Gá Duyên

Chương 5




Cô nhìn đồng hồ treo trên tường. Đã hơn sáu giờ tối. Mốc tan học từ lúc bốn giờ mười lăm.

Bà Cẩm đứng phắt dậy, đi ra bậc tam cấp, từ trên cao nhìn xuống Ngân.

“Tôi đến lớp đón nó. Cô giáo bảo nó đã về rồi. Không phải cô đón nó đi làm cùng à?”

Cơ thể ngấm nước mưa của Ngân rùng mình ớn lạnh. Cô tá hỏa trước lời nói của bà Cẩm.

“Mưa gió thế này, con đưa nó đi làm cùng làm gì chứ? Để con quay lại trường tìm.” Cô xoay người, chạy đi lấy xe máy.

“Tôi biết ngay mà. Cô suốt ngày tiền tiền, có quan tâm gì đến cháu tôi đâu. Tôi gọi cho cô cả chục cuộc điện thoại, cô cũng không nghe máy. Cô khinh tôi đấy hả?”

Ngân sốt ruột vì tình huống của con trai, không để lời xách mé của bà Cẩm vào tai.

Ngân lao xe máy qua cổng trường, đỗ ngay cửa phòng bảo vệ. Cô sốt ruột hỏi bác bảo vệ. “Trong trường còn học sinh nào không bác?”

“Về hết rồi cô.”

Ngân nhìn quanh sân trường, lo lắng nói. “Con em vẫn chưa về nhà. Bác cho em vào trường tìm cháu nhé. Em sợ cháu nó nấp đâu đấy nghịch ngợm.”

“Cô vào đi.” Bác bảo vệ hiền lành gật đầu.

Bởi vì trời mưa lớn nên sân trường vắng hoe, không có học sinh ở lại chơi bóng đá như ngày thường.

Cô tìm hai vòng khắp sân trường, chạy lên các lớp học ở tầng hai tầng ba cũng không tìm thấy Mốc.

Lòng như lửa đốt, Ngân phóng xe máy đi khắp các con ngõ nhỏ xung quanh trường.

Ngay khi rẽ vội vào con ngõ, một chiếc xe đạp điện phóng nhanh ra cắt đầu xe Ngân. Cô bẻ tay lái nhưng vẫn không kịp tránh. Cả người và xe lao thẳng vào bức tường bên phải.

“Két.”

“Rầm.”

Chạy xe đạp điện là một học sinh mặc đồng phục trắng. Thằng bé thấy bản thân chạy xe ẩu làm người khác bị thương liền sợ hãi bỏ chạy.

Xe đạp điện phóng đi, để mặc Ngân lóp ngóp bò dậy cùng chiếc xe máy vẫn nổ máy rền rĩ. Một cơn choáng ập đến khiến cô vội ôm đầu, lảo đảo bám tay vào tường mới đứng vững được.

“Két.” Tiếng xe máy phanh gấp đâm vào tai. Đèn pha phía trước chiếu vào mặt làm Ngân vô thức nhắm mắt.

“Thím bị đau chỗ nào? Để tôi xem nào.” Đức nhảy phắt xuống xe, túm vai Ngân, xoay người cô kiểm tra.

“Em không sao. Bác đừng lắc nữa. Đầu em hơi choáng.” Ngân đẩy tay Đức ra, đổ người tựa vào bức tường ẩm nước mưa. Cô nhắm mắt để xua đi cảm giác choáng váng, hoa mắt.

Đột ngột, mùi thuốc lá xộc vào mũi, có hơi thở phả vào mặt thật gần làm cơ thể cô cứng đờ. Cô mở mắt, lông mi run lên khi thấy mặt Đức cách mặt cô không tới năm centimet.

Sóng mắt hai người chạm nhau, Ngân thấy miệng lưỡi khô khốc, không dám thở. Cô đờ đẫn để Đức kéo tay đang ôm đầu ra.

“Để tôi xem có chảy máu không?”

Đầu ngón tay có vết chai sờ soạng trán Ngân. Cảm giác nóng ran lan tràn khắp cơ thể. Tim Ngân lỗi nhịp một cách khác thường.

Đức kiểm tra vết sưng trên trán Ngân, nhạy bén phát hiện thái độ của cô không bình thường. Hắn nhướng mày nhìn cô vài giây, lùi về sau hai bước để giữ khoảng cách.

“Không bị chảy máu. Vết thương này xoa dầu vài hôm là khỏi.” Như chưa đủ, hắn vỗ nhẹ vào sau gáy cô, động tác tự nhiên giúp cô xóa đi lúng túng. “Thím lắc đầu vài cái cho tôi xem nào. Xem có phải đụng đầu mạnh quá nên ngốc đi rồi không?”

Ngân lườm hắn sắc lẻm.

Đức dựng xe máy của Ngân lên, tò mò hỏi. “Trời vừa mưa xong, thím đi đâu mà chạy xe ẩu vậy hả? May quãng đường này vắng xe cộ đấy.”

“Thôi chết.” Ngân giật mình, nhớ lại mục đích cô chạy xe khắp con ngõ. Cô giật lấy tay lái xe máy, nói liến thoắng. “Mốc chưa về nhà. Tan học hơn hai tiếng đồng hồ rồi vẫn không thấy nó về nhà. Em tìm khắp sân trường rồi cũng không thấy nó.”

Đức vội rút chìa khóa xe không cho Ngân phóng xe máy đi.

“Thím bình tĩnh đi. Thím chạy xe với tâm trạng này là muốn chết đấy hả? Để tôi chở thím đi tìm nó.”

“Không được. Chúng ta chia nhau ra tìm sẽ nhanh hơn. Em rất bình tĩnh, có thể chạy xe.” Ngân giật lại chùm chìa khóa xe, bướng bỉnh đẩy người Đức ra để phóng xe đi.

Đức chặn ngay đầu xe. Hai người giằng co làm vài người đi đường ngoái đầu lại tò mò.

“Mẹ? Đúng là mẹ rồi!” Tiếng reo vui mừng đột ngột chen ngang cảnh tượng giằng co của anh chồng và em dâu. Mốc từ bên kia đường chạy vọt sang đây. Cặp sách nó xóc lên xóc xuống theo bước chạy.

“Mẹ ơi, sao mẹ lại ở đây ạ? A! Con chào bác Đức. Bác và mẹ con đi đâu thế? Cho con đi với.” Mốc bám vào tay lái xe, ngẩng cổ nhìn mẹ rồi nhìn bác Đức. Dưới ánh đèn đường buổi tối, gương mặt bầu bĩnh của nó vui vẻ cười tươi.

Ngân vội xuống xe, kéo Mốc ra chỗ có ánh sáng để nhìn kỹ hơn khắp người nó. Quần áo khô ráo, chân tay không có vết thương, bộ dạng bình an của Mốc làm Ngân thở hắt ra.

Cô ngồi xổm xuống trước mặt con trai, nghiêm khắc hỏi. “Sau khi tan học, con đã đi đâu hả Mốc? Tại sao con không về nhà ngay? Con có biết việc con không về nhà khiến mẹ lo lắng thế nào không hả?”

Mốc túm lấy tay áo Ngân, ngắc ngứ trả lời. “Hôm qua bạn mượn vở bài tập của con, hôm nay bạn quên không mang đến lớp trả lại con. Con theo bạn về nhà lấy vở. Lúc đó trời mưa nên con trú mưa. Con xin lỗi mẹ…”

Giọng Mốc ngày càng nhỏ, cuối cùng nó cắn môi, không dám nói tiếp.

Tay Ngân đang nắm chặt hai cánh tay Mốc, siết mạnh một cái, giọng nói càng thêm nghiêm trọng. “Tại sao con nói dối mẹ hả Mốc?”

Tiếng quát của cô làm mặt Mốc trắng bệch. Nó chột dạ nhìn cô, tay xoắn xuýt vào nhau.

“Mỗi lần con nói dối là con không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ. Nói, con đã đi đâu sau khi tan học hả? Bây giờ mẹ chở con quay lại nhà bạn để xác định xem con nói thật không nhé.”

Ngân đứng bật dậy, túm Mốc về phía xe máy. Thằng bé hoảng loạn trì người lại, ôm chặt tay cô, cuống quýt nói. “Con xin lỗi! Con xin lỗi mẹ vì đã nói dối.”

Ngân đứng yên, cúi đầu nhìn Mốc. Ánh mắt nghiêm khắc của cô làm giọng thằng bé khàn khàn vì sợ. “Con có đến nhà bạn con lấy vở bài tập ạ. Nhưng… nhưng sau đó bạn dẫn con đi mua đồ. Mẹ đừng mắng bạn con…”

“Con mua đồ gì? Con lấy tiền ở đâu ra mua đồ?” Ngân nhíu mày. Con trai cô mới bảy tuổi, bình thường cô quản rất nghiêm về chuyện tiền bạc, không cho thằng bé đụng đến tiền nong.

“Tiền lì xì con để dành từ Tết. Con… lén móc lợn ra… con mua…”

Mốc mím môi, kéo cặp sách ra phía trước ngực. Nó loay hoay moi một hộp quà hình vuông bọc giấy gói màu xanh lam, thắt nơ màu vàng ra ngoài.

Mốc rụt rè đưa hộp quà đến trước mặt Ngân. “Mẹ ơi, con chúc mừng sinh nhật mẹ.”

Ngân sững sờ, đứng yên như khúc gỗ.

Hôm nay là sinh nhật cô? Cô thật sự không nhớ.

Đức đẩy người Ngân khi thấy cô thất thần.

Ngân khẽ động, nhìn con trai chằm chằm. Thằng bé rụt cổ, chớp mắt nhìn cô đầy hy vọng.

Cô bật cười, ôm chặt lấy Mốc. Giọng nói của Ngân rung lên từng nhịp hạnh phúc.

“Cảm ơn con! Cảm ơn con trai của mẹ!”

Mốc giơ hộp quà lên cao tránh bị rơi xuống đất. Nó thấy bác Đức đang nheo mắt nhìn mình liền nhăn răng ra cười lém lỉnh.

Ngân hít mũi, dìm sự xúc động vào đáy lòng. Cô buông con trai, đặt tay lên vai nó, nhấn mạnh từng chữ.

“Mẹ rất vui. Cảm ơn món quà của con. Nhưng.” Ngân trừng mắt hung dữ. “Con tự tiện đến nhà bạn mà không xin phép mẹ là không đúng. Mẹ không biết con đã đi đâu, mẹ rất lo lắng. Mẹ không cấm con đến nhà bạn chơi nhưng lần này mẹ phải phạt con. Cộng thêm tội con dám móc lợn. Hình phạt sẽ gấp đôi.”

“Dạ, con biết rồi ạ. Về nhà, con sẽ viết bản kiểm điểm và úp mặt vào tường hai tiếng ạ.” Mốc xụ mặt, ỉu xìu tự đưa ra hình phạt.

Bộ dạng cam chịu của thằng bé làm Đức phì cười. Tiếng cười của hắn thu hút ánh mắt của mẹ con Ngân. Hắn giả bộ ho khan để giữ mặt mũi cho Mốc. Hắn nói.

“Chắc nhóc Mốc cũng đói bụng lắm rồi đấy. Thím cho thằng nhóc về nhà tắm rửa ăn uống trước rồi phạt nó sau.”

Ngân gật đầu, cầm tay Mốc đứng dậy. Tích tắc tiếp theo cơ thể cô rũ xuống như chiếc lá vàng rụng khỏi cành. Ngân lâm vào hôn mê trong tiếng la sợ hãi của con trai.

Thời điểm tỉnh lại, cô nhận ra bản thân đang ở trong bệnh viện.

“Thím tỉnh rồi à? Có chỗ nào trong người thấy khó chịu không?”

Gương mặt Đức xuất hiện trong tầm mắt Ngân. Cô luống cuống ngồi dậy thì bị hắn ấn chặt vai xuống giường.

“Thím đang truyền nước, đừng ngồi dậy.”

Ngân quan sát xung quanh, chưa kịp nghĩ ngợi thì cơn đau như búa bổ nện vào đầu. Cô cau mày, day day thái dương.

“Có chuyện gì vậy? Không phải chúng ta đang đứng nói chuyện ngoài đường hay sao? A! Mốc! Thằng Mốc.”

“Nó không sao, đang ngủ phía cuối giường kia kìa.” Đức tiếp tục ấn người Ngân xuống giường, giọng nói mất kiên nhẫn. “Đừng cử động, coi chừng lệch kim truyền.”

Ngân nhìn về phía cuối giường, thấy con trai đang cuộn tròn ngủ ngon lành. Thằng bé đã thay đồng phục ra, mặc trên người là quần áo ở nhà.

Đức giải thích tình huống cho Ngân. Vụ đâm xe khiến đầu Ngân đập xuống đường, có máu bầm trong đầu, dẫn đến hôn mê.

“Vết thương không nguy hiểm tính mạng nhưng bác sĩ yêu cầu ở lại trong bệnh viện theo dõi một đêm.”

“Vậy còn cái này…” Ngân hơi nâng cánh tay, ám chỉ kim truyền nước đang cắm ở mu bàn tay của cô.

“Thân nhiệt của thím hơi cao, khả năng cao là nhiễm lạnh, phát sốt vì ngấm nước mưa. Là tôi yêu cầu bác sĩ truyền nước.”

“Bác cứ làm to chuyện. Chỉ là cảm vặt thôi mà…” Lời nói ngưng ngang trước ánh nhìn đăm đăm của Đức. Ngân cười gượng gạo, nhận ra tâm trạng của ông anh chồng đang rất khó chịu.

Giữa phòng bệnh ồn ào tiếng trò chuyện, giọng lạnh lùng của Đức trở nên đặc biệt, làm người nghe vô thức coi trọng. “Trong khi thím ngủ, nhóc Mốc đã ăn tối và làm bài tập về nhà rồi. Nó không muốn ngủ bên nhà chú Long, cứ nằng nặc đòi vào bệnh viện trông thím.”

Ánh mắt Ngân trở nên dịu dàng, tràn đầy yêu thương khi nhìn con trai.

Sau khi truyền xong nước biển, Đức mua suất cơm hộp cho Ngân. Cô cười ái ngại. “Em ổn rồi. Bác về nghỉ ngơi đi.”

“Đêm nay, tôi ở lại bệnh viện.”

“Bác sĩ cũng nói máu bầm trong đầu em không có gì nguy hiểm. Em ở lại đây không có vấn đề gì đâu bác.”

“Đêm nay, tôi ở lại bệnh viện.”

Giọng hắn không lớn nhưng thái độ kiên quyết cùng vẻ ngoài hung ác, hùng hổ khiến bệnh nhân cùng phòng bệnh chú ý. Người nhà vào chăm sóc bệnh nhân đa phần là vợ chồng, bố mẹ. Từ khi Ngân nhận giường bệnh, mọi việc đều là Đức lo toan. Bệnh nhân cùng phòng tự động hiểu hai người là vợ chồng.

Nay nghe xưng hô của Đức và Ngân, mọi người mới vỡ lẽ ra. Em dâu nằm viện, anh chồng trông đêm, chuyện này không ổn chút nào. Ngân hiểu rõ nhưng không biết phải từ chối ra sao.

“Thím và Mốc mệt thì cứ ngủ đi. Ban đêm, tôi ra ngoài hành lang.”

Ngân nhìn thẳng vào mắt Đức. Cô biết hắn hiểu lo lắng của mình. Hắn lo cho sức khỏe của cô nên sẽ ở lại trông nom, hắn sợ cô bị mang tiếng nên sẽ không nghỉ cùng phòng, dù là phòng bệnh.

Cả hai không nhắc đến bà Cẩm và gia đình thím Tú. Ngân làm dâu, làm mẹ đơn thân sống bên cạnh nhà bà Cẩm, mỗi khi hai mẹ con Ngân ốm đau nằm viện, bà nội hay chú thím út chưa từng vào viện hỏi thăm lấy một lời.

Bố mẹ ruột ở xa, Ngân chỉ có thể cố gắng một mình. Cô chưa từng kỳ vọng vào sự giúp đỡ của nhà chồng.

Đức là yếu tố ngoại lệ. Hắn luôn công khai giúp đỡ và chăm sóc cho mẹ con Ngân.

Ngân nhìn thoáng qua Đức, lén thở dài trong lòng. chuyện đã qua rất lâu, mọi đau thương vì mất đi người thân cũng nguôi ngoai trong lòng cô, vậy mà người đàn ông này vẫn chưa thoát khỏi mặc cảm tội lỗi.

Rõ ràng, lỗi không phải của Đức…

Ngân cúi đầu, dùng tóc che khuất mọi biểu cảm trên mặt nên Đức không nhận ra điểm khác thường của cô. Hắn đối xử với mẹ con Ngân như người nhà, tuy hắn luôn chủ động giữ khoảng cách để không gây thêm rắc rối cho cô nhưng không tránh khỏi những người có ác ý