Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 2: 2: Bất Ngờ Chạm Mặt Trên Tàu




Người lên tiếng là một gã đàn ông đầu trọc, thân hình to béo, gương mặt còn có một vết sẹo dài trên má, hắn mặc một cái áo sơ mi đã ngả màu vàng, thả phanh mấy cúc áo, lộ ra những hình xăm chi chít trên ngực và cánh tay trông rất đáng sợ, vẻ mặt của hắn làm cho những hành khách trên tàu ai nấy đều co rúm vào sợ hãi.



Trực giác của Lâm Sơ Nguyệt nói rằng người đàn ông mà bọn chúng muốn tìm là người ở ngay bên cạnh cô.



Cô không muốn dây vào rắc rối, nhưng với lương tâm của một thầy thuốc, cô cũng không thể bỏ mặc anh ta được...!

Nhìn thấy bọn chúng hùng hổ tiến tới ngày càng gần, sống lưng cô toát mồ hôi lạnh, Lâm Sơ Nguyệt suy nghĩ giây lát, bèn đá chân mình vào chân của anh ta.



"Này..."

Người đàn ông đó không hề động đậy, cô càng gấp gáp:

"Hình như bọn chúng đang tìm anh đấy… anh mau rời khỏi đây đi..."

Anh ta như cũ không đáp, chỉ cúi gằm mặt.



Lúc này, một tên đàn em đã để ý tới cô, còn vô tình nghe thấy lời của cô nói..



"Đi đâu cơ hả cô em?"

"Thì ra là cô em che giấu cho nó hả?!"



Lâm Sơ Nguyệt giật mình hoảng hốt, tên đàn em đó hô lớn, gọi thêm mấy người còn lại vào.



Chẳng mấy chốc bọn chúng đã bao vây xung quanh cô.



"Cô em xinh đẹp, cô em định bao che cho thằng khốn này à...?"



Đại ca của bọn chúng, cũng chính là tên mặt sẹo.



Ánh mắt của hắn hau háu như sói đói nhìn Lâm Sơ Nguyệt,còn liếm môi thèm thuồng không che giấu, sau đó đột ngột giơ chân đá một cái thật mạnh vào người đàn ông bên cạnh cô.



"Không có phản ứng gì cả! Hay là hắn chết rồi?"

Tên đàn em báo cáo lại cho tên mặt sẹo, hắn còn cẩn thận kiểm tra lại, xác định đúng là anh không còn thở nữa, lúc này mới hướng ánh mắt trở lại Lâm Sơ Nguyệt.




"Thằng khốn đó chết rồi, mỹ nữ...vui vẻ với anh một chút không?"

Mặt sẹo thô bỉ vươn tay ra định chạm vào mặt cô, nhưng Lâm Sơ Nguyệt đã nhanh nhẹn tránh khỏi tay hắn, lùi người lại phía sau.



"Đừng chạm vào tôi!"

Trong mắt cô, bọn chúng là cặn bã, còn giết người.



Lâm Sơ Nguyệt ghê tởm, mặt sẹo càng thích, hắn buông một tràng cười ha hả:

"Mỹ nữ… em đúng là kiểu người mà anh thích đấy.



Hoa hồng thì có gai mà..."

Mặt sẹo lại gần cô hơn.



Lưng của Lâm Sơ Nguyệt đã chạm vào cửa sổ, không còn đường lui nữa, xung quanh cũng chẳng có ai dám đứng ra ngăn cản.



"Ngoan ngoãn phục vụ anh đi, trở thành người phụ nữ của anh, anh sẽ không bạc đãi em đâu..."

"Đừng mà..." Lâm Sơ Nguyệt co rúm vào, giả vờ khóc lóc đáng thương.





Hắn ta thèm thuồng, liếm môi, ánh mắt đảo khắp cơ thể cô.



Nhất là ở đôi gò bồng đảo căng tròn phập phồng sau lớp áo, mặt sẹo vừa mới định vươn tay ra, cơ thể của hắn ta bỗng nhiên đứng khựng lại, giây lát sau hắn đã ngã xuống, trên trán còn thấy ba cái ngân châm.



"Đại ca!"

Đàn em của hắn sau khi thấy hắn bị Lâm Sơ Nguyệt làm bất tỉnh nhân sự như vậy, không ngờ một cô gái chân yếu tay mềm như thế lại có thể làm ra chuyện này.



Bọn chúng giận dữ, đồng loạt định xông tới cho cô một bài học.




Đúng lúc này, người đàn ông kia lại ngẩng mặt lên, tiếp theo đó, hàng loạt tiếng kêu rên thảm thiết vang lên, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy người đàn ông đó thể hiện động tác rất linh hoạt, nhanh và mạnh, mỗi cú đấm đều nhằm vào chỗ hiểm của đối thủ, chẳng mấy chốc bọn chúng đã bị anh hạ đo ván, nằm la liệt rên rỉ trên sàn tàu.



Lâm Sơ Nguyệt há hốc mồm kinh ngạc, chẳng phải anh ta chết rồi hay sao? giây tiếp theo cổ tay của cô bị nắm chặt lấy, người đàn ông kia ép cô vào vách cửa sổ, lúc này Lâm Sơ Nguyệt mới nhìn kĩ được dung mạo của anh ta.



Sống mũi cao, hai đôi mắt đen láy, sâu thẳm ẩn dưới cặp lông mày xếch, vô cùng sắc bén và lạnh lùng, đôi môi mỏng, gương mặt góc cạnh cân đối, ngũ quan hài hòa anh tuấn, tuy nhiên lại tạo cho người khác cảm giác run sợ không dám lại gần.



Anh mặc áo sơ mi đen, bên ngoài là áo khoác, Lâm Sơ Nguyệt vẫn ngửi thấy mùi máu thoang thoảng.



Anh ta bị thương mà vẫn đánh nhau được, thể lực không phải dạng vừa, lại còn lừa bọn chúng giả chết.





Ấn tượng đầu tiên của Lâm Sơ Nguyệt về anh là một người đàn ông rất thâm hiểm...!

"Anh muốn làm gì? Tôi vừa cứu anh đấy, nếu anh dám làm gì tôi, Tiêu gia nhất định sẽ không tha cho anh đâu!"

Tiêu gia? Người đàn ông đó nghe thấy thế, khóe môi bất giác nhếch lên cười.



Nụ cười lạnh lẽo pha chút hứng thú hiếm có:

"Ngoan ngoãn một chút đi."

Anh dùng tay vuốt nhẹ qua gò má cô một cái, đôi mắt đen lóe lên một tia khó đoán.



Thanh âm thâm trầm, không lạnh không nhạt, Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy nổi da gà, còn đang định lấy ngân châm trong người ra cho anh một bài học thì bấy giờ, vệ sĩ của anh đã tới, đồng loạt cúi đầu trước anh.



"Xin lỗi thiếu gia, chúng tôi tới trễ! Xin thiếu gia hãy tha tội!"

Anh phất tay, nét mặt thờ ơ, không buồn quan tâm.



Liếc sang Lâm Sơ Nguyệt lúc này đang há hốc mồm kinh ngạc, chỉ nói một câu:

"Chúng ta nhất định sẽ gặp lại...".