Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 18: 18: Hẹn Gặp Lâm Phỉ Thúy




“Lão thái thái.”

“Con và Sơ Nguyệt đang ở đâu thế?”

Tiêu Thế Tu nói dối: “Con đang cùng cô ấy đi dạo phố, một lát nữa chúng con sẽ đi ăn cùng nhau.”

Lão thái thái thấy hai người hòa thuận như vậy cũng mừng, chuyện ở Lâm gia bà cũng không tính toán gì, chính là thấy Sơ Nguyệt vừa mắt nên những chuyện đó bà sẽ bỏ qua, coi nó là quá khứ.



“Vậy được, nhưng con đừng quên bữa tiệc tối nay.”

“Vâng.” Không đợi bà nói gì thêm, anh chỉ trả lời lại một câu rồi cúp máy.



Lão thái thái nghe tiếng tút dài ở đầu dây bên kia, bà thở dài một tiếng, nhìn ra bên ngoài ô cửa kính ô tô.



“Đã hai năm rồi, không biết đến bao giờ mới kết thúc đây?”

Nghe điện thoại xong, vẻ mặt anh chuyển sang lạnh lùng vô cùng, anh nhắm mắt lại tựa vào ghế, trong đầu văng văng lại những kí ức tưởng chừng như phủ bụi…



**

Tám giờ tối.



Quán bar Lạc Nhật.





Xe taxi dừng lại cách đó một đoạn, Lâm Sơ Nguyệt trả tiền, cảm ơn bác tài rồi xuống xe, cô hít sâu một hơi rồi bước vào nhưng lại bị hai người bảo vệ đứng canh trước cửa chặn lại.



“Tôi đã đủ tuổi rồi.”

Lâm Sơ Nguyệt rút chứng minh thư của mình ra, hai tên bảo vệ đó quan sát cô một lúc rồi mới gật đầu cho vào, ở đây là quán bar, khung cảnh đặc trưng tất nhiên là âm nhạc đinh tai nhức óc cùng với mùi bia rượu, đàn ông và đàn bà quấn quýt với nhau, vì thế khi cô bước vào với bộ váy trắng thanh tao nhã nhặn, không hợp chút nào với khung cảnh nơi đây, lại vô tình thu hút không ít ánh mắt của đàn ông.



Lâm Sơ Nguyệt bỏ qua những tiếng huýt sáo sỗ sàng đầy mời gọi đó, vẻ mặt cô lạnh tanh, trực tiếp đi tới phòng vip 01.



Đứng trước cánh cửa đó, Lâm Sơ Nguyệt không chần chừ mà gõ cửa, vài giây sau cánh cửa đã được mở ra, lập tức ánh mắt của mọi người trong căn phòng đều đánh giá cô từ đầu đến chân, nhất là Mạc Bắc, đôi mắt của anh ta nhìn cô đầy chăm chú, ngập tràn nhu tình.



Lâm Phỉ Thúy ngồi cạnh anh ta, nín nhịn, cuộc vui chỉ vừa mới bắt đầu thôi mà!

“Lâu lắm hai chị em mới có dịp gặp lại nhau nên hôm nay tôi mời chị của tôi đến chung vui cùng chúng ta, hiện tại chị ấy đã là thiếu phu nhân của Tiêu gia danh tiếng, vậy mà không ngần ngại tới đây, chị à, sự có mặt của chị hôm nay ở đây, Phỉ Thúy rất vui!”

Cô ta đứng dậy, vô tư khoác tay Lâm Sơ Nguyệt đầy thân mật, mọi người trong phòng đặc biệt là đám đàn ông rất hứng thú:

“Tiêu gia? Chẳng lẽ là thiếu gia Tiêu Thế Tu tàn tật xấu xí sao? Ôi trời mỹ nữ xinh đẹp nhường này lại phải gả cho một người như hắn ta sao?”

Nói rồi, mấy người còn lại cùng cười lớn như đang chế nhạo cô, lông mày Lâm Sơ Nguyệt cau nhẹ, mấy người bọn họ đánh giá người khác như vậy nghĩ là hay lắm sao? Ít nhất Tiêu Thế Tu còn hơn mấy tên công tử bột này rất nhiều!

Lâm Phỉ Thúy kéo cô vào trong phòng, cô ta đưa cho cô một chai rượu rồi nói:


“Chị à, không phải trước đây chị từng làm việc này rồi sao? Tiếp rượu ở quán bar ấy, bây giờ rót cho mỗi người một ly đi.”

Xung quanh “ồ” lên từng tiếng, có người còn cười đáp:

“Như thế thì không hay lắm đâu.”



Lâm Phỉ Thúy cố tình nói như thế để sỉ nhục cô trước mặt Mạc Bắc, cô ta trước mặt thì thân thiết nhưng sau lưng lại ngầm uy hiếp cô:

“Nếu như chị không chịu rót rượu thì cứ chờ những tấm ảnh chị từng làm gái tiếp rượu ở quán bar đến tay của Tiêu Thế Tu đi!”

Lâm Sơ Nguyệt siết chặt bàn tay, còn Lâm Phỉ Thúy rất đắc ý, quay về ngồi bên cạnh Mạc Bắc, dương dương tự đắc nói:

“Chị à, nhanh lên đi đừng để làm lỡ dở cuộc vui của mọi người.”

Cô cắn răng rót rượu vào từng ly, lúc đến trước mặt của Mạc Bắc, anh ta bỗng nhiên nắm lấy cổ tay cô, thanh âm trầm khàn gọi:

“Sơ Nguyệt…”

Lâm Phỉ Thúy chưa từng nghe anh ta gọi cô ta một cách tình cảm thế, ngọn lửa đố kỵ trong lòng cô ta bùng lên, trong khi đó ánh mắt của mấy tên đàn ông trong phòng đều dán lên thân hình của Lâm Sơ Nguyệt, cô ta nhếch môi, gằn giọng nói:

“Chị à, số rượu còn lại trong chai chị uống hết đi, coi như là em chúc mừng chị bước chân được vào gia tộc giàu có như Tiêu gia, lúc trước tửu lượng của chị cũng khá lắm mà…”


Nghe thấy cô ta nói cô biết uống rượu, xung quanh lập tức rộn rã, vỗ tay:

“Uống đi! Uống đi!”

Mạc Bắc cũng muốn xem tửu lượng của cô đến đâu, Lâm Sơ Nguyệt biết ngay là Lâm Phỉ Thúy muốn chơi đểu mình đây mà, cô đâu có biết uống rượu, chỉ cần uống một chút là đã nôn thốc nôn tháo rồi.



“Nếu như chị dám uống, tôi sẽ xóa hết ảnh cho chị.”

Lâm Phỉ Thúy ghé vào tai cô nói nhỏ.



“Cô nói lời thì phải giữ lời đấy!”



Lâm Sơ Nguyệt ngửa cổ uống cạn, thứ chất lỏng đỏ rực đắng chát chảy xuống cổ họng cô, giống như là ngọn lửa thiêu cháy dạ dày, chỗ rượu còn lại trong chai ít nhất cũng phải còn hai phần ba, khi cô uống được gần hết thì mọi âm thanh ồn ã cười nói xung quanh như biến mất, tầm mắt của Lâm Sơ Nguyệt mờ dần, đầu óc thì choáng váng.



“Cạch.” Lâm Sơ Nguyệt dốc ngược chai rượu đã cạn đáy, Lâm Phỉ Thúy thấy dáng vẻ cô đã ngà say, bèn lên tiếng:

“Chị à, chị say quá rồi, để em dìu chị nhé.”

Dứt lời, một tên đàn ông đã đứng lên, đỡ lấy Lâm Sơ Nguyệt.



“Hay là để tôi cho.”

Anh ta là thiếu gia của Khổng gia- Khổng Tề Văn, hám gái không ai là không biết, danh tiếng và gia thế không phải dạng vừa, vậy nên cũng không ai dám ngăn cản.



Từ lúc Lâm Sơ Nguyệt bước vào, ánh mắt của anh ta đã hau háu nhìn cô đầy thèm thuồng, thấy Mạc Bắc định đứng dậy, Lâm Phỉ Thúy đã giữ lấy cánh tay của anh ta, nói:

“Cũng được, dù sao đây cũng là quán bar thuộc phạm vi của Khổng gia, cứ để anh ta đưa chị ấy đi đi.”.