Nhưng Thẩm Quân Dao hoàn toàn ngó lơ hắn, ánh mắt chỉ chăm chăm nhìn vào những đồng bạc lẻ ở trên tay mình, miệng còn liên tục lẩm bẩm.
"Có tiền!.
Mua đồ!.
Mua đồ! "
Trác Du Hiên hơi nhướng mày nhìn Thẩm Quân Dao.
"Em cần mua gì sao? Để anh đưa em đi mua có được không?"
Trác Du Hiên dỗ ngọt cô gái này, hắn cũng muốn biết xem vì sao Thẩm Quân Dao lại hùng hục đòi kiếm tiên như thế.
Hơn nữa, dường như Thẩm Quân Dao còn muốn xông đến đó ngay lập tức vậy, cho nên để tránh Thẩm Quân Dao xảy ra chuyện, Trác Du Hiên mới muốn đi cùng Thẩm Quân Dao đến đó.
Chứ để Thẩm Quân Dao một mình chạy đến đó, Trác Du Hiên thấy không yên tâm.
Ngoài đường thì đông xe như thế, cô chạy một mình trên đường đông xe như thế, sợ rằng Thẩm Quân Dao sẽ xảy ra tai nạn mất.
Đến lúc đó thì phải làm sao đâu? Ban đầu Thẩm Quân Dao cũng không muốn để Trác Du Hiên đưa mình đến đó đâu, cô muốn tự mình đi mua.
Nhưng xem ra người đàn ông này nhất quyết muốn đưa Thẩm Quân Dao đi, nếu hôm nay Trác Du Hiên không đi cùng, Thẩm Quân Dao cũng chưa chắc sẽ được đi đến đó.
Cuối cùng, Thẩm Quân Dao cũng phải thỏa hiệp, để Trác Du Hiên đưa cô đến đó.
Ngồi trên xe, trong lòng của Thẩm Quân Dao thật sự rất háo hức, hình như là đã chờ ngày này từ lâu lắm rồi vậy.
Nhìn Thẩm Quân Dao vui vẻ như thế, trong lòng của Trác Du Hiên cũng vui lây.
Chỉ ước gì khoảnh khắc này có thể giữ lại mãi mãi.
Trác Du Hiên ước rằng có thể giữ mãi nụ cười ở trên môi người con gái ấy, muốn nhìn thấy cô gái ấy thật sự vui vẻ và hạnh phúc, đó chính là ước nguyện nửa đời còn lại của Trác Du Hiên.
Hắn lái xe đến trung tâm thương mại lần trước, nơi này tháng trước Trác Du Hiên đã đưa Thẩm Quân Dao đến đây một lần rồi.
Trác Du Hiên nhớ rất rõ, bởi vì hắn muốn nhớ những kỷ niệm gắn với Thẩm Quân Dao mà, những ký ức vui vẻ hạnh phúc không biết bao giờ mới có thể nhìn thấy lại lần nữa.
Đến nơi, Thẩm Quân Dao chạy vội xuống xe, cô đang định chạy vào trong đó thì bị Trác Du Hiên giữ lại.
Hắn cẩn thận dặn dò cô.
"Em muốn mua gì thì đứng đây chờ anh, đợi anh quay lại sẽ đưa em vào mua, không được tự tiện chạy vào đó, lạc đường đấy có biết không?"
Trác Du Hiên dặn dò Thẩm Quân Dao một hồi rồi mới chạy đi đô xe.
Hôm nay hắn lái xe đến đây chứ không phải là tài xế, cho nên xe cũng không thể quảng ở đây được.
Hy vọng là Thẩm Quân Dao ngoan ngoãn đứng ở đây, không chạy đi đâu lung tung, nếu không đến lúc Trác Du Hiên chạy đi tìm thì mệt lắm.
Nhưng Thẩm Quân Dao nào có chịu đứng im ở đó! Ngay sau khi Trác Du Hiên vừa lái xe đi, Thẩm Quân Dao đã ngay lập tức chạy vào trung tâm thương mại kia.
Cô đi tìm một vòng ở khắp nơi, trên người vẫn mặc bộ quần áo bẩn thỉu ấy, cô dường như đang tìm kiếm một khu nào đó thì phải.
Đến khi nhìn thấy khu bán đồ dành cho trẻ sơ sinh, Thẩm Quân Dao mới vui vẻ xông vào đó.
Ngắm nhìn một bộ quần áo đang treo ở trên các sạp hàng kia, cô từ từ đi đến đó, đưa tay chạm vào bộ quần áo ấy.
Nếu như con cô mặc bộ quần áo này vào chắc hẳn sẽ đẹp lắm nhỉ? Lần trước khi Trác Du Hiên đi đến đây, vô tình Thẩm Quân Dao nhìn thấy bộ quần áo này, nghĩ đến cảnh con của mình mặc bộ quần áo này vào sẽ rất đẹp, cho nên Thẩm Quân Dao đã dành dụm tiền để mua được nó.
Một lần Thẩm Quân Dao đã đi bộ đến đây, cô muốn mua nhưng trên người không có tiền, đã bị đám nhân viên đuổi ra ngoài vì không có tiền.
Cho nên Thẩm Quân Dao mới phải vất vả đi kiếm tiền là vì thế.
Đang say mê ngắm nhìn bộ quần áo thì bỗng nhiên một giọng nói vang lên ngay bên tai cô, cả người của Thẩm Quân Dao thoáng chốc bị ai đó đẩy xa ra.
"Này, cô là ai mà dám vào đây chạm vào những bộ quần áo đắt tiền như thế hả? Làm bẩn hết quần áo của chúng tôi rồi có biết hay không?"
Đó là giọng của một nhân viên ở đây, nghe vẻ rất khó chịu khi người khác đụng vào những bộ quần áo đắt tiền ở trong cửa hàng như vậy.
Nữ nhân viên đó nhìn qua một lượt Thẩm Quân Dao, âm thầm đánh giá.
Toàn thân của người phụ nữ này bốc lên một mùi khó chịu, mặt mũi thì lấm lem, quần áo rẻ tiền bẩn thỉu.
Cô ta bất giác khinh bỉ, cô ta đoán rằng đây chỉ là một kẻ nghèo hèn vào đây mà thôi.
Thẩm Quân Dao bị người ta đẩy ngã, cô đứng dậy, vội vàng lao đến chỗ của nhân viện kia, một tay túm lấy áo của cô ta, một tay chỉ về phía của bộ quần áo đang treo trên kệ kia.
"Mua!.
Bán cho tôi!
Bán cho tôi!.
.
Thẩm Quân Dao gắng gượng rặn ra từng chữ, cô thật sự muốn mua bộ quần áo đó.
Con của cô, chắc chắn thằng bé nó sẽ rất thích cho mà xem.
Nữ nhân viên kia bị bàn tay bẩn thỉu của Thẩm Quân Dao chạm vào người, cô ta ngay lập tức hét lớn lên, không cẩn thận đẩy ngã Thẩm Quân Dao ra.
Cô ta hình như là đang sợ bẩn cho nên mới bắt đầu phát hoảng lên như thế.
Người phụ nữ này hất hàm nhìn Thẩm Quân Dao, khinh bỉ nhếch môi.
"Mau bỏ cái bàn tay bẩn thỉu của mày ra khỏi người của tao.
Cái con nhỏ này, mày là con nào mà tự nhiên dám xông vào đây rồi làm loạn lên như thế hả? Mua quần áo ở đây? Thứ nghèo hèn như mày làm gì có tiền để đến đây mua quần áo cơ chứ.
Tao khuyên mày hãy bớt sĩ diện đi, nếu không tao đánh cho không trượt phát nào đấy.
Không có tiền mà dám đến đây đòi mua quần áo đẹp"
"Tiền!.
Tôi có tiên!
Tôi có tiền mà!.
Bán cho tôi!.
Bán cho tôi đi!
Thẩm Quân Dao chồm dậy, cô rút ra trong túi mấy đồng bạc lẻ mà cô đã tiết kiệm được trong mấy ngày qua để đưa cho nữ nhân viên kia.
Dường như Thẩm Quân Dao rất thích bộ quần áo đó, cô nhất định phải mua bằng được.
Cô ả nhân viên kia nhìn mấy tờ bạc lẻ mà Thẩm Quân Dao đưa cho mình, cô ta trong lòng không khỏi khinh thường.
Ngay lập tức, cô ta giật mấy tờ tiền cũ rích ấy, ném thẳng vào mặt của Thẩm Quân Dao, ngay sau đó đẩy ngã cô xuống đất.
"Hừ, cái con điên này.
Mày nghĩ với một chút tiên này của mày mà có thể mua được những bộ quần áo sang trọng ở chỗ này hay sao? Thứ rẻ rách, nghèo hèn mà dám chạy vào đây mua quần áo à.
Tao khuyên mày, mau chóng cút ra khỏi nơi này mau lên, nếu không có tin tao sẽ đập cho mày một trận đấy mày có tin không?"
Cô ta dơ tay lên định đánh Thẩm Quân Dao một cái, xem như người phụ nữ này là một kẻ kiêu ngạo đây.
Thẩm Quân Dao rúm người lại tránh né, cả người bị người phụ nữ kia đá vào vài cái, cô ta đang rất muốn tống cổ Thẩm Quân Dao đi.
Thẩm Quân Dao vội vàng hò đến, túm lấy chân cô ta, từng thanh âm đứt quãng phát ra, tha thiết câu xin.
Dường như Thẩm Quân Dao không muốn từ bỏ bộ quần áo ấy.
"Bán cho tôi!.
Xin cô!.
Bán cho tôi!
Ä nhân viên kia hừ lạnh một tiếng, cô ta đá cả người của Thẩm Quân Dao ra một bên, tức giận lườm cô.
"Buông tao ra, cái con này, có phải mày ngứa đòn rồi không?"
Cô ta giơ tay lên định đánh Thẩm Quân Dao thì có một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
"Mau dừng tay lại ngay!".