Gả Thay Ngọt Ngào - Bình Tử

Chương 5: Rửa mặt




Nghỉ ngơi một lát sau bữa ăn, Trình Tuyết Nhàn nói với Bích Châu muốn rửa mặt.

Chuẩn bị xong xuôi, Trình Tuyết Nhàn đi về phía bình phong một cách rất tự nhiên, khi đi ngang qua Hạ Cẩn, nàng đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói với hắn: “Bận rộn cả ngày rồi, sao phu quân không đi rửa mặt luôn?”

“À, được.” Hạ Cẩn lên tiếng, hắn luôn cảm thấy có chút kỳ quái.

Không đợi hắn suy nghĩ cẩn thận, Trình Tuyết Nhàn đã bước vào sau bình phong, dưới sự hầu hạ của mấy tỳ nữ, nàng bắt đầu rửa mặt.

Hạ Cẩn: “!!!”

Hạ Cẩn không được tự nhiên, hắn nghĩ có phải mình nên tránh mặt một chút hay không, nhưng sau khi ánh mắt chạm vào màu đỏ vui mừng tràn ngập căn phòng, hắn vẫn lựa chọn ở lại phòng tân hôn.

Lúc đầu hắn định tránh mặt, bởi vì hắn không muốn Trình Tuyết Nhàn cảm thấy không được thoải mái. Hắn cho rằng, phán đoán theo tiêu chuẩn của người thường, nàng nhất định sẽ ấm ức, nhưng chỉ vì gia tộc nên mới phải ẩn nhẫn. Qua thời gian ở chung ngắn ngủi, trái tim hắn lại nảy sinh chút thương xót cho Trình Tuyết Nhàn, vậy nên hắn muốn chăm sóc cho nàng, nhưng sau đó hắn đã thay đổi quyết định --

Đây là phòng tân hôn.

Vào đêm tân hôn, nếu tân lang rời đi mà không ở cùng phòng với tân nương tử… Hắn hoàn toàn không dám tưởng tượng người đời sẽ đối xử với tân nương Trình Tuyết Nhàn này như thế nào.

Hạ Cẩn cảm thấy mình không nên rời đi, dù sao thì đau dài không bằng đau ngắn, so với việc không biết mình sẽ trở thành trò cười trong các câu chuyện tầm phào bao lâu, chi bằng chịu đựng cảm giác không thoải mái trước… Từ từ, hình như hắn biết chỗ nào kỳ quái rồi --



Trình Tuyết Nhàn, nàng không có vẻ gì là mất tự nhiên hay khó chịu cả!

Tiếng nước rất nhỏ truyền đến, Hạ Cẩn càng thêm mất tự nhiên, đồng thời cũng có vài phần xấu hổ buồn bực, chủ yếu là đối với bản thân mình -- Một nữ tử như nàng còn không cảm thấy mất tự nhiên, hắn sao có thể thua kém nàng?

“Phu quân?” Trình Tuyết Nhàn kỳ lạ liếc mắt nhìn Hạ Cẩn “Chàng vẫn chưa rửa mặt sao?”

Thấy Trình Tuyết Nhàn chỉ mặc áo ngủ mỏng manh, Hạ Cẩn giấu đầu lòi đuôi ho khan hai tiếng, nói: “Ta đi ngay đây…”

Trình Tuyết Nhàn chớp chớp mắt, nói ra lời khiến người ta phải kinh ngạc: “Thiếp giúp chàng.”

“Cái, cái gì!?”

“Đó không phải là việc thê tử nên làm hay sao?”

“Không cần, có Bích Châu và đám tỳ nữ rồi, nàng không cần phải tự mình động thủ.”

Nhanh chóng nói hết câu, Hạ Cẩn lập tức chạy trối chết.

Trình Tuyết Nhàn đi đến ngồi xuống bên mép giường, tay trái cầm một lọn tóc vòng tới vòng lui giữa các ngón tay, phu quân của nàng, dường như không giống một công tử ăn chơi.





Trước khi ra ngoài, Hạ Cẩn cố ý dùng nước lạnh rửa mặt, thấy mình đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, hắn mới bước ra ngoài, sau đó hắn nhìn trái nhìn phải, dùng một biểu cảm vô cùng tự nhiên nói với Trình Tuyết Nhàn: “Đêm đã khuya, cũng tới lúc nên nghỉ ngơi rồi, đêm nay ta ngủ dưới đất.”

Nói xong, hắn định đi lấy đệm chăn dự phòng trong ngăn tủ, nhưng hắn đã nhanh chóng bị kéo lại.

Hạ Cẩn không quay đầu lại, trong phòng chỉ có hai người hắn và Trình Tuyết Nhàn, không cần nghĩ cũng biết là ai đang kéo hắn, hắn hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Sau đó hắn nghe thấy Trình Tuyết Nhàn trả lời: “Quả nhiên chàng có cảm thấy ấm ức.”

Hạ Cẩn: “…”

Gặp quỷ rồi, người nên ấm ức chẳng lẽ không phải nàng sao?

Lúc này, cuối cùng hắn cũng quay đầu lại, khi ánh mắt chạm đến cổ áo hơi hé mở của nàng, hắn lập tức dời đi, giọng điệu có chút cứng rắn: “Không có, ta không ấm ức.” Hạ Cẩn dừng một chút, lại giải thích “Trên thực tế, ta cảm thấy thành thân với Trình Tuyết Y hay với nàng đều không có gì khác biệt, ta chỉ không thích bị người lừa dối mà thôi.”

Nếu hôm nay Trình Tuyết Y là người bị tính kế, chắc chắn hắn sẽ không giải thích với nàng ta như vậy, bởi vì nếu đổi thành nàng ta, khẳng định vừa nghe hết nửa câu đầu đã tức giận, nửa câu sau tất nhiên sẽ không nghe vào. Nhưng Trình Tuyết Nhàn -- hắn có trực giác nàng sẽ không để ý, ngược lại còn lắng nghe lời giải thích của hắn.

Trên thực tế đúng là như vậy, tuy nhiên dường như Trình Tuyết Nhàn luôn thích nói ra những lời khiến người ta phải kinh ngạc --

“Nếu đã như thế, vì sao chàng phải ngủ dưới đất, mà không viên phòng với thiếp?”