Lục Xuyên Hoài đi vào một lối đi đặc biệt nên không gặp Tô Diệu còn đang ở tầng hai.
Nhưng khi người đàn ông cùng giám đốc trung tâm thương mại bước vào, một vài cô gái trẻ đã bị vẻ ngoài anh tuấn của Lục Xuyên Hoài làm cho kinh ngạc, nhưng còn chưa kịp nhìn kỹ thì đối phương đã bước vào thang máy.
Giám đốc trung tâm thương mại giới thiệu với anh về cách bố trí của các tầng lầu: "Tầng một là khu thời trang nữ, tầng hai là khu thời trang nam, tầng ba là các cửa hàng đồ nội thất."
Sau khi nghe xong, Lục Xuyên Hoài chỉ nhận xét một câu: "Nơi này thay đổi khá nhiều."
Anh đi đằng trước, giám đốc trung tâm thương mại đi sau một bước, dò hỏi trợ lý của anh: "Giám đốc Lục hình như hiểu rất rõ về nơi này của chúng tôi."
Là giám đốc của một trung tâm thương mại, nhưng khi anh ta nghe đến danh tiếng của Lục Xuyên Hoài thì người ta đã là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy trong giới kinh doanh của thành phố A rồi.
Trước đây khi nhậm chức ở Lục thị, trợ lý Quách đã được phổ cập kiến thức, đừng nhìn hiện giờ gia nghiệp của Lục tổng lớn như vậy nhưng thực ra lúc đầu cũng làm nên từ hai bàn tay trắng. Chính vì vậy cho nên trợ lý Quách vô cùng nể phục Lục Xuyên Hoài, lúc nhàn rỗi thường lên mạng tìm hiểu quá trình gây dựng sự nghiệp của anh như đọc "súp gà" vậy.(*)
(*) Theo mình tìm hiểu thì "súp gà" ở đây là đang nói đến bộ sách "Chicken Soup For The Soul" (Súp gà cho tâm hồn) của 3 tác giả Jack Canfield, Mark Victor Hansen và Les Hewitt. Bộ sách này là tập hợp các câu chuyện ngắn mang ý nghĩa sâu sắc, động viên, an ủi, cổ vũ tinh thần và tạo động lực. Mọi người có thể tìm hiểu thêm tại: https://eccthai.com/chicken-soup-for-the-soul-tieng-viet/
Mặc dù hiện giờ trung tâm thương mại Thuỵ Tinh kinh doanh sa sút, lượng khách hàng cũng không đông đúc bằng những khu mua sắm mới, nhưng nó chính là trung tâm thương mại lâu đời nhất ở thành phố A. Ai có thể ngờ được rằng vào hai ba mươi năm trước, Lục tổng cũng đã từng mua một túi to ở nơi này đâu?
Mà bây giờ, người đàn ông ấy đang đứng trước cửa sổ sát sàn trên tầng cao nhất của trung tâm thương mại, dáng người thon dài mạnh mẽ, cả toà nhà đều nằm dưới chân anh.
Bên kia,
Tô Diệu bị Tô Uyển kéo đi chào hỏi người quen.
"Anh ta họ Hà, là người mà em quen biết. Sau khi gặp mặt một lần thì không còn liên lạc với nhau nữa. Mới đây anh ta đột nhiên mời em ăn cơm, nói là muốn theo đuổi em." Tô Uyển nhỏ giọng nói với Tô Diệu, "Ba mẹ khá vừa lòng với anh ta, nhưng em không thích anh ta lắm."
"Nhà anh ta kinh doanh thời trang nên cũng khá giàu có, chẳng qua EQ hơi thấp, ngoại hình cũng bình thường."
Trước kia Tô Uyển đã qua lại với vài người, nhưng vẫn chưa vừa ý ai cả.
Trong số những đối tượng xem mắt của cô ta, các phương diện và điều kiện của Hà Vĩ Chí vốn dĩ cũng không tồi, ít nhất gia cảnh giàu có. Mặc dù Tô Uyển gọi Tô Diệu là chị ba, cũng sống ở Tô gia, nhưng cô ta chỉ là con nuôi, cho dù mẹ Tô có thương cô ta đến đâu thì các phương diện đãi ngộ khác cũng không thể bằng tiểu thư Tô gia chân chính được. Ví dụ như nếu cô ta muốn gả vào hào môn, mọi người vẫn sẽ để ý việc cha mẹ thân sinh của cô ta thực ra chỉ là tài xế lái xe của nhà họ Tô.
Cho nên có thể được cậu ấm nhà giàu Hà Vĩ Chí nhìn trúng, ban đầu Tô Uyển cũng rất vừa lòng.
Nhưng sau khi Tô Diệu liên hôn với Lục Xuyên Hoài, Tô Uyển đã gặp được Lục Xuyên Hoài ở bữa tiệc gia đình.
Phải nói rằng Lục Xuyên Hoài đã để lại cho cô ta một ấn tượng vô cùng khó quên. Hoàn toàn không nhìn ra người đàn ông rõ ràng còn rất trẻ kia lại có một đứa con trai lớn như Lục Triệt. Đối với một người đàn ông có năng lực có ngoại hình, dáng người và khí chất đều vô cùng xuất chúng mà nói thì việc tái hôn và có con riêng chẳng là gì cả. Vậy mà Tô Diệu còn có phúc mà không biết hưởng.
Trước mặt Tô Diệu, Tô Uyển cố tình tỏ ra không vừa lòng với đối tượng xem mắt là vì không muốn thua kém cô.
Sau khi hai người đến gần, Tô Uyển chủ động chào hỏi Hà Vĩ Chí, ánh mắt đối phương lập tức sáng lên.
"Uyển Uyển, thật trùng hợp." Người đàn ông có chiều cao trung bình, thân hình hơi béo, khuôn mặt vuông đầy đặn. Ảnh chụp bà mối đưa cho Tô Uyển xem là Hà Vĩ Chí của mười năm trước, khi đó trông anh ta cũng không tệ lắm, đáng tiếc bây giờ hoàn toàn không còn bóng dáng thiếu niên trẻ trung như trong ảnh nữa.
Ban đầu cô ta còn tưởng rằng thanh xuân của đàn ông chỉ ngắn ngủi như vậy, nhưng sau khi nhìn thấy Lục Xuyên Hoài mới biết thì ra không phải thế. Làm sao lại có người bốn mươi tuổi đầu vẫn còn đẹp trai, vừa không rụng tóc vừa không béo phì? Người so với người thật là tức chết mà!
"Đây là chị ba của tôi." Tô Uyển kéo Tô Diệu lại gần, mỉm cười giới thiệu với đối phương.
Hà Vĩ Chí quả thực rất yêu thích Tô Uyển, hai mắt vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô ta, nghe vậy mới nhìn sang Tô Diệu đang đứng bên cạnh.
Người đàn ông đưa mắt quan sát Tô Diệu, nói: "Uyển Uyển, chị cô không đẹp bằng cô."
Thực ra các đường nét trên khuôn mặt Tô Diệu đẹp hơn Tô Uyển rất nhiều.
Chị gái của Tô Diệu còn là một đại minh tinh, gen của Tô gia vô cùng tốt.
Còn Tô Uyển chỉ là tiểu gia Bích Ngọc(*), nhưng cô ta biết trang điểm, hơn nữa dáng người cũng được bảo dưỡng không tồi.
(*) Tiểu gia Bích Ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường. Cũng có nghĩa hình dung cô gái có hình dáng không nhất định phải đẹp nhưng khả ái, có điểm nghĩa giống như em gái nhà bên. Thường là những cô gái hoạt bát dễ gần, không có phong phạm "Tiểu thư khuê cát". (Theo Như Nước)
Thực ra Hà Vĩ Chí nhìn trúng Tô Uyển bởi vì hắn ta bị mù mặt, nhìn người cũng chỉ nhìn dáng người. Hơn nữa, Tô Uyển lại vừa đúng kiểu dáng mảnh mai mà hắn ta thích. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Tô Uyển cũng biết ẩn tình này.
Mà gần đây Tô Diệu đúng là đã mập lên rất nhiều, vừa rồi Tô Uyển cố ý không nhắc tới điều này.
Một người đàn ông tư chất kém lại mở miệng chê bạn béo, so với bị người khác nhắc đến chắc chắn càng đau lòng hơn nhiều.
Hà Vĩ Chí nhìn cô với ánh mắt ghét bỏ không thèm che giấu, điều này đã làm tổn thương trái tim yếu đuối của Tô Diệu.
"Đừng nói như vậy, chị ba của tôi thực sự rất xinh đẹp." Tô Uyển nói thay Tô Diệu.
Nhưng Hà Vĩ Chí vẫn không dừng lại, hắn ta tỏ vẻ hoài nghi: "Sao có thể chứ?"
Tô Diệu hít sâu một hơi.
Kẻ xướng người hoạ đấy à!
Cô nghiêng đầu nói với Tô Uyển: "Khó trách cô chướng mắt anh ta, EQ thấp thật, ngoại hình cũng bình thường."
Cố tình làm tổn thương tâm hồn yếu đuối của cô, vậy cũng đừng trách cô ăn miếng trả miếng.
Vừa nói cô vừa nhìn Hà Vĩ Chí với ánh mắt ghét bỏ.
Tới đây, làm tổn thương nhau đi!
Hà Vĩ Chí lập tức sững sờ, Tô Uyển không thích hắn ta?
Tô Uyển vẫn luôn kiểm soát tốt biểu cảm của mình, nhưng lúc này nụ cười trên khuôn mặt cô ta cũng trở nên cứng đờ.
Cô ta còn định tiếp tục bám lấy Hà Vĩ Chí, nhưng bây giờ lại bị Tô Diệu nói thẳng toẹt ra như vậy, cô ta biết giải thích với người ta thế nào?
Sau đó bầu không khí giữa hai người vô cùng xấu hổ.
Tô Diệu im lặng xem kịch một lúc, tiện thể nhân cơ hội tách khỏi Tô Uyển.
Ban đầu Tô Diệu chỉ định mua vài thứ đồ linh tinh rồi về, nhưng vừa rồi bị lời nói của Hà Vĩ Chí kích thích, cô xoay người đi đến khu thời trang nữ ở tầng một thử liền một lúc ba chiếc váy.
Nhân viên bán hàng thấy quần áo trên người Tô Diệu không rẻ, liền giới thiệu cho cô một vài kiểu dáng mới nhất.
"Bộ này rất hợp với cô, vô cùng vừa vặn."
Tô Diệu nhìn vào gương, dùng sức hóp bụng lại rồi quay người hỏi nhân viên bán hàng: "Cái trên người tôi là size gì?"
"Size XL ạ, tôi giúp cô gói lại nhé."
Tô Diệu lại xoay người nhìn mình trong gương, cuối cùng đau lòng hạ quyết định: "Gói lại đi, tôi lấy size S."
Nhân viên bán hàng tự hỏi có phải cô ấy nghe nhầm rồi không?
Sau khi xác nhận lại với Tô Diệu, đúng là cô muốn lấy size S.
Coi như mua một chiếc váy xinh đẹp treo trong nhà để làm động lực giảm béo vậy.
Trước đây Tô Diệu từng mặc size S, cô cảm thấy sau khi mình gầy đi nhất định sẽ mặc vừa size S.
Khi đang thanh toán bằng thẻ tín dụng, một vài cô gái trẻ bước vào cửa hàng, vừa đi vừa nói chuyện: "Người đàn ông đó đẹp trai quá!"
"Chúng ta đã đi dạo mấy vòng ở tầng này rồi, sao vẫn không gặp lại anh ấy nhỉ?"
"Haiz, chẳng lẽ đã rời đi rồi, tiếc là tôi vẫn chưa nhìn kỹ."
Tô Diệu nghe vậy liền vô thức nhìn ra bên ngoài, nhưng cô không thấy được anh chàng đẹp trai mà họ đang nhắc đến, cũng hoàn toàn không nghĩ đến Lục Xuyên Hoài.
Ngược lại, trong cửa hàng cũng có một nhóm các phu nhân nhà giàu đang chọn mua túi xách, trong lúc trò chuyện, bọn họ vô tình nhắc đến trung tâm mua sắm này.
"Tôi nghe nói gần đây Lục thị đang mua lại trung tâm mua sắm Thuỵ Tinh."
"Mọi người biết không, mặc dù Thuỵ Tinh là một trung tâm mua sắm lâu đời, mấy năm nay lượng khách hàng vẫn luôn giảm xuống, nhưng vị trí của nơi này thực sự không tồi. Chỉ cần Lục thị làm vài mánh lới quảng cáo, nói không chừng sẽ lại huy hoàng như trước đây."
"Vậy tôi phải nhân cơ hội mua cổ phiếu mới được."
Nguyên tác đã từng nhắc tới, sau khi Lục Triệt bị bắt cóc năm mười sáu tuổi thì công ty của Lục gia bắt đầu gặp phải biến cố. Lúc này mua cổ phiếu nhất định sẽ lỗ, Tô Diệu thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng nói đến cổ phiếu cũng làm cô nhớ ra một chuyện, trong nguyên tác có nhắc đến một cuộc chiến tranh thương mại, tổng tài bá đạo Lục Triệt đã nói có hai cổ phiếu sẽ tăng giá mạnh. Nếu cô có thể mua trước, mười năm sau giá trị của chúng nhất định sẽ tăng vọt.
Nhưng Tô Diệu xoa xoa huyệt thái dương...
Nghĩ mãi không ra!
"Nói mới nhớ, gần đây mọi người có nhìn thấy vị đã kết hôn với Lục tổng không?"
"Là Tô gia, tôi có nghe nói qua nhưng chưa gặp bao giờ."
"Nếu biết trước anh ấy sẽ tái hôn thì tôi đã ly hôn với chồng cũ sớm hơn một chút, như vậy cũng không đến lượt người khác". Một vị phu nhân nhà giàu vừa mới ly hôn ngày hôm qua nói.
"Vậy cũng không đến lượt cô đâu. Người ta thích người trẻ tuổi, vị tiểu thư Tô gia kia mới có hai mươi chín tuổi. Chẳng phải đàn ông có tiền đều như vậy sao, Lục Xuyên Hoài cũng chỉ là một người đàn ông bình thường mà thôi." Có người nói.
Vừa dứt lời, ba vị phu nhân khác lập tức kích động phản bác: "Lục Xuyên Hoài không phải đàn ông bình thường!"
"Anh ấy là chính là thần tiên!"
Tô Diệu đang dựng lỗ tai nghe lén: "..."
Cảm giác như đang vào nhầm fan club của Lục Xuyên Hoài vậy.
Thì ra ba của Lục Triệt lại được hoan nghênh như vậy.
"Lục phu nhân, thẻ của cô." Nhân viên bán hàng trả lại thẻ cho cô bằng hai tay.
Nhân viên bán hàng xưng hô như vậy là vì nhìn thấy chữ ký của cô, nhưng Tô Diệu lại bị làm cho giật nảy mình.
Cô có thể cảm nhận được ngay lập tức có một vài ánh mắt đổ dồn về phía cô.
Tô Diệu ra vẻ bình tĩnh lấy lại tấm thẻ, thầm nghĩ, thành phố A có nhiều người họ Lục như vậy, chưa chắc bọn họ đã đoán được thân phận của cô.
Tô Diệu không phải là người ngại xã hội, nhưng cô muốn xuất hiện với một ngoại hình xinh đẹp chứ không phải dáng vẻ như bây giờ.
Hơn nữa hôm nay cô còn không trang điểm.
Nhưng không biết có phải ông trời đang muốn chống đối cô hay không, Tô Diệu vừa bước ra khỏi cửa hàng thời trang nữ thì tình cờ gặp phải Lục Xuyên Hoài.
Cách đó 30m, ánh mắt Lục Xuyên Hoài nhìn thẳng vào cô, sau khi anh nói với trợ lý vài câu thì thấy trợ lý đi về phía Tô Diệu.
Da đầu Tô Diệu nhất thời tê dại, cô cảm giác mấy ánh mắt phía sau vẫn đang nhìn chằm chằm vào mình.
Tô Diệu lập tức trốn vào trong đám đông.
Trợ lý: "..."
Phu nhân giám đốc đâu rồi?
Điện thoại di động của Tô Diệu nhanh chóng sáng lên, là "Giọng trầm ấm" đang gọi.
Sau khi bắt máy, cô nghe thấy giọng nói đầy cuốn hút của Lục Xuyên Hoài hỏi cô khi nào về, có thể ngồi chung xe với anh.
Tô Diệu trả lời: "Về ngay đây."
Sau khi cúp máy, rất nhanh sau đó điện thoại Lục Xuyên Hoài lại nhận thêm ba cái thông báo trừ tiền nữa.
Lần lượt là một chiếc khăn lụa, một cặp kính râm và một thỏi son môi.
Một lúc sau, Tô Diệu võ trang đầy đủ đi tới, chọc chọc cánh tay anh, "Đi thôi."