Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 4: 4: Tâm Tình Nguội Lạnh




Lâm Phỉ Thúy nghe vậy, bật cười khoái chí, khoác tay Mạc Bắc cùng Lý Đan Hà rời đi.



Bữa tiệc chóng tàn, xung quanh nhanh chóng chỉ còn lại lác đác vài nhân viên phục vụ thu dọn đồ đạc và dọn dẹp…

Cả hội trường cuối cùng chỉ còn lại một mình bóng dáng Lâm Sơ Nguyệt đứng đơn độc, một vài nhân viên còn nhìn cô với ánh mắt thương hại, bấy giờ, quản gia Ngô, người phụ trách đưa đón cô lúc nãy, lạnh nhạt bảo cô lên xe ô tô, Lâm Sơ Nguyệt chẳng còn phản kháng như ban đầu nữa, bình thản bước lên xe.



Bánh xe lăn tròn, mang theo tâm tình của người vốn đã nguội lạnh, cái gọi là gia đình kia, cô vốn dĩ đã không còn nghĩ tới nữa, còn cái gọi là hôn nhân kia, cô cũng chẳng buồn quan tâm...!

Lâm Sơ Nguyệt chẳng còn nhớ mình được đưa vào phòng bằng cách nào, trong căn phòng tối om, cô chẳng buồn bật đèn, nương theo ánh trăng bên ngoài mà ngồi phịch xuống giường.



"Hừ..."

Một tiếng rên kì lạ đột nhiên phát ra trong bóng tối, Lâm Sơ Nguyệt giật mình sợ hãi, cô vội vàng bật phắt công tắc điện lên, nhưng luống cuống thế nào lại chẳng biết ở đâu mà lần.



"Bên phải một chút nữa."

Thanh âm không nặng không nhẹ đó vừa vang lên, Lâm Sơ Nguyệt đã cứng người.





Lát sau, ánh đèn màu vàng từ phía trên hắt xuống, soi tỏ rõ diện mạo của người đàn ông đang ngồi trên giường.



"Á á á..."

Lâm Sơ Nguyệt hét toáng lên, sau đó không kịp suy nghĩ gì mà vơ lấy cái đèn bàn, ném vào người anh.





Tiêu Thế Tu cau mày, anh vươn tay, kéo tay cô một cái, Lâm Sơ Nguyệt mất đà, thuận thế cứ thế ngã vào lồng ngực mạnh mẽ cứng cáp đó.



"Kêu cái gì mà kêu, điếc hết cả tai rồi." Tiêu Thế Tu gạt khăn trùm đầu của cô làm nó rơi xuống đất, hơi thở nóng ấm, trầm thấp của anh như vờn quanh gò má cô, phút chốc khoảng cách giữa hai khuôn mặt của hai người rất gần.



Lâm Sơ Nguyệt đờ người, đang định đẩy anh ra thì nhìn thấy bộ quần áo vest màu trắng của chú rể trên người Tiêu Thế Tu.




Cơ thể cô phút chốc như bị điểm huyệt, cô ngẩng phắt đầu lên, nhìn chằm chằm vào gương mặt tuấn tú của Tiêu Thế Tu, giây lát sau, vẻ mặt cứ như là gặp phải quỷ.



"Anh… anh là...?"

Lâm Sơ Nguyệt lắp ba lắp bắp, chữ đến miệng rồi mà không nói ra được, còn Tiêu Thế Tu thì rất ung dung, bình thản, đồng tử đen thẳm chất chứa gương mặt xinh đẹp của Lâm Sơ Nguyệt, khóe môi còn hơi cong lên cười.



Một tay của anh bất giác vuốt ve vòng eo nhỏ nhắn của cô từ lúc nào không hay.



Lâm Sơ Nguyệt bấy giờ mới hoàn hồn, đẩy mạnh Tiêu Thế Tu sang một bên, đứng dậy, giữ một khoảng cách an toàn với anh ta.



"Tại sao anh lại ở đây?"

Tiêu Thế Tu liền bật cười trước câu hỏi của cô.




Khi anh cười, dáng vẻ bớt đi lạnh lùng thường thấy, gương mặt càng thêm điển trai.





"Đã biết rồi còn hỏi hay sao? Tôi chính là chú rể, chồng của cô đấy."

Tuy rằng Lâm Sơ Nguyệt đã chuẩn bị tinh thần nhưng mà khi nghe anh trả lời, cô vẫn không tránh khỏi hít một ngụm khí lạnh.



"Không phải người kết hôn cùng tôi là Tiêu thiếu gia vô cùng xấu xí, còn mắc bệnh hiểm nghèo sắp chết, tính khí thất thường hay sao?"

Những lời đồn bên ngoài về anh nhiều vô số kể, Tiêu Thế Tu căn bản chẳng quan tâm.



Nếu không phải Lâm Sơ Nguyệt gặp anh ở trên tàu sáng nay, còn chứng kiến dáng vẻ anh quật ngã mấy tên côn đồ cao to, e rằng còn tưởng người ngồi trước mặt này là hai người khác nhau.



Nếu anh mà bị bệnh thì sao có thể đánh nhau giỏi như thế, lại còn trong tình trạng bị thương?

Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ giây lát, ánh mắt Tiêu Thế Tu trong lúc đó không hề rời khỏi cô...!

"Chẳng lẽ là anh tung hỏa mù, lừa người ngoài rằng anh bị bệnh và xấu xí?"

"Ngốc quá, bây giờ mới biết à?"

Tiêu Thế Tu mỉm cười chế nhạo, Lâm Sơ Nguyệt thẹn quá hóa giận, nói:

"Tôi không có ngốc!"


"Nếu không ngốc, sao lúc ở trong đám cưới, không phản bác lại?"

Lâm Sơ Nguyệt cứng người, anh là đang muốn nói tới việc cô bị Lâm Phỉ Thúy chế nhạo ư?



"Vợ của Tiêu Thế Tu này, há có thể bị người ngoài xúc phạm như thế sao?"

"Ai...ai là vợ của anh chứ?!"

Lâm Sơ Nguyệt không thể nào hiểu được người đàn ông này nữa, chẳng phải anh không đến hôn lễ, bỏ rơi cô, để cô bị người khác khinh bỉ, bây giờ còn ra vẻ quan tâm ư?

Tiêu Thế Tu bỗng đứng dậy, thân hình cao lớn dường như bao trọn lấy cô, bóng dáng anh dưới ánh đèn vàng càng thêm khôi ngô tuấn tú, đặc biệt là đôi mắt đen láy kia, giống như là hút mất hồn phách của người đối diện.



Lâm Sơ Nguyệt lùi lại, lưng chạm vào vách tường lạnh buốt, cô bỗng rùng mình một cái.



Lần thứ hai bị Tiêu Thế Tu ép vào tường, khí thế cường đại của người đàn ông này, làm cho cô không khỏi dè chừng.



Ngược lại, Tiêu Thế Tu cảm thấy trong lòng có một cảm giác chưa từng xuất hiện, anh không biết gọi nó là gì.



Cằm của Lâm Sơ Nguyệt đột ngột bị nâng lên, giây tiếp theo, bốn mắt liền chạm nhau, anh lên tiếng:

"Đã bước chân vào cửa Tiêu gia, cả đời này phải là người phụ nữ của tôi!".