Tưởng rằng Thẩm Quân Giao lần này sẽ bỏ mạng tại đây, nhưng không phải như vậy, cô cảm thấy cả người mình đau nhức như bị đập mạnh vào đâu vậy.
Hai mắt của cô vẫn nhắm chặt lại, thế nên cô vẫn chưa biết được chuyện gì đang xảy ra.
Túi quýt trên tay cô rơi ra vung vãi khắp nơi trên đường, xe cộ cứ thế đi qua không hề chú ý khiến những quả quýt ấy dập nát hết toàn bộ, không một quả nào còn nguyên vẹn cả.
Khuôn mặt của Thẩm Quân Giao hơi nhăn lại, ở bên tai, cô nghe thấy có ai đó hình như đang gọi cô.
"Cô ơi! Cô gì ơi! Cô có sao không?"
"Cô có cần tôi đưa cô đến bệnh viện hay không vậy?"
Thẩm Quân Giao mới mở mắt ra nhìn, có hai cánh tay đang giữ chặt bả vai cô, khẽ lay lay người của cô.
Quay sang, cô nhìn thấy một người đàn ông đang vô cùng lo lắng gọi cô, dường như người đó đang lo lắng, sợ cô sẽ xảy ra chuyện gì.
Thẩm Quân Giao hơi nhướn mày quan sát người đàn ông đó.
Anh ta là một chàng trai trẻ tuổi, nếu cô đoán không nhầm thì người đàn ông này cũng chỉ tâm tuổi của Trác Du Hiên mà thôi.
Sống mũi của anh ta rất cao, ngũ quan thanh tú, những ngón tay thon dài khế lay lay người cô, mái tóc đen láy gọn gàng trên gương mặt như tô điểm thêm phần nào cho khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông.
Thấy Thẩm Quân Giao ngẩn người ra, người đàn ông kia mới khua khua hai tay ở trước mặt cô, nhướn mày mà hỏi.
"Này cô, cô không sao chứ?"
Thẩm Quân Giao bị tiếng gọi của người đàn ông làm cho giật mình, cô không biết nói thế nào, đưa tay gãi gãi đầu trả lời ậm ờ cho qua chuyện.
"À, ờ.
Cảm ơn anh! Tôi không sao?"
Thẩm Quân Giao định chống tay đứng dậy nhưng do cả người của cô vừa bị va đập rất mạnh, tạo nên những vết trầy xước cùng những vết thâm tím trên khắp hai cánh tay và chân, khiến cô đau đớn đứng không vững.
Cô suýt chút nữa là ngã ra đường rồi, cũng may là người đàn ông kia kịp thời đỡ được cô.
*Ơ kìa, cô không sao chứ?"Donate cho team dịch bộ truyện này bằng 1 CICK QUẢNG CÁO nào bạn ơi!
Người đàn ông bên cạnh đỡ lấy cánh tay của Thẩm Quân Giao, nhẹ nhàng quan tâm hỏi han Thẩm Quân Giao.
Thẩm Quân Giao cũng chỉ biết gượng cười mà nhìn anh ta.
"Tôi thật sự không sao! Cảm ơn anh vì đã giúp tôi!"
Thẩm Quân Giao hơi chua xót quay mặt đi, bất chợt nhìn thấy những trái quýt đang nằm lăn lóc, nát bét bị xe cộ cán qua kia, cô vô cùng hốt hoảng định lao đến nhặt những trái quýt đó.
Đây là những quả cuối cùng rồi đấy, đã nửa đêm rồi, quýt thì nát hết, cô biết đi đâu mà mua lại chúng đây? Rồi nếu cô trở về không mang theo thứ mà Trác Du Hiên cần, hắn ta sẽ làm gì cô đây? Nhưng Thẩm Quân Giao vừa định lao lên thì người đàn ông kia đã kéo cô lại, anh ta trừng mắt nhìn cô, vẻ mặt đen lại vô cùng khó coi.
"Này cô, cô bị điên à? Cô có biết như vậy sẽ nguy hiểm lắm hay không? Bao nhiêu xe cộ như vậy, cô muốn bỏ mạng à?"
Thẩm Quân Giao vùng vẫy, cô gần như đã bị người đàn ông kia doạ cho phát khóc rồi, thanh âm phát ra từ miệng của cô khiến người ta vô cùng xót xa.
"Anh cứ mặc kệ tôi, để tôi chết đi cũng được, tôi cũng chẳng thiết sống nữa"
Thế nhưng, người đàn ông vẫn giữ chặt tay cô, không để cho Thẩm Quân Giao liều mạng lao ra đường.
Dù sao anh ta cũng vừa cứu Thẩm Quân Giao một mạng, đã giúp thì giúp cho trót vậy.
Người đàn ông nghiêm mặt nhìn người con gái đang không ngừng vùng vẫy kia.
"Tôi biết là cô gặp chuyện buồn hay là chuyện không chấp nhận nối, nhưng cũng không vì thế mà cô phải từ bỏ mạng sống của mình chứ? Ngoài kia có bao nhiêu người tha thiết sống còn không được nữa kìa"
Đôi mắt của Thẩm Quân Giao đã đỏ hoe ngấn lệ nhìn người đàn ông vừa mới cứu mạng mình kia.
"Anh bảo tôi phải làm sao bây giờ? Tôi thật sự säp không chịu nổi rồi"
Thanh âm đau đớn ấy của người con gái ấy làm cho người đàn ông kia cảm thấy có chút nhói lòng.
Anh ta không biết cô gái này gặp phải những chuyện gì, nhưng anh ta tuyệt đối không cho phép người này coi rẻ tính mạng của mình.
Lương tâm cùng với nghề nghiệp của anh ta không cho phép.
"Mọi chuyện rồi cũng sẽ có cách giải quyết.
Trước hết để tôi đưa cô đi xử lý vết thương đã, nếu cứ như thế này sẽ bị nhiễm trùng mất"
Vậy là người đàn ông kia mặc kệ Thẩm Quân Giao có muốn hay là không, anh ta nhất định lôi bằng được Thẩm Quân Giao đến bệnh viện.
Anh ta thật không hiểu, làm sao những người trẻ tuổi hiện nay cứ thích coi rẻ tính mạng của mình như vậy chứ? Nhìn bộ dạng đau khổ của cô gái này, chắc chắn là đau buồn vì tình rồi.
Haizz, anh ta chỉ biết thở dài, chả hiểu tại sao những người bây giờ chỉ vì tình cảm mà không biết tiếc rẻ tính mạng của mình.
Người đàn ông đưa Thẩm Quân Giao đến bệnh viện, chính tay anh ta là người xử lý vết thương cho cô.
Nhìn chiếc áo blouse trảng khoác trên người anh ta cùng kỹ năng chuyên nghiệp, thì chắc chắn người này là một bác sĩ giỏi.
Do thuốc sát trùng khiến vết thương bị xót làm cho gương mặt của Thẩm Quân Giao hơi nhăn lại.
"Chịu đựng một chút đi! Sắp xong rồi!"
Nhìn bộ dạng như vậy của Thẩm Quân Giao, người đàn ông kia có chút không nỡ, anh ta mới nói với cô như vậy.
Sự tập trung của anh ta hiện giờ đổ dồn toàn bộ vào công việc mà anh ta đang làm trên tay, mặc kệ mọi thứ xung quanh.
Càng ngày, Thẩm Quân Giao càng cảm thấy đau, cô nhăn mặt nói với vị bác sĩ trẻ tuổi kia.
"Anh nhẹ tay một chút được hay không vậy? Như thế này anh chả bằng để ô tô đâm chết tôi luôn đi"
Vị bác sĩ kia lập tức ngắt lời của Thẩm Quân Giao.
"Cô đừng có ăn nói hàm hô, tôi là một bác sĩ, cô bảo tôi làm sao trơ mắt đứng nhìn bệnh nhân của mình gặp chuyện gì cơ chứ.
Mà cả cô đấy, cô không biết quý trọng tính mạng của mình hả?"
Thẩm Quân Giao bỗng dưng cảm thấy chua xót.
Coi trọng sao? Cô coi trọng, nhưng làm gì có ai coi trọng tính mạng này của cô đâu.
Ngay cả chồng của cô còn không quan tâm đến sống chết của cô, huông chỉ là những người xa lạ khác.
Khoé mắt của Thẩm Quân Giao hơi cay cay, cô đưa tay dụi mắt, không để cho nước mắt chảy ra nữa.
Đúng lúc này thì người đàn ông kia ngẩng mặt lên, thấy Thẩm Quân Giao làm vậy, anh ta vô cùng khó chịu.
"Cô đừng có làm như vậy.
Sẽ khiến giác mạc bị viêm đấy: Thẩm Quân Giao bỗng nhiên cảm thấy buồn cười.
Người đàn ông này đúng là mắc bệnh nghề nghiệp quá lớn rồi.
Lo đủ thứ chuyện, ngay cả cô dụi mắt cũng khó chịu được.
"Anh đừng có làm quá vấn đề như vậy được hay không? Như thế này Không chết được đâu."
Vị bác sĩ trẻ tuổi kia thở dài, anh ta khẽ lắc đầu, chán nản nói.
"Tôi thật không hiếu mấy người trẻ tuổi các cô nghĩ gì nữa.
Coi thường cả sức khỏe và tính mạng của mình như vậy mà."
"Anh cứ nói như là anh già lắm vậy đấy.
Anh cũng có hơn tôi bao nhiêu tuổi đâu"
Người đàn ông kia hình như đã sát trùng xong các vết thương trên người của Thẩm Quân Giao, anh ta nhẹ nhàng băng chúng lại giúp cô, rồi ngẩng khuôn mặt anh tuấn lên nhìn người con gái.
"Xong rồi đấy! Nhớ bôi thuốc thường xuyên vào!"
"Cảm ơn anh nhé! Mà tôi vẫn chưa biết tên anh là gì, có thể cho tôi biết được không? Dù sao anh cũng đã cứu tôi một mạng, cho tôi biết tên rồi mai này tôi phải tới báo ơn chứ"
Người đàn ông kia bị Thẩm Quân Giao làm cho bật cười.
"Tôi tên Lục Ngạn.
Hay cô có thể gọi tôi là Ngạn Tử cũng được.
Đó là tên ở nhà của tôi".