Gả Thay: Cô Dâu Thần Y Của Tiêu Thiếu Gia

Chương 127: 127: Anh Có Mệt Không




Tiêu Thế Tu dập tắt điếu thuốc lá.



Anh quay người đi vào trong phòng, thue ký Kim nói thêm:

“Tôi cũng cho Bối Bối uống thuốc rồi ạ, cậu bé…rất ngoan, không hề phản kháng gì.”

Lúc nhìn thấy anh vào, Bối Bối lại co người vào trong chăn.



Có vẻ như ấn tượng mà anh đem lại cho cậu rất đáng sợ.

Điện thoại trong túi áo anh bỗng nhiên vang lên, Tiêu Thế Tu cứ tưởng là Lâm Sơ Nguyệt gọi tới nhưng không phải, là Lưu Hạ…

“Thế Tu, anh kiểm tra rồi đúng không? Anh đã tin Bối Bối là con trai của chúng ta chưa?” Lưu Hạ mỉm cười, nói.

Tiêu Thế Tu im lặng mặc nhiên thừa nhận, Lưu Hạ cười rồi nói tiếp:

“Thế Tu, anh có thấy vui không?”

Bây giờ anh chỉ hận không thể giết chết cô ta mà thôi.



Tiêu Thế Tu lạnh giọng đáp:



“Bao nhiêu?”

“Sao cơ?” Cô ta nhất thời không hiểu ý anh.

“Cô muốn bao nhiêu thì mới đi khỏi đây?”

Lưu Hạ sững người mấy giây sau đó bật cười lớn:

“Ha ha! Thế Tu, anh tưởng là em muốn tiền hả? Đáng tiếc Lưu Hạ này chỉ muốn một điều, đó chính là anh mà thôi.





Tiêu Thế Tu, em yêu anh, em muốn anh hãy ly hôn với Lâm Sơ Nguyệt sau đó lấy em.”

“Không bao giờ! Cô đừng có mà mơ!”

Lưu Hạ bật cười khẩy một tiếng:

“Vậy anh nghĩ sau khi Lâm Sơ Nguyệt biết chuyện Bối Bối là con của anh và em thì cô ta có còn yêu anh không? Chẳng phải anh đã phản bội cô ta rồi hay sao?”

Tiêu Thế Tu hít sâu một hơi, lồng ngực phập phồng như sắp nổ vì tức giận.




Điều mà cô ta nói chính là nỗi đau trong lòng anh, Tiêu Thế Tu không thể tưởng tượng nổi khi Lâm Sơ Nguyệt biết chuyện này thì sẽ thế nào.

Thấy anh im lặng, Lưu Hạ biết mình đã thắng, cô ta quấn lọn tóc trên tay nghịch nghịch, hờ hững nói:

“Anh cứ suy nghĩ đi,thời gian là trong vòng một tuần, em không muốn phải đợi lâu đâu.”

Lưu Hạ hả hê cúp máy, để xem lần này Lâm Sơ Nguyệt cút khỏi Tiêu gia thế nào…



Tiêu Thế Tu mang theo tâm trạng tồi tệ trở về nhà, trước lúc vào phòng anh cố mang khuôn mặt tươi cười để Lâm Sơ Nguyệt không phát hiện ra, nào ngờ phát hiện đèn còn chưa tắt.

Cô vẫn chưa ngủ sao?

Chiếc đèn bàn làm việc của anh vẫn còn được thắp sáng, ánh sáng màu vàng dịu nhẹ chiếu lên nửa khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của Lâm Sơ Nguyệt, phủ lên đôi mi cong cong như cánh bướm.

Trái tim Tiêu Thế Tu như mềm đi, mọi bực dọc như được xua tan, anh chậm rãi tiến lại gần bàn làm việc, ánh mắt lạnh lùng thay thế bằng sự dịu dàng, chăm chú nhìn cô.

Hai tay anh bỗng vươn ra, chậm rãi nhấc cô khỏi ghế rồi ôm vào trong ngực.



Lâm Sơ Nguyệt ngủ không say nên hành động nhỏ đó của anh đã đánh thức cô.




Phát hiện ra đây là vòng tay vững chãi và hơi ấm quen thuộc của anh, cô bỗng nhiên choàng tay qua cổ anh rồi ôm lấy.



“Anh có mệt không?”

Tiêu Thế Tu đứng khựng lại, cô đã chờ đợi anh cả một ngày hôm nay mà không muốn biết anh đi đâu, làm gì sao? Cũng không hỏi sao bây giờ anh mới về mà câu đầu tiên lại là hỏi anh có mệt không…

Lâm Sơ Nguyệt chỉ thấy lưng mình vừa tiếp xúc với giường thì đôi môi đã bị anh ngậm lấy.



Nháy mắt sau trước ngực liền man mát, sau đó bàn tay to lớn của anh chậm rãi đặt lên ngực cô xoa nắn…

“Ưm…”

Lâm Sơ Nguyệt nũng nịu rên lên một tiếng, hai gò má đỏ ửng lên, ánh mắt sóng sánh long lanh nhìn anh.Lý trí của Tiêu Thế Tu như bay mắt, chỉ trong vòng vài giây quần áo của cả hai người đã rơi xuống đất, sau đó là một trận ân ái cuồng nhiệt.

“Á…ư…”

Tiêu Thế Tu giữ chặt eo nhỏ của cô rồi cuồng nhiệt nhấp xuống, bình thường anh rất dịu dàng nhưng hôm nay lại đặc biệt cuồng dã.




Lâm Sơ Nguyệt rên rỉ tới lạc cả giọng mà anh vẫn không buông tha, giày vò cô hết lần này tới lần khác.

“Ưm…đừng mà, nhẹ một chút…”

Cô nức nở van xin, Tiêu Thế Tu cúi người, mồ hôi trên trán anh nhỏ xuống thấm lên làn da cô, anh khàn giọng nói bên tai cô:

“Bảo bối, anh yêu em…”

“Anh rất yêu em…”

“Anh sẽ không bao giờ buông tay…”


Lâm Sơ Nguyệt nghe được nhịp đập của trái tim mình cỡ nào, cô muốn khoảnh khắc này mãi dừng lại như thế, để cô có thể mãi ở bên cạnh anh…

“Ông xã…em cũng rất yêu anh.”



Cô rướn người, chủ động hôn lên môi anh.



Tiêu Thế Tu nồng nhiệt đáp lại, đầu lưỡi đi vào quấn quýt lấy môi lưỡi cô một cách cháy bỏng, cho tới khi hơi thở của cô hổn hển mới chịu buông tha cho cô.

Ánh trăng hôm nay đặc biệt dịu dàng, xua tan đi bóng đêm tăm tối, cùng với hai thân ảnh quấn quýt với nhau trên giường, tất cả mọi ngọt ngào như ngưng đọng trong bầu không khí ấy, hơi thở của hai người cùng nhau hoà lẫn, mười ngoan tay cũng đan xen với nhau, và cả những nụ hôn không hồi kết…



Sáng hôm sau, Lâm Sơ Nguyệt vừa mở mắt thì đã thấy Tiêu Thế Tu đang nhìn mình, khoé môi anh khẽ mỉm cười, bàn tay dịu dàng vuốt một lọn tóc cho cô ra sau tai.

“A…”

Cô ngượng ngùng rúc mặt vào trong chăn, eo và đùi liền truyền tới cơn đau nhức vô cùng.



Khuôn mặt buổi sáng sưng phù thế này mà để anh nhìn thấy mất rồi?

“Bảo bối, em làm gì thế?”

Tiêu Thế Tu ôm cả chăn lẫn cô, giọng nói trầm ấm truyền cảm.

Lâm Sơ Nguyệt ngượng ngùng không muốn ló đầu ra, nhưng chưa đầy mấy giây sau thì chăn trên người cô đã bị kéo xuống..