Buổi chiều hôm đó, Thẩm Hạo Khanh đưa Khiết Băng đến công viên giải trí. Ở đây đông người, lại tràn ngập tiếng cười, nên có lẽ sẽ tốt cho tâm trạng của cô lúc này.
Thẩm Hạo Khanh cẩn thận che chắn cho Khiết Băng khi cô bước xuống xe. Hai người dừng lại trước cổng khu trò chơi, hắn dặn cô ngồi xuống ghế đá đợi, còn mình sẽ ra đằng kia mua vé.
“Em ngồi ở đây một lát, anh đi mua vé rồi sẽ quay lại ngay.”
Khiết Băng ngồi xuống ghế đá chờ cho Thẩm Hạo Khanh đi khỏi liền đứng dậy, cô nhìn mọi người xung quanh, sau đó đi theo một đứa bé khoảng tầm năm tuổi.
Lúc Thẩm Hạo Khanh quay lại đã không thấy cô đâu. Hắn chạy khắp nơi tìm Khiết Băng, rồi liên lạc cho thuộc hạ của mình cùng tìm. Đúng lúc Sở Trạch gọi điện thoại đến hỏi thăm tin tức hai người, liền nhận được thông tin Khiết Băng mất tích trong công viên giải trí.
“Được, bây giờ tôi sẽ lập tức đến đó.”
Thẩm Hạo Khanh vẫn đang tích cực tìm Khiết Băng, tâm tư dần trở nên rồi bời. Hắn thật sự rất hối hận vì đã để cô lại một mình, càng lo lắng Khiết Băng sẽ tìm cách bỏ trốn khỏi mình.
“Khiết Băng, em ở đâu?”
Thẩm Hạo Khanh đi khắp nơi trong công viên, không ngừng gọi lớn tên cô. Hắn còn cho mọi người xem ảnh chụp Khiết Băng, hi vọng sẽ có người gặp qua cô gái nhỏ.
Nhưng kết quả đều vô vọng…
…
Khiết Băng chăm chú nhìn đứa bé trai đang ăn kẹo mút, khóe môi bất giác mỉm cười hạnh phúc. Từ lúc để mất đứa con trong bụng, cô rất thích ngắm nhìn trẻ con. Có lẽ những cử chỉ hồn nhiên của bọn trẻ đã phần nào giúp cô xoa dịu đi vết thương sâu trong lòng.
“Chị gái xinh đẹp, chị có muốn ăn kẹo mút không?”
Cô lắc đầu, cười hiền dịu:
“Em ăn đi!”
Bé trai kia cười tít mắt, còn vui vẻ lấy ra một chiếc kẹo nhỏ trong túi quần, dúi vào tay của Khiết Băng. Đúng lúc này mẹ cậu bé quay trở lại, đưa cậu đi mất.
“Tạm biệt chị.”
Cậu bé đi rồi, nụ cười trên môi của Khiết Băng cũng chợt biến mất. Cô ngắm nhìn viên kẹo nhỏ nằm gọn trong lòng bàn tay, thật không nỡ ăn mà cất nó vào trong túi áo.
Khiết Băng lửng thửng đi một mình vào khu vực vắng người trong công viên, bất chợt cô nhìn thấy bộ đồ thú bông hình thỏ trắng vứt ở một góc trước cửa nhà kho. Cô tiến đến gần, nhặt nó lên rồi mặc vào người.
Ở đó còn có cả bóng bay, Khiết Băng hì hục bơm từng quả bóng lên, chẳng mấy chốc đã được một chùm bong bóng với đầy đủ màu sắc. Trong trang phục thỏ trắng, Khiết Băng cầm chùm bong bóng trên tay, đi khắp công viên phát cho lũ trẻ.
Thẩm Hạo Khanh cứ thế lướt qua mà không nhận ra cô. Hắn thất vọng rời khỏi công viên giải trí, mở rộng phạm vi tìm kiếm ra ngoài đường lớn.
Khiết Băng lại đi theo hai đứa trẻ nọ. Mẹ của chúng thấy con gấu bông kỳ lạ cứ đi theo mình, bè ôm bọn trẻ chạy thật nhanh. Cô không hiểu vì sao cứ đuổi theo, lúc không cẩn thận mà lao ra đường, bị một chiếc xe ô tô tông trúng.
“Rầm!”
Cú tông rất mạnh, lái xe hoảng hốt xuống xe kiểm tra. Phần đầu gấu bông bị văng ra, phía sau gáy của Khiết Băng chảy rất nhiều máu, nhơm nhớp dưới mái tóc dài.
“Chết người rồi!” Người kia kinh hãi hét lên.
Đúng lúc Sở Trạch cũng đến đây, anh thấy có tai nạn liền xuống xem thử. Sở Trạch càng đến gần, anh càng cảm thấy người đang nằm trên đường quen mặt…
“Khiết Băng?”
Quả nhiên, vừa vén phần tóc che một phần khuôn mặt kia lên, Sở Trạch đã nhận ra cô. Anh vội vàng hô hoán mọi người, rồi gọi cấp cứu đến.
May thay có người qua đường là bác sĩ. Anh ta giúp Khiết Băng cầm máu sau đầu, rồi cởi bớt bộ trang phục cồng kềnh trên người cô ra. Bấy giờ Sở Trạch mới thấy vết bớt hình trái tim trên cánh tay cô, anh khẽ giật mình.
Đúng lúc xe cấp cứu đến, Sỡ Trạch cũng không nghĩ ngợi nhiều, lên xe theo Khiết Băng đến bệnh viện. Về phần xe ô tô của mình, anh gọi cho đội hỗ trợ đến kéo về nhà.
Khiết Băng được đẩy thẳng vào phòng cấp cứu. Một lúc sau y tá trở ra tìm Sở Trạch:
“Cậu là người nhà của cô gái kia sao?”
“Không phải. Tôi với cô ấy là bạn bè.”
Cô y tá kia giải thích với Sở Trạch rằng Khiết Băng mất rất nhiều máu, tin xấu là cô thuộc nhóm máu AB Rh-, để đảm bảo an toàn vẫn nên tìm người có cùng nhóm máu hiếm.
“Tôi… tôi có cùng nhóm máu với cô ấy.” Sở Trạch vừa nói, vừa đặt ra nhiều nghi vấn trong lòng.
Trên đời này, có những chuyện trùng hợp đến thế sao? Hay là… chẳng lẽ Khiết Băng lại chính là…
Sở Trạch theo y tá đi làm kiểm tra đơn giản, rồi tiến hành truyền máu. Sau một cuộc tiểu phẫu, Khiết Băng vẫn nằm còn nằm trong phòng hồi sức, còn người đàn ông kia đi ra ngoài.
Anh chợt nhớ đến thứ gì đó, liền lục lọi trong chiếc cặp táp mang theo bên mình, quả nhiên tìm thấy một chiếc kẹp tóc nhỏ xinh ở trong đó. Phía trên còn đính kèm quả dâu tây bằng nhựa, dù đã bị gãy mất một nửa.
Đây là thứ anh tìm thấy khi dọn đồ của Khiết Băng ở chung cư. Bởi vì nó giống hệt chiếc kẹp tóc mà anh từng tặng đứa em gái nhỏ bị thất lạc của mình, nên mới giữ lại. Ngay lúc này, linh cảm của Sở Trạch về thân thế của Khiết Băng ngày càng thêm mãnh liệt.
“Bác sĩ, anh có thể giúp tôi làm giám định ADN không?”