Sáng sớm hôm sau, lúc Lục Triệt xuống lầu đã thấy Tô Diệu dậy trước cả cậu.
Tô Diệu mặc một bộ đồ thể thao màu trắng, xem ra sáng nay cô còn chạy bộ.
Lục Triệt nhìn cô với ánh mắt không thể tin nổi, cậu nghe nói Tô Diệu đã đặt ra cái gọi là thời gian biểu tự kỷ luật, nhưng ngoài việc yêu cầu đầu bếp trong nhà chuẩn bị một ngày ba bữa ăn giảm béo cho cô, phần còn lại của thời gian biểu bắt buộc cô phải tự mình kỷ luật thì chưa thấy cô hoàn thành đúng hạn được cái nào.
Cả tuần nay cô không dậy sớm được ngày nào, hôm nay trời sắp có bão à?!
Tô Diệu cảm nhận được ánh mắt của Lục Triệt, lười biếng ngáp một cái.
Cô thầm nghĩ, nhìn cái gì mà nhìn, nể tình ba cậu đẹp trai nên tôi mới dậy sớm đấy!
Lục Triệt bị cô lây nhiễm, sau khi ngồi xuống cũng ngáp vội một cái giống như chưa hoàn toàn tỉnh ngủ. Nếu không phải ba cậu trở về, còn lâu cậu mới dậy sớm đi học như vậy.
Cho đến khi Lục Xuyên Hoài đi ra từ thư phòng, hai người đang ngáp ngắn ngáp dài trên bàn ăn mới đồng thời ngậm miệng lại.
Tô Diệu ngước mắt nhìn Lục Xuyên Hoài xuống lầu, người đàn ông mặc áo sơ mi và quần tây màu xám đậm ở nhà. Nhìn thoáng qua có thể thấy dáng người rất đẹp, vai rộng eo thon, mông vểnh chân dài. Dưới ánh nắng ban mai, anh đi từ phòng khách rộng rãi đến phòng ăn, sau lưng là cửa sổ lớn sát sàn, dáng người thon dài mạnh mẽ, quả thực còn đẹp hơn cả hình vẽ trong truyện tranh.
Tô Diệu rất muốn lấy điện thoại di động ra chụp lén một tấm ảnh đăng lên mạng khoe với mọi người, chắc chắn không ai có thể đoán ra được tuổi thật của anh.
Một người đàn ông gần bốn mươi tuổi còn có dáng người và giá trị nhan sắc cao như vậy, có hợp lý không hả?
Lục Xuyên Hoài liếc nhìn cô một cái, Tô Diệu lập tức ngừng suy nghĩ linh tinh, ngồi nghiêm chỉnh lại.
Anh ngồi xuống cạnh cô, mùi tuyết tùng nhàn nhạt trên người anh như có như không phảng phất trước mũi Tô Diệu. Lúc này ngay cả thức ăn giảm cân trước mặt cô cũng cam tâm tình nguyện ăn hết.
Quả nhiên trai đẹp mới là động lực tự kỷ luật lớn nhất, cô cảm thấy quyết tâm giảm cân đang tràn trề trong lồng ngực.
Trên bàn ăn không ai nói chuyện, Lục Triệt chán muốn chết nhưng vẫn không dám nhìn về phía ba cậu.
Cậu đành phải lén quan sát Tô Diệu. Chẳng phải trước đây Tô Diệu luôn thấy mà thèm đồ ăn ngon của cậu sao? Sao hôm nay lại không thèm nữa? Vô lý!
Còn nữa, từ khi lão Lục ngồi xuống, sắc mặt của cô có hơi đỏ lên thì phải?
Vì chạy bộ buổi sáng nên Tô Diệu buộc tóc đuôi ngựa, khuôn mặt tròn tròn hồng hào. Ngũ quan của cô vốn thiên về kiểu thuần khiết, nhưng so với sự thuần khiết nhạt nhoà của Cốc Hạ Thanh thì tinh xảo và diễm lệ hơn nhiều, rất hợp mắt Lục Triệt.
Lục Triệt bỗng giật mình, trước đây Tô Diệu cũng trông như vậy sao? Sao cậu có cảm giác như một hai ngày gần đây cậu mới nhìn rõ và nhớ kỹ khuôn mặt của cô vậy?
Hơn nữa cô mới có bao nhiêu tuổi chứ?
Mặt Tô Diệu hơi đỏ nên nhìn qua trẻ hơn một chút, khiến Lục Triệt cảm thấy cô không lớn hơn cậu bao nhiêu, trong lòng không khỏi thầm khinh bỉ ông già nhà cậu một phen.
Sau bữa sáng, Lục Triệt đi học, Lục Xuyên Hoài đến công ty.
Trước khi ra ngoài, dường như nghĩ đến điều gì, anh quay lại đưa cho Tô Diệu một tấm thẻ vàng.
Cô gái ngước mắt kinh ngạc nhìn anh, như không hiểu ý anh là gì.
"Không phải lúc sáng cô nói hôm nay muốn đi dạo phố sao?"
"À." Tô Diệu nhận lấy tấm thẻ, nhưng thực ra trong lòng cảm thấy hơi chột dạ.
Cô chỉ tùy tiện nói như vậy mà thôi, chủ yếu là kiếm cớ ra ngoài. Thật ra hôm nay cô đã hẹn luật sư để giải quyết chuyện của tên tiểu bạch kiểm kia.
Bây giờ cầm thẻ của Lục Xuyên Hoài trên tay, thật sự cảm thấy hơi hổ thẹn.
"Thực ra tôi chỉ muốn tuỳ tiện đi dạo một chút mà thôi, có cần tôi giúp anh và Lục Triệt mua gì đó không?" Tô Diệu hỏi anh.
Không thể để anh chịu thiệt quá nhiều được.
Nghe vậy, Lục Xuyên Hoài cúi đầu nhìn Tô Diệu. Đôi mắt cô trong sáng hơn nhiều, giống như mặt hồ cách xa trần thế ồn ào náo động, sạch sẽ trong veo, liếc mắt một cái là có thể nhìn đến tận cùng.
Lục Xuyên Hoài nói: "Cô xem rồi mua là được."
"Vậy được rồi." Tô Diệu nhận lấy tấm thẻ trước.
*
Tô Diệu hẹn gặp luật sư ở một hội quán.
Đây cũng là lần đầu tiên cô đến một nơi như vậy. Trước kia cô không hiểu tại sao ba cô lại thích hẹn mọi người đến hội quán để bàn bạc công việc. Cũng chẳng phải đang làm chuyện gì mờ ám, tại sao không gặp mặt nói chuyện ở quán cà phê hay văn phòng cho tiện?
Hơn nữa giá cả còn rẻ hơn, đồ uống ở nơi này quá đắt rồi.
Nhưng trước khi đến đây Tô Diệu đã tìm hiểu qua, nơi này quả thực khá tốt.
Hơn nữa người trưởng thành thật sự có rất nhiều chuyện không thể cho ai biết.
Lựa chọn luật sư cũng là một vấn đề nan giải. Trước đó Tô Diệu chỉ đăng bài ẩn danh nhờ tư vấn trên mạng, với tình huống của cô phải làm sao mới có thể lấy lại tiền.
Một khi những luật sư đó yêu cầu gặp mặt nói chuyện, Tô Diệu sẽ dừng lại ngay lập tức.
Lý do rất đơn giản, thân phận hiện giờ của cô là phu nhân của Lục Xuyên Hoài, với sức ảnh hưởng của ba nam chính thì mục tiêu quá rõ ràng. Toàn bộ giới thượng lưu ở thành phố A lớn như vậy, ngày thường các thương nhân giàu có tất nhiên sẽ không tránh khỏi việc tiếp xúc với đám luật sư tinh anh, nói không chừng luật sư cô tìm được sẽ để lộ chuyện này cũng nên.
Tô Diệu lo lắng chuyện đến tai Lục Xuyên Hoài, vậy có khác gì cô tự vạch áo cho người xem lưng đâu?. Truyện Việt Nam
Cho nên cô phải tìm rất lâu mới chọn được vị luật sư ngày hôm nay.
Lẽ ra người này không nên đến trễ, nhưng Tô Diệu đến hội quán trước, sau đó mới nhận được cuộc gọi từ đối phương.
Trong điện thoại vang lên giọng nói của một người đàn ông trẻ tuổi: "Tôi là Phó Dương Thu đây. Tô tiểu thư, có thể phiền cô nói một tiếng với lễ tân của hội quán được không? Tô không vào trong được."
"Anh đền rồi à?". Tô Diệu lấy điện thoại trong hộp gọi cho lễ tân, "Tôi bảo họ cho anh vào ngay đây."
Cúp điện thoại xong, Tô Diệu nhẩm tính như đi vào cõi thần tiên. Sau khi xuyên sách, cô gặp được vài người đàn ông có giọng nói rất hay.
Lục Xuyên Hoài, Lục Triệt, còn có Phó Dương Thu.
Nhưng nếu so sánh giữa ba người bọn họ, giọng nói của Lục Xuyên Hoài vẫn dễ nghe nhất.
Trong tiểu thuyết tổng tài bá đạo mà Tô Diệu đọc được, cái tên Phó Dương Thu này chính là luật sư nổi tiếng nhất ở thành phố A. Nghe nói anh ta chưa bao giờ thua kiện. Nhưng hẹn gặp được người này rất khó, hơn nữa giá cả cũng rất cao.
Kẻ có tiền muốn kiện tụng đều tìm đến anh ta, đối với anh ta cũng vô cùng tôn trọng. Follow fanpage Cá Heo Một Nắng để nhận thông báo về các chương mới nhất nhé.
Tuy nhiên Phó Dương Thu xuất hiện trước mặt Tô Diệu bây giờ vẫn chỉ là một thanh niên trẻ tuổi.
Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi phai màu, cả người chật vật rối rít xin lỗi Tô Diệu, giải thích hôm nay đến muộn là vì gặp phải tình huống bất ngờ trên xe buýt. Anh ta bắt gặp một bé gái đang bị bạo hành, vì ra mặt giúp bé gái, anh ta đã túm đánh kẻ xấu kia đến tận đồn cảnh sát cho nên mới đến muộn. Bộ âu phục duy nhất trên người cũng bị lôi kéo đến nhăn nhúm, thậm chí túi áo còn bị xé rách.
Vốn dĩ bộ âu phục của anh ta có thể che đi chiếc áo sơ mi phai màu bên trong, nhưng không may áo vest bị hỏng nên không thể mặc tiếp được, vì vậy anh ta đành phải vắt nó lên khuỷu tay. Thời gian gấp gáp nên sau khi xuống xe, anh ta liền chạy một mạch đến đây. Kết quả lại bị chặn ở ngoài cửa chỉ vì dáng vẻ lôi thôi của mình.
Lúc này Phó Dương Thu vừa mới tốt nghiệp đại học. Anh ta sống dưới tầng hầm, trong túi không có tiền, trên người cũng chỉ có một bộ âu phục là đáng giá. Chàng trai đứng trước mặt Tô Diệu, thấy cô ăn mặc sang trọng, khí chất tao nhã, là một phu nhân nhà giàu xinh đẹp, anh ta lại càng thêm xấu hổ, hai tai đỏ bừng.
Trong cuốn tiểu thuyết Tô Diệu đọc đã nói người này rất có năng lực nhưng cũng rất lãnh đạm. Chỉ cần người khác trả đủ tiền, anh ta sẽ nhận đơn, không ngờ khi còn trẻ lại là người nhiệt tình như vậy.
Kỳ thật Tô Diệu đã tìm thấy anh ta ở một văn phòng luật rất nhỏ. Sau khi tìm kiếm trong rất nhiều luật sư, cuối cùng cô cũng tìm thấy tên của anh ta.
Ít nhiều cũng nhờ vào đôi mắt tinh tường của cô đấy!
Năng lực của Phó Dương Thu thì không cần phải bàn, người này làm việc rất chuyên nghiệp, thậm chí còn rất thông minh. Hơn nữa anh ta cũng rất có đạo đức nghề nghiệp, chỉ cần trả đủ tiền, anh ta sẽ giữ bí mật tuyệt đối. Tuy nhiên sau khi trở thành đại luật sư, phí bịt miệng của anh ta cũng không hề rẻ.
Nhưng vào giai đoạn này, thu nhập của Phó Dương Thu cực kỳ ít ỏi, là lúc cuộc sống đang ở dưới đáy xã hội. Phí thuê luật sư cũng ở mức thấp nhất, vì vậy có vẻ cô chiếm lời rồi.
Năng lực nghiệp vụ cao lại không tiết lộ lung tung, quả thực vô cùng phù hợp với tiêu chí chọn luật sư của Tô Diệu.
...
Đây là lần đầu tiên Phó Dương Thu đến một hội quán xa hoa như vậy.
Anh ta thầm nghĩ, tại sao một phu nhân giàu có như Tô Diệu lại coi trọng một luật sư ít tiếng tăm như anh ta, chẳng lẽ là muốn chơi đùa?
Nhưng Phó Dương Thu vẫn muốn tự mình tranh thủ một chút, anh ta đã không khai trương được nửa năm rồi.
Nếu có thể lấy được vụ việc của Tô Diệu, đó sẽ là đơn đặt hàng đầu tiên trong cuộc đời anh ta, nghĩa là anh ta đã bước một bước đầu tiên trên còn đường đạt tới ước mơ của mình.
Anh ta đặt chiếc cặp đựng tài liệu xuống trước mặt Tô Diệu, vừa rồi khi đánh nhau anh ta vẫn luôn bảo vệ chiếc cặp này, may là không bị thiệt hại gì. Dường như anh ta muốn dùng điểm này để giành lấy hảo cảm của Tô Diệu.
"Tô tiểu thư, tất cả tài liệu đều ở đây, tôi đã nghiên cứu qua, ước chừng có thể giúp cô lấy lại hơn 40% tổn thất."
Bốn mươi phần trăm đã là quá nhiều so với Tô Diệu dự đoán.
"Anh ngồi xuống đã rồi nói chuyện."
Cô đẩy một tách trà về phía đối phương.
Một nam một nữ uống rượu trong một gian ghế có vẻ không hay lắm, vì vậy Tô Diệu đành gọi trà.
Phó Dương Thu nghe vậy thì sửng sốt, đứng ngây ra như phỗng. Lần đầu tiên gặp mặt anh ta biểu hiện kém như vậy, không ngờ khách hàng không trách không mắng, còn sẵn lòng cho anh ta một cơ hội.
Phó Dương Thu nghe lời ngồi xuống, cẩn thận nhấp một ngụm trà Tô Diệu đưa, cảm thấy hương vị vô cùng ngọt ngào.
Lúc này tâm trạng vốn đang bất an của anh ta cũng dần bình tĩnh lại.
"Anh có muốn đi xử lý vết thương trên người trước không?" Tô Diệu hỏi.
"Không cần, chỉ là vài vết thương nhỏ thôi, không đáng ngại."
Phó Dương Thu cuối cùng cũng lấy lại tinh thần, bắt đầu thể hiện sự chuyên nghiệp của một luật sư.
Anh ta lấy ra tất cả tài liệu và văn kiện mà mình mang theo, đẩy một số phần quan trọng đến trước mặt Tô Diệu, hỏi: "Tô tiểu thư, quan hệ giữa cô và Thẩm Nam chỉ là trò chuyện qua mạng, chưa từng gặp mặt ngoài đời thực đúng không?"
Thẩm Nam chính là tên tiểu bạch kiểm của nguyên chủ.
Tư liệu về hắn ta đã được in ra và đặt sang một bên. Hiện tại hắn vẫn là minh tinh nhỏ, mới diễn được mấy vai nam chính nam phụ trong vài bộ phim thần tượng, cũng coi như có chút danh tiếng.
Tô Diệu xem lại lịch sử trò chuyện, thấy nguyên chủ và đối phương gọi nhau là cục cưng, cô còn tưởng rằng bọn họ vô cùng thân mật, ai ngờ lại chưa từng gặp mặt.
Chưa gặp nhau bao giờ nhưng nguyên chủ đã sẵn sàng chi nhiều tiền vì đối phương như vậy, còn cho đối phương ở trong căn hộ của mình, thậm chí vì hắn mà bắt cóc con riêng của chồng, thực sự là quá dại dột.
Phó Dương Thu điều tra rất cẩn thận, anh ta đã nhìn ra đối phương nói ngon nói ngọt chỉ để đeo bám Tô Diệu, khiến cô tiêu tiền vì hắn ta, nhưng từ đầu đến cuối hắn chưa từng hứa hẹn bất kỳ điều gì. Nhìn qua có vẻ là một tay lão làng, hắn đã có chuẩn bị trước rồi mới tiếp cận Tô Diệu để đào mỏ.
Tô Diệu chợt hiểu ra: "Đây không phải là nuôi dưỡng idol sao?"
Nguyên chủ cũng chơi lớn thật đấy!
"Yêu cái gì run rẩy cơ(*), tôi chưa từng nghe nói bao giờ." Dường như Phó Dương Thu cảm thấy rất lạ lẫm đối với thuật ngữ này.
(*) Câu trên Tô Diệu nói là "爱豆", nghĩa là idol, nhưng Phó Dương Thu lại nghe nhầm thành 爱抖, do từ "豆"(dòu) và "抖"(dǒu) có phát âm gần giống nhau.
"Không hiểu cũng không sao, kiểu đu idol này có lẽ còn chưa phổ biến rộng rãi ở Trung Quốc."
Nhưng Thẩm Nam cũng không đối xử với nguyên chủ như đối xử với fan. Ngay cả Phó Dương Thu cũng nhìn ra là Thẩm Nam cố ý tiếp cận nguyên chủ, lợi dụng sự u mê của nguyên chủ đối với hắn để đòi hỏi ngày càng nhiều, thậm chí mới đây còn mở miệng đòi hẳn sáu nghìn vạn.
Vậy, ai là người ở giữa giật dây để nguyên chủ và Thẩm Nam quen biết nhau?
Tô Diệu linh cảm có thể trong chuyện này còn có uẩn khúc.
Bởi vì mấy ngày nay cô không để ý đến tiểu bạch kiểm nên sáng nay hắn ta còn cố ý gửi cho cô mấy tấm ảnh tự sướng, thậm chí còn có một bức ảnh lộ bụng.
Nếu gương mặt của tiểu bạch kiểm có thể làm minh tinh, như vậy chứng tỏ hắn ta cũng khá ưa nhìn, ít nhất cũng ăn ảnh.
Nhưng Tô Diệu thực sự không dám khen ngợi dáng người của hắn, bụng trắng bệch một khối, không có chút cơ bắp nào.
Rồi là đẹp dữ chưa?!
Lại còn dặn cô sau khi xem xong thì nhớ giấu đi, không được phép in ra làm giấy dán tường. Ôi quý hoá quá cơ!
Hắn ta còn tỏ vẻ thương xót thay cô, nói cô cả ngày đều phải ở chung với một ông chú già nua, nào đã từng nhìn thấy cơ thể trẻ trung mơn mởn như vậy.
Cứ làm như cô liếc một cái là lời lãi lắm không bằng!
Đêm qua Lục Xuyên Hoài thay quần áo trong phòng ngủ, Tô Diệu nằm chung giường với anh, cô nhớ lúc ấy cô còn khẩn trương đến mức không ngủ được. Chuyện là cô vô tình nhìn thấy ông xã nhà cô thực sự có cơ bụng!
Bây giờ cúi đầu nhìn ảnh chụp Thẩm Nam gửi đến, hai mắt cô tối sầm lại, cảm thấy trước kia cô tiêu một đống tiền và 3 cái đồng hồ để tự chọc mù mắt mình rồi.
Tô Diệu không nhịn được muốn trả lời Thẩm Nam ngay lập tức: Vậy là đẹp?
Thật muốn cho hắn nhìn thấy dáng người của Lục Xuyên Hoài, để hắn biết như thế nào mới xứng đáng được khen ngợi.
Thanh niên hai mươi mấy tuổi còn không bằng ông chú bốn mươi tuổi, thật không biết hắn làm thế nào để mê hoặc nguyên chủ đến thần hồn điên đảo được nữa.
Phó Dương Thu quan sát phản ứng của Tô Diệu, thấy lúc này trên mặt cô chỉ có sự chán ghét khi nhắc đến tiểu bạch kiểm, anh ta cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sợ nhất là luật sư cực khổ bôn ba vì thân chủ, nhưng cuối cùng thân chủ lại mềm lòng, hoặc là bị mấy lời ngon tiếng ngọt dụ dỗ.
Ban đầu khi nhận được vụ việc này, anh ta còn rất lo lắng.
Nhưng hôm nay sau khi gặp được Tô Diệu, không biết vì sao lo lắng trước kia của anh ta đột nhiên không còn nữa.
Nhìn qua Tô tiểu thư không giống loại người đầu óc ngu muội một chút nào.
Anh ta thực sự vui mừng, nếu Tô tiểu thư quyết tâm phải lấy lại tiền, vậy thì anh ta cũng sẽ cố gắng vận dụng tất cả những gì đã học để đấu tranh vì lợi ích của thân chủ.