Gái Già Gả Bảy Lần

Quyển 3 - Chương 5




Nhưng vào lúc này, không ngờ tôi lại gặp Vân Phi Bạch.

Đã vào tháng chín đầu thu, thời tiết rất đẹp, rất thích hợp ra ngoài vận động. Lúc chạng vạng, Tiểu Đào nói là bầu trời có một ráng đỏ rất lớn, đỏ rực, nhuộm cả nửa bầu trời, trông rất đẹp mắt, tôi liền bảo Vân Châu dắt tôi ra ngoài đi dạo.

Vân Châu vén sợi tóc vào tai tôi: ‘Muốn đi chỗ nào?”

Tôi suy nghĩ một chút, đáp: “Muốn đến miếu Nguyệt lão ở thành Đông.”

Vân Châu cười thành tiếng, nói: ‘Hử? Sao lại muốn đến đó?”

Tôi xoa xoa bụng mình, đáp: ‘Muốn cầu cho con trai mình có một người vợ.”

Anh yên lặng nửa ngày, suy nghĩ một chút nói: ‘Thật là một ý kiến hay.”

Đoán chừng có khá nhều nam chưa vợ nữ chưa chồng đến vì tình duyên, không cần nhìn thấy, chỉ cần nghe thôi cũng đã tưởng tượng được bầu không khí náo nhiệt trong miếu Nguyệt lão rồi.

Vừa bước vào cửa, liền nghe được bên trong có giọng nói ngượng ngùng vọng ra ngoài: ‘Vị cô nương này, ta để ý tới ngươi rất lâu rồi.”

Oa, đây là chàng biểu lộ với nàng đây mà.

Lỗ tai tôi dựng đứng lên. Lại nghe một giọng nói cũng e thẹn xấu hổ: ‘Thật..thật ra, ta cũng để ý tới công tử rất lâu rồi.”

Oa, giờ đã đổi thành đôi bên cùng có tình rồi.

Bộ dạng của hai người trẻ tuổi đó thật sự là rất ngây thơ, khiến tôi nhớ tới lúc còn là Thủy Quỷ bắt đầu hoài xuân và lúc là thiếu nữ hoài xuân tại dược sư cốc. Vì vậy, tôi nghĩ nghĩ một chút, hỏi Vân Châu: ‘Tiểu ca ca, huynh…huynh bắt đầu thích muội từ lúc nào?”

Vân Châu nghĩ, nghiêm túc đáp: “Muội hỏi là lúc ở Minh giới hay là lúc ở dược sư cốc?”

Tôi ngượng ngùng: “Nói từng cái một đi.”

Vân Châu trầm tư: “Thật ra ta còn muốn biết đầu gỗ như muội từ lúc nào biết thích ta?”

Tôi suy nghĩ một chút, ngượng ngùng đáp: “Thật ra, muội thích huynh rất lâu rồi.”

Vân Châu cúi đầu bật cười, ho khan hỏi: ‘Hả? Là bao lâu?”

Lời thoại sai rồi.

Tôi lay lay cánh tay Vân Châu, nói ‘Muội nghĩ huynh sẽ nói là, thật ra, ta cũng thích muội từ rất lâu rồi.”

Vân Châu kéo tôi vào lòng ôm chặt lấy, buồn bã nói: “Ta có thể cho rằng nương tử muội đang được sủng sinh hư đó nhé?”

Tôi nghiêm nghị gật đầu, đang định trả lời, lại nghe trong đám đông có tiếng giận giữ: “Lão nương nhất định phải được sủng sinh hư đấy thì sao? Ta nói cho ngươi Trương mặt rỗ, đêm nay lão nương đuổi ngươi ra thư phòng ngủ, không được ngủ trên giường.”

Vân Châu lảo đảo suýt ngã.

Tôi kinh ngạc.

Chốc lát, lại nghe tiếng kêu ấm ức của Trương mặt rỗ gọi nương tử, vô cùng chua xót lòng người.

Tôi yên lặng, rồi cầm tay Vân Châu, nói: ‘Huynh xem, chỉ có muội là dịu dàng.”

Vân Châu cũng yên lặng, đáp: ‘Ta cũng nghĩ vậy.”

Trong miếu Nguyệt lão có cây nhân duyên, trên cây treo những thẻ gỗ được xuyên bằng sợi tơ hồng kết thành một đôi, nghe nói trên tấm thẻ có viết tên hai người, hai người đó sẽ giống như tấm thẻ gỗ, từ này về sau sẽ bị buộc vào nhau, sẽ ở bên nhau rất lâu rất lâu.

Tôi sờ sờ tấm thẻ gỗ viết xuống tên tôi và tên của Vân Châu, suy nghĩ một chút, lại viết thêm phía dưới tên Vong Xuyên và A Ly, mới cảm thấy hài lòng bảo Vân Châu đem tấm thẻ gỗ treo trên cây.

Vân Châu cười nói: “Chỉ là một vật thôi mà, muội lại làm nghiêm túc đến vậy, nếu muội thật sự muốn, chờ chúng ta quay về Minh giới, ta sẽ đưa muội đến quý phủ của Nguyệt lão, muội cầm tấm thẻ bài đến cây nhân duyên ở trước cửa nhà ông ta rồi treo lên.”

Tôi ngại ngần nói: “Treo một lần là được rồi, đừng nên chiếm chỗ của người khác, ngại lắm.”

Vân Châu cười khẽ, không nói gì.

Tôi suy nghĩ một chút, chợt nhớ ra chuyện trọng tâm, nói: ‘Được rồi, viết nhân duyên của con chúng ta như nào? Con còn chưa có tên.”

Vân Châu yên lặng chốc lát, nói: “Cái này…ta cũng không biết.”

Tôi xoa xoa bụng, trầm tư, nói: “Không bằng viết như này, nhi tử của Vân Châu, vợ là A Ly, huynh xem, có huynh có muội, còn có vợ của nhi tử con mình, được không?”

Vân Châu trầm mặc nửa ngày, đáp: ‘Ừ, được lắm.”

Treo thẻ bài xong, Vân Châu cầm tay tôi xoay người đi, chợt nghe có tiếng rao rõ to: “Mứt quả đây mứt quả đây, người hữu tình ăn cùng nhau sống đến đầu bạc, bạc đến khi tóc bạc đầy đầu, mặt đầy nếp nhăn, con cháu đầy đàn.”

Tôi kinh ngạc. Thật là mong ước chân thực mà thuần phác.

Tôi giật giật tay áo Vân Châu, ngượng ngùng nói: “Muội…Muội cũng có thể lại muốn sủng nữa được không?”

Vân Châu ho một tiếng, sau đó sảng khoái đáo: ‘Vi phu đồng ý.”

Tôi nói: “Muội muốn ăn mứt quả.”

Anh cười, nhéo chóp mũi tôi, nói: “Chờ ở đây, ta đi một chút sẽ quay lại.”

Miếu nguyệt lão là đúng là bảo địa, hoa nở khắp nơi.

Vân Châu vừa đi, thì có một vị công tử cầm cây quạt bắt đầu đi tới, cầm chiếc quạt gõ gõ vào tay phát ra tiếng động, rồi đại khái bắt đầu đi vòng quanh tôi…một..hai…ba vòng, nói: “Cô nương, ta để ý tới ngươi rất lâu rồi.”

Tôi kinh ngạc.

Người cầm quạt cười, cây quạt trong tay vẫn gõ gõ, nói :”Ta đối với cô nương vừa gặp đã thương, chẳng hay cô nương có nguyện cùng bản công tử trở về làm tiểu thiếp thứ tám của bản công tử không? Bản công tử sẽ tặng nàng một tòa nhà, cho nàng một xe ngựa, mua cho nàng châu báu ngọc ngà, đồ trang sức, bao bọc chiều chuộng nàng, thế nào?”

Tôi kinh hãi quá, vội khiêm tốn đáp: ‘Không cần, tôi có phu quân rồi.”

Người cầm quạt vô cùng nhiệt tình: “Đừng khách khí mà.”

Tôi nói: “Thật sự không cần, tôi thật sự có phu quân rồi.”

Người cầm quạt càng hăng hái: “Thật sự đừng có khách khí mà.”

Tôi buồn bã nói: ‘Thật sự là không cần, công tử cứ nhiệt tình như thế, ông trời sẽ đánh sét xuống đấy.”

Ai ngờ, lời vừa dứt, chợt nghe có tiếng nổ ầm, một tiếng sấm mạnh đánh xuống, đất dưới chân rung lên.

Tôi há hốc mồm.

Chiếc quạt trên tay người kia rơi xuống đất cạch một cái, run rẩy nói: “ngươi…ngươi..ngươi…” Nói còn chưa xong, đột nhiên gào lên một tiếng, chạy trối chết.

Tôi tiếp tục mồm há hốc.

Đang ngẩn ra, bụng đột nhiên nẩy lên một cái, tôi định thần lại, vội xoa xoa bụng, đang định trấn an bảo bối trong bụng một chút, chắc là bảo bối bị dọa làm cho sợ rồi, nào ngờ, tay đang định đặt vào bụng, liền bị cầm nhẹ lấy.

Hay bàn tay đó cũng rắn chắc, cũng mềm mại, cũng vô cùng quen thuộc, nhưng lòng bàn tay lại lành lạnh.

Đây không phải là Vân Châu.

Tôi trầm lặng một hồi, nói: “Phi Bạch?”

Một lát sau, mới nghe anh mở miệng, giọng nói có chút khàn khàn:’Là ta.”

Đã lâu rồi không gặp anh, dường như anh có vẻ tiều tụy đi không ít, trong giọng nói lộ vẻ mệt mỏi, trong lòng tôi đột nhiên thấy cay cay.

Phi Bạch đưa tay chạm vào mắt tôi, ngón tay run rẩy: ‘Mắt của muội…”

Tôi cười: “Muội…không sao.”

Tay Phi Bạch càng run rẩy hơn, vuốt ve mặt tôi, một lát sau mới nghẹn ngào mở miệng, gọi tên tôi: “A Ly.”

Tôi nói: ‘Huynh…đã nhớ ra rồi?”

Phi Bạch bật cười nghèn nghẹn: “Đáng tiếc đã quá chậm.” Tôi nghe tiếng cười đau khổ của Phi Bạch, trong ngực càng chua xót.

Tôi không nói gì nữa, anh cũng không nói gì. Một lúc lâu sau, mới nghe anh chua chát hỏi: ‘Muội…mang thai rồi?”

Tôi xoa xoa bụng, gật đầu ừ một tiếng.

Phi Bạch ngập ngừng hỏi: ‘Hắn…đối với muội có tốt không?”

Tôi cười đáp: “Tốt lắm, huynh ấy sủng muội yêu muội, luôn giữ muội trong lòng bàn tay, muội và huynh ấy sống rất tốt.”

Phi Bạch không nói gì nữa, đột nhiên kéo tôi vào lòng, nói: “A Ly, nếu ta từ bỏ tất cả, muội có nguyện ý đi với ta không? Chúng ta sẽ tìm một nơi không ai tìm thấy chúng ta, sống với nhau thật tốt, bắt đầu lại từ đầu, có được không?”

Tôi ngây ra: ‘Vậy còn thê tử huynh? Còn người nhà huynh, Vân gia các người nữa, huynh từ bỏ được sao?”

Cả người anh cứng đờ, không lên tiếng.

Tôi thoát ra trong lòng anh, nói: “Là muội mắc nợ huynh, muội yêu huynh, lại bị huynh quên, rồi lại được huynh yêu, lại bị huynh quên, dến bây giờ, huynh đã thành thân, muội cũng đã thành hôn, điều này coi như đã trả hết nợ rồi.” Tôi dừng lại, “Muội đã từng yêu huynh là thật lòng, sự tổn thương tình cảm cũng đều là thật, nhưng tất cả đã là quá khứ rồi, Phi Bạch, từ này về sau, huynh quên muội muội cũng quên huynh, hai chúng ta hãy quên hết đi.”

“Quên hết đi.” Phi Bạch cười khẽ một tiếng, khó khăn nói: ‘Làm sao để quên…”

Tôi bỗng nhiên có chút khổ sở. Trong ngẩn ngơ nhớ tới buổi tối hôm đó dưới những ánh đèn dầu mờ mờ, gió tạt qua, anh cõng tôi trên lưng chầm chậm bước đi, tôi áp mặt mình vào lưng anh, trái tim hồi hộp, lúc đó tôi rất vui sướng. Tôi còn nhớ cặp mắt kia của anh, cùng với nụ cười nhẹ bên khóe môi.

Chỉ là quay lại đã không được nữa rồi, đã trả hết nợ rồi, thanh toán xong hết rồi.

Yên lặng rất lâu, nghe anh chậm chạp mở miệng: “Muội thương hắn không?”

Hắn, đương nhiên là Vân Châu.

Tôi vô thức nhẹ nhàng xoa nhè nhẹ lên bụng, nở nụ cười rạng rỡ, đang định mở miệng, lại bị anh nhẹ nhàng cắt ngang: ‘Ta biết rồi.” Lại nghe anh cười khổ: ‘Thật ra ta vẫn biết câu trả lời, vậy mà vẫn cứ hỏi.”

Anh dừng lại, bước tới vén sợi tóc bên tai tôi, cười chậm rãi nói; ‘Được, ta đồng ý với muội, từ nay về sau, muội quên ta, ta cũng quên muội, chúng ta quên hết tất cả, A Ly…ta đi.”

Phi Bạch buông tay tôi ra, tiếng bước chân vang lên. Tôi sửng sốt một chút, đi về phía trước, gọi lại anh: “Phi Bạch.”

Đoán chừng anh đang đi thì dừng lại, xoay người, trong giọng nói giần giật: ‘A Ly?”

Tôi hỏi: “Ngày hôm nay huynh mặc y phục màu gì?”

Anh đáp: ‘Bạch y.”

Trong ngực tôi cay cay, nhưng ngoài miệng vẫn cười, nói: ‘Huynh mặc đồ trắng rất đẹp.”

Tôi vĩnh viễn không bao giờ quên anh trong y phục bạch y tiêu tan thành mây khói, giống như hàng nghìn cánh hoa trong nháy mắt tan tác. Đó là điều tôi mắc nợ anh.

Phi Bạch nhẹ giọng cười ôn hòa, nói: ‘A Ly, hãy sống thật tốt với hắn.”

Tôi ừ một tiếng.

Tiếng bước chân nhẹ nhàng chậm chạp dần xa dần, tôi và anh có một món nợ, đến giờ phút này cuối cùng cũng đã đặt lên một dấu chấm, tan như mây khói, triệt để cắt đứt.

Tương vong vu giang hồ, các an thiên nhai.