình Trú Hồi vừa lái xe việt dã qua quãng đường 10 km: “Anh còn tưởng bằng lái của cậu chỉ để trưng cho đẹp.”
Lời này không khách sáo, mạo phạm quá đỗi thân cận, người bạn còn lại thấy Trình Trú Hồi không đáp, bèn cười gượng: “Zachary vốn là học trò giỏi, nhất định là tự học lái xe cũng được.”
Trình Trú Hồi bình tĩnh đáp: “Không có, lần đầu tiên lái xe em đã tông cột điện.”
Hai người đối diện kinh ngạc, nhưng Túc Khê hoàn hồn nhanh hơn chút, đáy mắt thanh niên còn có chút đắc ý, cứ như thể ban nãy anh nói đúng. Anh rất hiểu Trình Trú Hồi, người này là một người không có khả năng sinh tồn.
Người đang được nói tới cười cười, rồi nhìn qua cửa sổ, cậu nhớ đến lần lái xe đầu tiên ở trong nước.
Chẳng có đứa con trai nào từ chối được xe xịn.
Cho dù đó là mọt sách Trình Trú Hồi, trước khi tròn mười tám tuổi cũng ngó nghiêng gara nhà họ Trình thật lâu.
Sau khi tốt nghiệp cấp ba, việc đầu tiên cậu làm là đăng ký học lái xe cùng bạn, Trình Khác Hành không cản, nhưng trước khi Trình Trú Hồi đăng ký, người lớn tự mình lái xe đưa cậu đến một sân vận động bỏ hoang, dạy thiếu niên thắt dây an toàn, xoay bánh lái, đạp thắng.
… Thắt dây an toàn thì không cần dạy đâu nhỉ?
Trình Trú Hồi ngại ngùng, Trình Khác Hành ngồi trên ghế phó lái, một tay đỡ má, nghiêng đầu, cười rất nhạt, nói rất chậm: Không cần đạp chân ga nữa, A Hồi, lái từ từ là được.
Trình Trú Hồi đâm sầm vào cây cột điện duy nhất trong sân vận động, vành tai đỏ bừng như đóa hoa mới nở trong viện.
Tiền bỏ vào khóa học cũng như bỏ phí, khoảng thời gian đó vừa đúng lúc Trình Khác Hành rảnh rỗi, ngày nào cũng ở cùng Trình Trú Hồi. Gã là giáo viên tốt, đủ kiên nhẫn lại cẩn thận chi tiết, đồng thời, Trình Trú Hồi cũng là học sinh giỏi nhất.
Ngày lấy được bằng lái, Trình Trú Hồi còn vui hơn cả lúc nhận được thông báo nhập học của ngôi trường mơ ước. Cậu chạy về nhà, nghiêm túc hỏi Trình Khác Hành muốn được tặng quà cảm ơn là gì. Đôi mắt đen bóng của thiếu niên lung linh ánh nước, lúc nhìn gã tự giác mang sự thân cận và ngưỡng mộ, là ỷ lại rõ ràng.
Trình Khác Hành nhìn cậu một lúc lâu, đưa tay lên, hai ngón tay trỏ vào trán Trình Trú Hồi, khớp ngón tay thon dài luồn qua mái tóc mềm mại của thiếu niên, nhẹ nhàng nhấn xuống: Chỉ cần em hứa sau này mỗi lần lái xe đều có tôi bên cạnh, đừng một mình làm ra chuyện bồng bột.
Trình Trú Hồi ngơ ngác, ngồi bên cạnh tiên sinh, hàng mi dài cụp xuống, nhỏ giọng hỏi: Thế đây là quà của tiên sinh hay quà của A Hồi?
Trình Khác Hành mím môi, dịu dàng trong đáy mắt như gợn sóng giữa hồ, từng đợt lăn tăn, cuối cùng trở về phẳng lặng.
Tự nhiên là…
#
“Trú Hồi?”
“Trú Hồi… Zachary?”
Cửa kính xe bị người ta gõ cộc cộc, Trình Trú Hồi mở mắt, nhìn thấy Túc Khê đứng bên ngoài vẫy tay: “Dậy rồi à, chúng ta đến nơi rồi.”
Tháng 6 là tháng thích hợp du lịch nhất, Túc Khê nói không thể ở lại Burning Man, chỉ đành đồi địa điểm du lịch cho Trình Trú Hồi thành thác Niagara.
Túc Khê mê đắm đi phượt, nhưng một người lái xe đến biên cảnh quá mệt mỏi, thế nên là trừ Trình Trú Hồi, anh gọi thêm một người bạn, ba người lần lượt lái xe, vừa đi vừa dừng tốn gần nửa tháng mới đến được tỉnh Ontario.
Trình Trú Hồi vừa thức giấc, chưa được tỉnh táo, xuống xe hóng được gió nồng mới miễn cưỡng hé mắt, lại nghe thấy tiếng Túc Khê luyên thiên bên cạnh: “Khách sạn này rất được, cứ ở lại đây nghỉ ngơi, ngày mai sẽ có hướng dẫn viên đến đưa chúng ta đến thác.”
Người tổ chức chuyến đi sắp xếp lịch trình rất cặn kẽ, Trình Trù Hồi cũng không phản bác bất cứ điều gì, hai người đều rất hài lòng với biểu hiện của đối phương. Người bạn còn lại đã sớm chạy lên tầng trên giải quyết nỗi buồn, Túc Khê và Trình Trú Hồi kéo hành lý vào trong, vừa khéo đúng lúc thang máy kia đi xuống, hai người vừa bước vào là nghe thấy tiếng chuông thông báo.
Trình Trú Hồi mệt rã người, dựa lưng vào gốc khuất, chỉ cần nhắm mắt là ngủ mất.
“Trú Hồi.” Túc Khê bó tay, gọi cậu: “Chút nữa rồi ngủ.”
Cửa thang máy đánh gãy lời đáp của người kia, bên ngoài, đột nhiên có người dừng bước chân, ngơ ngác nhìn con số không ngừng nhảy lên, nhất thời có chút nghi hoặc, hai chữ vừa nãy, có phải là chính mình nghe nhầm hay không.
“Cẩn thận, ở đây khác với nội thành, ruồi muỗi nhiều.”
Lúc dặn dò ở trước cửa phòng, Túc Khê đưa một bình xịt muỗi cho Trình Trú Hồi, không yên tâm mà nhắc nhớ: “Nhớ đặt báo thức để xuống ăn cơm tối đúng giờ.”
Trình Trú Hồi gật đầu, cố gồng mình sắp xếp xong hành lý, thì ngã người lên giường ngủ.
Gần đây cậu rất ham ngủ, Túc Khê không dám để cậu lái xe, cũng không vừa đi vừa nghỉ nữa, hai ngày nay vẫn luôn lái thẳng. Chẳng biết là do tuổi tác tăng dần, đã nhìn hết phong cản thế gian hay sao mà lần du lịch này Trình Trú Hồi không hứng thú mấy, nhưng bạn bè ai cũng nhiệt tình, cậu cũng tham gia, nhưng cứ thấy thiếu thiếu gì đó…
Trình Trú Hồi nằm sấp trên giường, mở mắt, đồng tử yên lặng dịu dàng.
Hóa ra là lúc nãy cậu quên hỏi, khách sạn này có dịch vụ gửi giúp bưu thiếp hay không?
Có thể gửi đến thành phố Giang không?
Ngủ một giấc ngon lành, reo lên cùng chuông báo thức là âm thanh tin nhắn, Túc Khê hỏi Trình Trú Hồi muốn ăn gì, nếu mệt quá thì không cần xuống, lát nữa anh sẽ đem lên cho.
Trước khi vào cửa chẳng phải lải nhải bảo cậu phải xuống lầu ăn tối sao? Trình Trú Hồi không biết tại sao Túc Khê lại đổi ý nhanh như thấy, chẳng lẽ đang nói khích cậu, nhưng Túc Khê cũng nên biết, Trình Trú Hồi không cắn chiêu này, nếu ngủ chưa tỉnh là sẽ không ra khỏi cửa thật.
Đơn giản trả lời ‘ừ’ một tiếng, Trình Trú Hồi vứt điện thoại sang một bên, nằm dài ra giường.
Trong buffet dưới sảng, thanh niên bưng một dĩa tôm lớn hiếu kỳ quay sang nhìn Túc Khê đang chăm chú nhìn vào điện thoại, lúc nãy đã phát hiện người này sai sai rồi, nhưng bây giờ nhận được tin nhắn xong thì lại thở phào nhẹ nhõm.
“Zachary không xuống sao?”
Túc Khê gật đầu, cất điện thoại vào túi: “Ừ, cậu ấy dính giường lắm, lát nữa gói thức ăn lại mang lên cho cậu ấy sau.”
Thanh niên nhướng mi, cười như không: “Zachary dính giường? Tôi không cho là vậy.”
Cả đường này ba người ăn chung ở chung, anh ta thấy rất rõ, Trình Trú Hồi sau khi ngủ dậy thì phản ứng chậm một chút, nhưng tính cách rất tốt, có thể nói là ngoan ngoãn.
Ánh mắt Túc Khê lạnh đi, thanh niên cười, giơ tay đầu hàng: “Xem như tôi chưa nói gì.”
Anh ta có hơi muốn nhắc nhở người trong cuộc đừng mê muội nữa, Trình Trú Hồi cũng không phải người hiền lành gì, mấy hôm nay Túc Khê có hơi quá đà, người ta có vẻ như chưa thích ứng kịp, nhưng chỉ im lặng không nói.
Bỏ đi, loại chuyện này, người bên ngoài nói cũng vô ích.
Túc Khê đã lên kế hoạch rất hoàn hảo, đợi qua nửa tiếng nữa anh sẽ gõ cửa đưa cơm cho Trình Trú Hồi, nhân tiện mời đối phương ra ngoài đi dạo. Đáng tiếc là anh không ngờ đến, sau khi Trình Trú Hồi trả lời tin nhắn, nằm thêm một chút thì mở mắt ngồi dậy, mười phút sau, cậu mở cửa xuống lầu.
Lúc nhìn thấy Trình Trú Hồi ở cửa sảnh, nụ cười của Túc Khê đông cứng, nhưng càng làm anh lạnh người hơn là, Trình Trú Hồi dừng bước trên đường đến chỗ họ, nghiêng đầu nhìn về hướng khác.
Cánh cửa thủy tinh, cái cây trong sân cao lớn, rộng rãi thoáng mát, Trình Trú Hồi cao cao đứng đó, giống như đang diễn kịch câm: người xung quanh mở miệng nói chuyện, người này chỉ đứng im, ánh sáng dịu dàng lại lạnh nhạt xuyên qua cửa thủy tinh, chiếu vào vật trang trí trong sảnh và thức ăn bày biện trên dĩa, người thỉnh thoảng qua lại, rơi vào tỏng mắt Trình Trú Hồi.
Đã bao lâu bọn họ không gặp rồi?
Trình Trú Hồi ngây ngốc nhìn gã, đôi mắt xinh đẹp mở to, giống như bị nước thác ghềnh gột rửa qua, đen bóng sáng ngời.
Trình Khác Hành đi rồi.
“Trú Hồi!” Giọng Túc Khê rất gấp, bước chân anh cũng nhanh, lập tức nắm lấy cổ tay Trình Trú Hồi: “Sao cậu không ở trong phòng?”
“Anh nhìn thấy tiên sinh rồi sao?” Trình Trú Hồi ngây ngẩn.
Yết hầu Túc Khê lăn xuống lại lên, đáy mắt lóa qua bóng tối: “Em đang nói gì đấy?”
Trình Trú Hồi ngẩng đầu đối diện anh, đồng tử vốn ôn hòa dấy lên sự hoảng loạn gấp gáp muốn tìm người: “Lúc nãy anh thấy tiên sinh rồi đúng không? Trình…”
“Thấy rồi thì sao!” Túc Khê lạnh lùng ngắt lời cậu: “Lúc nãy chẳng phải em cũng thấy rồi sau, gã nhìn thấy em, không thèm chào một tiếng đã đi mất!”
Trình Trú Hồi chau mày lắc đầu, muốn vùng tay khỏi Túc Khê, nhưng lại bị nắm càng chặt, thậm chí người này còn được voi đòi tiên ngay tại sảnh đưa tay vòng qua eo cậu.
“Túc Khê!”
“A Hồi.”
Hai giọng phẫn nộ và bình tĩnh cùng lúc vang lên, đôi tay đang ôm cậu cứng đờ, Trình Trú Hồi vùng mình thoát khỏi Túc Khê đột nhiên nổi điên, quay đầu lại, lần nữa đối diện với Trình Khác Hành đang đứng cách đó mấy bước.
“A Hồi, đến đây.” Gã nói.
Trình Trú Hồi không cần nghĩ ngợi đã chạy đến.
“Trình Trú Hồi! Em biết gã là loại người gì không?” Giọng Túc Khê là phẫn nộ và thống khổ đè nén làm người kinh ngạc, cảm xúc quá mức nồng liệt, làm người bị gọi tên khựng chân lại, nhưng rất nhanh, Trình Trú Hồi phản ứng lại, không quay đầu đi thẳng về phía Trình Khác Hành.
Sự do dự nhỏ bé của Trình Trú Hồi rơi vào mắt Trình Khác Hành, mắt gã tối lại, ngay lúc Trình Trú Hồi vừa đi đến bên cạnh là nắm tay kéo cậu ra sau lưng mình, ngón cái xoa lên làn da của thanh niên, cứ như thể muốn xóa nhòa đi động chạm làm gã chói mắt ban nãy.
Sau khi đã giấu người kỹ càng rồi, Trình Khác Hành cất vẻ mặt thất thần từ lúc chiều khi nghe tên Trình Trú Hồi, chậm rãi nhấc mi, vẻ mặt trầm trầm, đường nét sắc bén.
“Tôi là loại người gì?” Gã thong thả hỏi, năm chữ như được nghiền trên đầu lưỡi, làm người ta nghe ra được uy hiếp trong tiềm thức.
Mặt Túc Khê xám xịt, nhìn góc áo bị Trình Khác Hành giấu ra sau lưng, mỉm cười lạnh: “Ngài thật sự muốn tôi nói ra ở nơi đông người sao Trình tiên sinh?”
“Tiên sinh.” Trình Trú Hồi ngắt ngang bọn họ.
Cảm giác được góc áo bị người phía sau kéo kéo, Trình Khác Hành như con diều đang căng dây bị cơn gió dữ buông tha, cuối cùng được bàn tay gọi là quỹ đạo nắm lại.
Gã quay đầu, đối diện với ánh mắt vĩnh viễn sáng trong của Trình Trú Hồi.
“Chúng ta về thôi.” Cậu nói.
Trình Trú Hồi giống như một chú cún. Trình Trú Hồi bất chợt nghĩ đến điều này.
Cho dù bị chủ nhân vô duyên vô cớ bỏ rơi, vẫn chẳng màng mưa gió giữ đúng lời hẹn đứng tại chỗ cũ, đợi từ mùa xuân đến mùa đông, đến mùa xuân năm thứ hai, mười mấy năm sau, cho dù đến khi già cỗi, trong tầm mắt mờ mờ nhìn thấy chủ nhân cũng ngây thơ ào vào lòng chủ.
Làm người khác không nhịn được… Muốn nhốt cậu cả đời.
Trình Khác Hành chớp mắt, khàn giọng đáp: “Được.”
Rời khỏi đây, vòng qua sân, đến một thang máy khác.
17F.
Cánh cửa phòng xa lạ bị khép lại sau lưng, phòng Trình Khác Hành to hơn, đẹp hơn phòng cậu nhiều.
Trong phòng chỉ còn lại một người.
Trình Trú Hồi mò túi áo, bất giác lấy ra bình xịt muỗi tiện tay nhận, cậu rúc người vào sô pha, ngây ngẩn ấn bình xịt.
Mùi hóa học rất nồng, làm cậu hắt xì mấy cái rồi lại hít vào không khí chứa dung dịch thuốc chống mũi.
Miệng đắng nghét.
Trái tim run rẩy..
Có lẽ Túc Khê nói đúng.
Lúc này Trình Trú Hồi ý thức được. Cậu căn bản chưa từng hiểu rõ Trình Khác Hành.
Gã nhốt cậu lại rồi.
*Zachary trong tiếng Do Thái có nghĩa là người có trái tim hướng về thượng đế.