Gai Hồng Mềm

Gai Hồng Mềm - Chương 53: 53: Lúc Anh Đến Nhà Tôi Cũng Đâu Có Gọi Mẹ Giống Tôi




Lâm Tố theo Đào Mục Chi đến nhà ông bà nội hắn.

Lâm Tố cũng không biết là cô điên rồi hay là Đào Mục Chi điên rồi.



Nói chung là một người dám mời, một người dám đi, có lẽ cả hai người họ đều bị điên.

Nhưng mà phải nói thế nào nhỉ, Lâm Tố cũng chẳng cảm thấy có gì, bởi vì Đào Mục Chi cũng từng đến nhà cô rồi nha, hắn đã gặp mẹ cô rồi.

Nên cô đến nhà Đào Mục Chi gặp phụ huynh nhà hắn cũng là lẽ thường tình, có qua có lại mà.

Chẳng qua cô hơi căng thẳng xíu thôi.

Nhưng mà loại căng thẳng này đến rất kịp thời, thoáng cái đã đè xuống cảm giác khó chịu hít thở không thông theo cô từ trong phòng khám ra.

Trong lòng Lâm Tố lúc này chỉ còn lại căng thẳng.

Cô theo sau Đào Mục Chi ngồi vào xe hắn, ngồi ở ghế lái phụ, Lâm Tố cắn móng tay.

"Tôi có cần mua quà mang qua đó không nhỉ?" Cắn móng tay được một lát, Lâm Tố hỏi Đào Mục Chi.

Đào Mục Chi quay đầu sang nhìn cô, so với dáng vẻ căng thẳng của cô, Đào Mục Chi vẫn vững vàng như con sói già, đừng nói là cô đi gặp ông bà nội hắn, trước đó lúc hắn đến gặp mẹ cô cũng y chang thế này.

Tố chất tâm lý của bác sĩ tâm lý đúng là mạnh thật!

Đào Mục Chi quan sát Lâm Tố, sắc mặt của Lâm Tố so với khi hai người mới gặp lại đã tốt hơn đôi chút, sự chú ý của cô cũng đã bị phân tán đi.



Quan sát một chút, Đào Mục Chi khom người đến sát gần cô, giúp cô thắt dây an toàn.

"Không cần.



Không phải hôm qua đã mua rất nhiều đặc sản bảo tôi mang về rồi à?" Đào Mục Chi nói.

"Ồ."

Hôm qua Đào Mục Chi mới rời khỏi nhà cô, lúc gần đi đúng là cô đã mua rất nhiều đặc sản này kia cho hắn mang về đưa người nhà.

Câu hỏi này đã xong, Lâm Tố cắn móng tay chuyển sang câu hỏi tiếp theo.

"Vậy tôi phải gọi họ là gì?"

Đào Mục Chi nói: "Ông bà nội."

"Gọi giống anh à?"

Đào Mục Chi quay sang, tiếp xúc ánh mắt với cô: "Đương nhiên."



"Dựa vào cái gì?" Lâm Tố bất mãn, "Lúc anh đến nhà tôi cũng có gọi mẹ giống tôi đâu."

Lâm Tố nói xong, Lâm Tố: "..."

Đào Mục Chi: "..."

Vấn đề đến chính cô cũng khó mà tưởng tượng được khiến bầu không khí trong xe rơi vào yên tĩnh đến quỷ dị.



Lâm Tố chớp mắt một cái, nhìn Đào Mục Chi ngồi ở ghế lái rồi thu hồi tầm mắt, đảo mắt nói.

"Cứ gọi ông bà nội đi."

Lâm Tố tự quyết định vấn đề xưng hô với ông bà của Đào Mục Chi.

Quyết định xong, cô tựa người về sau lưng ghế.



Đào Mục Chi nhìn cô mấy giây, ánh mắt chuyển thành nhu hòa, thu hồi ánh mắt.

"Được." Đào Mục Chi đáp một tiếng, khởi động xe.

-

Cứ như thế, Lâm Tố mang theo trái tim treo lơ lửng theo Đào Mục Chi về nhà ông bà nội.

Cô thấp thỏm cả một đường, trái tim như bị một cái dây thừng treo lên cao, càng gần đến nhà ông bà nội của Đào Mục Chi, chiếc dây thừng kia lại càng kéo cao hơn, đến khi Đào Mục Chi lái xe vào một tòa đại trạch, trái tim Lâm Tố đã bị treo lên cao tít.

Lâm Tố ngồi ở ghế phụ tài xế nhìn ra bên ngoài, có một sự rung động sâu sắc với tòa đại trạch này của ông bà nội Đào Mục Chi.



Cô là nhiếp ảnh gia, bình thường cũng sẽ đến một vài kiến trúc cổ chụp ảnh, nên so với người thường vẫn có thường thức hơn đôi chút.

Nhưng dù là vậy thì cô vẫn bị choáng ngợp trước nơi này.

Ngay từ đầu khi quen biết Đào Mục Chi, Lâm Tố đã nhìn ra khí độ bất phàm của hắn.



Cô biết chắc chắn là Đào Mục Chi xuất thân từ danh môn, nhưng chỉ nghĩ cùng lắm là có dòng dõi thư hương gì đó, dù sao cũng không nghĩ sẽ là một thế gia lắm tiền nhiều của.


Nghĩ như thế, Lâm Tố càng cảm thấy Đào Mục Chi xứng với chiếc đệm năm vạn tám lúc trước cô mua cho hắn.

Hôm nay Đào Mục Chi về nhà ăn cơm là kế hoạch đã sắp xếp từ trước.



Chiếc xe đi vào hoa viên, chầm chậm dọc theo đường lớn đi về phía tòa nhà chính, trên đường có quản gia và người giúp việc nhận ra Đào Mục Chi chào hắn.





Đào Mục Chi đều gật đầu đáp lại, xe đi đến trước tòa nhà chính thì dừng lại.

Trước tòa nhà chính cũng có hoa viên, do lão gia tử và lão phu nhân tự tay chăm sóc.



Hoa viên ngăn giữa đường lớn và tòa nhà chính, Đào Mục Chi còn chưa dừng lại đã thấy được hai lão đầu đang vừa nghịch hoa cỏ vừa đấu võ miệng.

Hai người này chỉ lo cãi cọ nên không nhìn thấy xe của cháu trai.



Đào Mục Chi dừng xe, tháo đai an toàn chuẩn bị đi xuống.



Lúc hắn mở cửa xe, Lâm Tố đã căng thẳng đến mức cứng thành một cục cao su khô.

"Đợi chút!"

Đào Mục Chi dừng lại động tác, quay đầu nhìn Lâm Tố.



Lâm Tố nhìn chằm chằm hai bóng dáng bên kia hoa viên, trong đôi mắt sáng lấp lánh còn có căng thẳng muốn chết.

"Để người lớn chờ không tốt lắm." Đào Mục Chi nói.

Lâm Tố: "..."

Đúng là không tốt lắm.

Nhưng mà cô căng thẳng quá à!

Chết tiệt, Lâm Tố ơi là Lâm Tố, lúc đó rốt cuộc mày phát điên cái gì thế aaaaaa! Sao mày lại đến nhà ông bà nội của Đào Mục Chi thật rồi? Tuy không phải là ba mẹ của Đào Mục Chi, nhưng mà trưởng bối của Đào Mục Chi thì cũng giống như ba mẹ đó!


Cô phải làm sao mới có thể khiến ông bà nội có ấn tượng tốt về cô đây! Lúc trước Đào Mục Chi ở nhà cô ôm hết việc vặt trong nhà, còn nhận nấu cơm.



Nhưng mà mấy việc đó cô đều không biết làm, cô không làm việc nhà, cũng không biết nấu cơm!

Tố Tố căng thẳng!

Mà trong lúc cô căng thẳng đến mức sắp nổ tung, Đào Mục Chi ghé lại, kéo gần khoảng cách của hai người, sau đó dừng lại khi cách cô còn một centimet.

"Cạch." Tiếng đai an toàn bị tháo ra.

Lâm Tố hết đường quay đầu.

"Đi thôi." Đào Mục Chi xoa đầu cô, Lâm Tố vội tránh đi, nhìn bên ngoài cửa kính xe,



Đừng có làm rối tóc cô.

Trong lúc cô đang bận tâm đến hình tượng của mình, Đào Mục Chi đã giúp cô mở cửa xe, bản thân thì từ cửa phía mình đi xuống, sau đó đi vòng sang bên cô, mở rộng cánh cửa trước mặt rồi kéo tay cô lôi xuống.

Lâm Tố: "Đừng kéo tôi."

Tuy là nói như thế, nhưng lực kéo của Đào Mục Chi vẫn rất lớn, dứt khoát kéo Lâm Tố đang lưỡng lự rề rà xuống xe.



Lâm Tố vội vuốt lại quần áo, Đào Mục Chi đi về phía tòa nhà chính, Lâm Tố chạy bước nhỏ đuổi theo, kéo góc áo hắn.

Đào Mục Chi quay đầu lại.

Lâm Tố cũng không phải người dễ bị căng thẳng.



Cô là nhiếp ảnh gia nổi tiếng, bình thường gặp vô số những nhân vật hô mưa gọi gió trong giới còn chẳng chớp mắt lấy một cái, nhưng mà bây giờ cô lại đang căng thẳng muốn chết, cứ như ngày đầu tiên đi học ra mắt với cô giáo của mình.

Đào Mục Chi nhìn cô, Lâm Tố cũng ngước mắt đối diện với hắn, bàn tay giữ chặt góc áo không thả, lần đầu tiên cô thấy túng quẫn thế này.

"Tôi không có ông bà nội, cũng chưa bao giờ chính thức gặp ông bà nội của người khác."

Lâm Tố nghĩ rồi lại nghĩ, nghĩ rốt cuộc vì sao lúc Đào Mục Chi mời cô cùng đi nhà ông bà nội của hắn cô lại gật đầu cái rụp như thế chứ? Bởi vì cô không có ông bà nội nên mới muốn gặp ông bà nội của hắn, cũng có thể từ cách chung sống của ông bà nội Đào Mục Chi và hắn để cảm nhận thứ tình thân cách thế hệ này sao?

Đây là thứ tình thân cô ước ao nhưng lại không có được.



Tuy là cô căng thẳng không dám đi gặp ông bà nội của Đào Mục Chi, nhưng cô cũng mong ngóng được gặp họ.



Cứ như thế, suốt chặng đường đều mang theo thấp thỏm, cả đường lo lắng không yên, rốt cuộc cô vẫn theo hắn đến tận đây.

Đào Mục Chi đứng ở đối diện, nắng chiều chiếu lên mái tóc màu hạt dẻ hơi xoăn nhẹ xõa bên vai Lâm Tố.



Khuôn mặt nhỏ nhắn trắng như sứ của cô được nắng chiều phủ lên một tầng sáng mềm mại, đôi mắt trong trẻo sáng lấp lánh, cô giống như cuốn sách giáo khoa âm nhạc, là một một cô gái tóc hạt dẻ chưa hiểu thế sự nhưng lại mong ngóng được đặt một chân vào.

Nhịp tim Đào Mục Chi thoáng tăng tốc.

Hắn nhìn Lâm Tố, cầm bàn tay nắm chặt góc áo mình, hắn đưa ngón tay mình đan vào giữa những ngón tay cô, bàn tay to thu lại, dễ dàng bao lấy bàn tay nhỏ bé của cô.

"Đừng căng thẳng.



Gặp họ rồi, cô sẽ có thêm ông bà nội nữa."

Nói xong, Đào Mục Chi nắm tay Lâm Tố bước lên bậc thang của hoa viên.


-

Lâm Tố chưa bao giờ biết ánh mắt như cây đinh cắm trên người là như thế nào.

Bây giờ cô cảm nhận được rồi, Lâm Tố trốn sau lưng Đào Mục Chi, ánh mắt của ông bà nội hắn lại như cái đinh chuẩn xác cắm lên người cô, có đến hơn mười giây đều không rời khỏi.

Lâm Tố: "..."



Không căng thẳng không căng thẳng...

Lão gia tử và lão phu nhân đều biết hôm nay Đào Mục Chi về nhà ăn cơm, nhưng không ngờ tới là được mua một tặng một, còn đưa theo một cô gái nhỏ xinh đẹp quay về.

Lão phu nhân từ ngày đầu tiên của dịp nghỉ lễ Quốc Khánh đã nhận ra một vài thay đổi trên người Đào Mục Chi, lúc nhìn thấy Lâm Tố, bà rất nhanh phản ứng lại.



Ngược lại là lão gia tử đứng bên cạnh hình như còn chưa hoàn toàn phục hồi tinh thần, lão phu nhân vỗ bộp một cái lên người ông, đồng thời cười hiền hòa với Lâm Tố.

Ông bà nội của Đào Mục Chi đều không quá lớn tuổi.



Lão phu nhân và lão gia tử nhìn qua khoảng chừng trên dưới sáu mươi, tinh thần sáng láng, thân thể khỏe mạnh, ánh mắt sáng ngời.



Dù đã qua tuổi sáu mươi nhưng vẫn có thể nhìn ra phong thái phong quang thời trẻ của họ.

Cũng đúng thôi, Đào Mục Chi đẹp trai như thế, gen của những thế hệ trên chắc chắn cũng không tầm thường.



Mà ông bà nội của Đào Mục Chi ngoại trừ có bề ngoài, còn không hề khiến cô cảm giác ra sự cách biệt thế hệ, hòa nhã dễ gần, hiền từ dễ thương.

Tâm trạng căng thẳng của Lâm Tố nhờ có nụ cười đó của bà mà hơi thả lỏng, cô cười đáp lại bà.

Hai người đơn giản tương tác như vậy, Đào Mục Chi thấy bầu không khí đã thoải mái hơn đôi chút, bèn lên tiếng giới thiệu Lâm Tố với ông bà nội.

"Đây là Lâm Tố." Giới thiệu Lâm Tố xong, Đào Mục Chi quay sang nói với cô: "Đây là ông bà nội tôi."

Đào Mục Chi giới thiệu xong, Lâm Tố khẽ gật đầu với ông bà nội, ngoan ngoãn chào: "Con chào ông bà nội ạ."

Lâm Tố là một cô gái xinh đẹp.



Là người thì đều thích những thứ xinh đẹp, đặc biệt Lâm Tố đứng bên cạnh cháu trai xứng đôi như thế, ấn tượng của hai người với Lâm Tố cứ thế tăng vù vù.

"Chào con chào con." Lão phu nhân mỉm cười đáp lại Lâm Tố, đôi mắt bà tỏa sáng nhìn cô, cười hỏi: "Con là bạn của Mục Chi à?"

Đào Mục Chi chỉ giới thiệu tên của Lâm Tố, không giới thiệu quan hệ giữa hắn và cô.



Không sao, bà tự hỏi là được.

Lâm Tố nhận được câu hỏi đầu tiên từ trưởng bối của Đào Mục Chi.

Cô nhìn bà nội, gật gật đầu đáp: "Đúng ạ."

Đáp xong, Lâm Tố lại cảm thấy câu trả lời của mình vừa xa lạ vừa cụt lủn quá, sợ họ sẽ hiểu nhầm là cô kiêu ngạo.



Cô nghĩ rồi lại nghĩ, cụ thể hóa mối quan hệ giữa hai người.

"Bọn con hiện tại đang sống chung ạ.".