Gái Ế Vùng Lên: Khiêu Chiến Thiếu Gia Ác Ma

Chương 6: Không cần cậu quan tâm




Đinh Tiểu Nhiên đấm qua lại bị Dư Tử Cường đón được,lại cho hắn thêm một đấm khác, ai ngờ cũng bị hắn cản lại, cả hai tay đều mất tự do, không còn cách nào nhúc nhích đành phải nói: "Dư Tử Cường, cậu mau buông tay tôi ra, bằng không ——"

"Bằng không thế nào?" Dư Tử Cường chẳng những không buông tay, ngược lại càng nắm chặc hơn, cảm thấy dáng vẻ tức giận thở phì phò của Đinh Tiểu Nhiên trong rất buồn cười, càng làm hắn thấy cô rất khả ái.

Đã 28 tuổi nhưng bề ngoại của cô lại không già đi chút nào, ngược lại đáng yêu y như nữ sinh, làm hắn cực kỳ thích.

"Bằng không tôi sẽ không nể mặt."

"Hai tay của chị đều bị tôi giữ chặc, xem chị làm thế nào để đối phó tôi?"

"Cậu không nên ép tôi?"

"Nè, bộ dáng của chị hiện tại dữ quá, khiến tôi thật sự rất sợ, ha ha?" Dư Tử Cường càng chọc càng nghiện, định chọc cô ta thêm một lúc nữa, ai ngờ lại thua ở phía dưới.

Đinh Tiểu Nhiên không thể nhịn được nữa, dù hai tay không cách nào nhúc nhích, nhưng cô còn đôi chân, vì vậy dùng gót giày cao gót hung hăng đạp vào đầu ngón chân của hắn.

"Á——" bị đạp ác như vậy, đầu ngón chân của hắn cơ hồ như muốn đứt, Dư Tử Cường khàn giọng hô đau, vội vàng buông Đinh Tiểu Nhiên ra, xoa xoa đầu ngón chân bị đau, "Chị—— chị độc ác quá. Tay không được liền chuyển sang chân."

"Tôi đã liên tục cảnh cáo cậu, ai kêu cậu không chịu nghe, đừng có trách tôi. Đáng đời, cho cậu đau chết luôn."

"Quả nhiên độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà?"

"Nếu đã biết, vậy cách xa tôi ra một chút đi, như vậy sẽ an toàn. Dư Tử Cường, sau này đường ai nấy đi, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, cậu đừng bám theo tôi nữa, tạm biệt, không hẹn ngày gặp lại." Đinh Tiểu Nhiên lạnh lùng nói, sau khi nói xong câu cuối liền xoay người bỏ đi. Trong lúc xoay người ánh mắt toát lên vẻ nuối tiếc, nhưng lại bị cô đè nén nó lại.

Dư Tử Cường cảm thấy câu nói cuối cùng của cô có chút đau buồn, nhịn cơn đau ở đầu ngón chân không muốn ghẹo cô nữa, mà bước lên phía trước “kéo tay cô lại" không để cô đi, "Tiểu Nhiên, chị sao vậy, có phải ai bắt nạt chị không?"

"Không cần cậu quan tâm." Cô dùng sức hất tay hắn ra, không muốn nhìn thấy dáng vẻ dịu dàng quan tâm của hắn,càng không muốn hắn thấy đôi mắt ửng đỏ rưng rưng đang đọng nước ở trong khóe mắt của cô, cô dùng hết sức quay lưng về phía hắn.

Hiện giờ cô thật sự rất cần một lồng ngực vững chắc, bất quá cô biết rõ, lồng ngực của người này không thuộc về cô.

Sau khi tay bị hất ra, Dư Tử Cường không chịu buông ra, kéo tay cô lại, giữ chặc hơn để tránh bị hất ra, giọng điệu trầm ấm, quan tâm hỏi: "Chúng ta là bạn bè,chẳng lẽ không thể quan tâm lẫn nhau sao?"

"Chúng ta không phải bạn bè, bỏ tay ra." Thái độ của Đinh Tiểu Nhiên càng ngày càng lạnh lùng, phát giác tay của mình lại bị hắn giữ, cho nên liền ra sức vùng vẫy để thoát ra, nhưng làm thế nào cũng không thể thoát khỏi kiềm chặc, đành ra lệnh, “Cậu buông tôi ra."

Nước mắt không thể kiềm chế được nữa liền rơi xuống, vẽ lên hai hàng nước mắt ở trên mặt.

Hắn bước tới trước mặt cô, vốn muốn chọc cô vui lại không ngờ thấy nước mắt trên mặt cô, nước mắt ngầm ngập nước khiến lòng hắn đột nhiên đau nhói,muốn vươn tay lau đi nước mắt trên mặt cô, nhưng chưa chạm tới mặt thì tay đã bị gạt ra.

Cô không muốn hắn chạm vào nên vừa thấy tay hắn giơ lên, lập tức lấy tay gạt ra, giận dữ nói: "Không cần cậu thương hại, buông tôi ra."

"Chị... khóc." Hắn không còn cố chấp giữ lấy cánh tay của cô, mà buông tay ra, đau lòng nhìn cô. Đây là lần đầu tiên hắn thấy cô khóc, trong ấn tượng của hắn cô là một người rất lạc quan, là cô gái rất kiên cường. Nhất định đã gặp chuyện gì rất đả kích, mới làm cho một cô gái lạc quan kiên cường như cô phải khóc thút thít.

"Tôi khóc thì sao, dính dáng gì đến cậu chứ?"

"Có chứ."

"Cậu —— Tôi khóc mặc tôi, chẳng liên quan đến cậu?"

"Bởi vì tôi là một người đàn ông rất biết ga lăng, tuyệt đối sẽ không để cô gái xinh đẹp rơi nước mắt ở trước mặt tôi, nhất là người con gái tôi thích." Tuy Dư Tử Cường nói có hơi khoa trương nhưng khi nghe lại rất xuôi tai.

Đinh Tiểu Nhiên ngây ngô nhìn hắn, lấy tay lau đi nước mắt trên mặt, hít sâu vào để mình không rơi vào tình cảnh bi thương, khôi phục lại bộ dáng sinh động đầy sức sống như trước, lớn tiếng nói: "Tôi không phải kiểu người cậu thích đâu. Được rồi, tôi không muốn nghe cậu nói nữa, tôi về nhà đây."

"Tôi chở chị đi."

"Cả người tôi bẩn thế này, nếu để cậu chở đi, chiếc xe kia của cậu chẳng phải ——".

"Giữa xe và phụ nữ, đương nhiên phụ nữ tương đối quan trọng hơn, để tôi chở chị về nhà."

"Cậu thật sự muốn chở tôi về sao?"

"Nói phụ nữ lề mề quả thật không sai." Dư Tử Cường không nói thêm lời nào, kéo cô tới chỗ xe của mình đậu.

Đinh Tiểu Nhiên biết rõ không nên để hắn chở về, nhưng lại không thể mở miệng cự tuyệt, ngoan ngoãn để hắn kéo đi, cảm giác khi hai bàn tay giao nhau cùng một chỗ, khiến cho trái tim trước nay chưa từng dao động lại không ngừng đập loạn thình thịch thình thịch.

Thế nhưng tới lúc cô chuẩn bị lên xe, đột nhiên bên cạnh truyền đến một giọng điệu chua chát đánh thức cô về thực tế, làm cho cô không còn suy nghĩ miên man.

"Tử Cường, con làm gì ở đây?" Chung Mẫn Liên đột nhiên xuất hiện cắt ngang câu chuyện, từ giọng điệu có thể cảm giác được bà đang giận.

Dư Tử Cường không buông tay Đinh Tiểu Nhiên, cứ nắm chặc tay cô trả lời, "Mẹ, bạn con xảy ra chút chuyện, nên con định đưa cô ấy về."

Vừa nghe Dư Tử Cường kêu người phụ nữ trước mắt là ‘ mẹ ’, Đinh Tiểu Nhiên lập tức rút tay mình về, bởi vì khắp người mình đều dính bẩn nên cúi đầu xuống, trong lòng vừa thẹn vừa xấu hổ, thầm nói: ông trời ơi, sao hết lần này tới lần khác đều để mẹ của Dư Tử Cường bắt gặp cảnh này?

Chung Mẫn Liên hơi đảo mắt nhìn sang Đinh Tiểu Nhiên, lập tức thấy ghét, nghiêm trang nói: "Con không biết hôm nay có một cuộc họp quan trọng sao? Giờ là lúc nào rồi còn đùa giỡn ở trên đường? Con làm chủ tịch ngân hàng như thế đó hả?"

"Mẹ, hôm nay ——" Dư Tử Cường muốn phản bác, nhưng Chung Mẫn Liên liền cắt ngang, trách hắn gay gắt hơn,"Con mới vừa nhận ghế chủ tịch ngân hàng, ngồi còn chưa nóng lại không chịu lo làm việc. Coi chừng bị người ta lời ra tiếng vào, mau trở về họp cho mẹ, mẹ là giám đốc nên sẽ đi cùng con”.

Sau khi Chung Mẫn Liên trách con trai mình xong, lúc này giả vờ nói xin lỗi Đinh Tiểu Nhiên,"Vị tiểu thư này, thật ngại quá, chút nữa Tử Cường có cuộc họp quan trọng, không thể đưa cô về ——"

Đinh Tiểu Nhiên biết ý những lời này, thức thời đáp: "Thật ra cháu có thể tự về, không phiền mọi người."

"Cám ơn." Chung Mẫn Liên lạnh lùng nói cảm ơn, sau đó mở cửa xe ngồi vào chỗ cạnh tài xế, nghiêm khắc ra lệnh cho Dư Tử Cường,"Con còn đứng ngây ra đó làm gì, không mau lên xe."

"Tôi đi trước, tạm biệt." Đinh Tiểu Nhiên biết mình không nên ở lại đây, xoay người đi, bất kể người sau lưng gọi cô thế nào cô cũng không quay đầu lại.

"Tiểu Nhiên —— Tiểu Nhiên ——" Dư Tử Cường biết đã xảy ra chuyện hiểu lầm, vì không muốn mọi chuyện thêm phức tạp, muốn giải thích rõ thì người đã đi, mặc cho hắn lớn tiếng gọi đối phương cũng không quay đầu lại, hắn xoay người lại tức giận nhìn người ngồi cạnh ghế tài xế, "Mẹ, tại sao mẹ làm vậy?"

"Là sao?" Chung Mẫn Liên giả vờ không biết chuyện gì.

"Hôm nay vốn không có cuộc họp quan trọng nào, đúng không?"

"Đúng hôm nay không có cuộc họp quan trọng, nhưng nếu mẹ không nói thế, sao cô ta chịu bỏ? Tử Cường, thân phận hiện giờ của con thế nào con nên biết, không nên tùy tiện chọn đại những cô gái trên đường, bọn họ không hợp với con."

"Con đã nói cô ấy là bạn con, mẹ thấy bộ dạng cô ấy bây giờ rồi đó, chẳng lẽ con không thể đưa cô ấy về sao?"

"Cho dù là bạn cũng phải lựa người ngang hàng, con nhìn người vừa rồi đi, toàn thân dính đầy dầu mỡ, nào phải dạng con gái đoan trang thùy mị chứ?" Vừa nói đến Đinh Tiểu Nhiên, khuôn mặt Chung Mẫn Liên liền lộ chán ghét không thích người con gái này.

Bất kể như thế nào, bà tuyệt đối sẽ không để con trai mình qua lại với loại người này.

Dư Tử Cường nghe những lời này càng thêm tức giận, quyết tranh cãi với mẹ mình, "Mẹ, chẳng lẽ trong mắt mẹ chỉ biết nhìn người qua bề ngoài, cho rằng họ như thế mới xứng đáng làm bạn của mình sao?"

"Mẹ không có ý này, nhưng lần đầu gặp cũng phải quần áo chỉnh tề chứ, con nhìn cách ăn mặc vừa rồi đi, liếc sơ qua liền biết mới vừa đánh nhau với người ta, loại người như vậy căn bản không xứng làm bạn với con. Tử Cường, bây giờ thân phận con không phải thuộc hạng tầm thường, cho nên khi giao du với ai cũng phải chú ý một chút, tránh ảnh hưởng hình tượng của mình có biết không? Hình tượng của một người rất quan trọng, nhất là những người nổi tiếng, nó sẽ ảnh hưởng gián tiếp đến lợi ích công ty."

"Cho tới bây giờ con cũng không hề thích vị trí chủ tịch ngân hàng này, nếu như làm chủ tịch ngân hàng mà chịu nhiều gò bó như vậy, con thà không làm."

"Câm miệng, không cho phép con nói như thế." Chung Mẫn Liên không cho phép con trai của mình có ý nghĩ như vậy, lấy uy nghiêm của người mẹ ra lệnh cho hắn.

Nhưng Dư Tử Cường không nghe, không chịu làm con cờ trong tay bà, "Lúc đầu giành lấy vị trí chủ tịch ngân hàng này cũng chỉ vì muốn trả thù Lâm Thư Nhu, hiện tại không cần trả thù nữa, nên cái ghế chủ tịch ngân hàng này đối với con đã không còn tác dụng, nếu ch con chọn giữa tự do và ngôi vị chủ tịch ngân hàng , con sẽ chọn tự do."

"Con câm miệng cho mẹ, con không nghe mẹ nói gì sao? Lên xe chở mẹ về, về đến nhà mẹ sẽ dạy con lại."

"Mẹ ——"

"Không cần nói gì nữa, lên xe cho mẹ, có chuyện gì trở về hãy nói."

"Hừm." Dư Tử Cường đành ngồi vào ghế tài xế, lái xe về, trong lòng vô cùng buồn bực khó chịu, càng ngày càng thấy làm chủ tịch ngân hàng không có gì vui.

Những năm gần đây hắn đã quen rong chơi, cuộc sống tự do tự tại, hiện tại đột nhiên bị hạn chế nhiều như vậy, làm hắn thấy không được thoải mái.