Mốc kéo tay thầy giáo, xoay người và đứng chôn chân tại chỗ. Lần đầu nó nói xấu sau lưng người khác và bị bắt ngay tại trận, chuyện này cần xử lý thế nào? Không hoàn thành nhiệm vụ canh giữ mẹ cho bác Đức, còn tìm người thay thế, quả này mông nó nở hoa mất thôi. Mẹ Ngân nhanh về nhà giải cứu nó đi. Ánh mắt tóe lửa của bác Đức đáng sợ quá.
Bộ não thông minh của Mốc xoay chuyển nghĩ kế sách thoát tội. Nó cười tươi roi rói, hất tay thầy giáo và tung tăng chạy ào về phía Đức. Giọng nói reo vui, mừng rỡ của nó không phải giả vờ đâu nhé.
“A! Bác Đức về nhà rồi. Tuyệt vời quá! Cháu nhớ bác lắm đấy.” Mốc đánh đu trên cánh tay không xách balo của Đức, hoàn toàn không bận tâm thầy giáo bị nó vứt bỏ, đang gượng cười trước ánh mắt đầy ghen tuông của Đức.
Bữa tối với gà hầm hạt sen dĩ nhiên không diễn ra như kế hoạch của Mốc. Thầy giáo gặp Ngân, trao đổi về chuyện Mốc tham gia kỳ thi Toán trên internet, xin phép cô cho Hiểu Minh đến nhà thầy giáo học thêm vào buổi tối trong một tuần tiếp theo.
Hiểu Minh là tên thật của Mốc.
Buổi nói chuyện kết thúc nhanh chóng, thầy giáo từ chối lời mời ở lại ăn cơm tối của Ngân. Sau khi tiễn thầy giáo ra tới cổng, Ngân vào nhà và đứng trước mặt Đức, giọng nói không vui.
“Anh làm sao thế hả? Thầy giáo đến nhà mà anh cứ trưng bản mặt thối này cho ai xem hả?”
“Vợ sắp bị người ta cuỗm đi, em còn muốn tôi phải cười hớn hở tiếp đãi người ta hả?” Đức kéo tay Ngân, muốn cô ngồi xuống bên cạnh nhưng bị cô vỗ mạnh vào tay.
“Anh nói linh tinh gì vậy?”
Đức hơi dùng sức khiến Ngân đến gần hắn hơn. Hắn ngồi trên ghế, hai chân khuỳnh ra giam Ngân vào giữa. Ngân phải chống tay vào vai Đức để không ngã dúi xuống người hắn. Cô hoảng hốt nhìn về cửa phòng của Mốc. Phòng khách chỉ có hai người nhưng cô không thể để trẻ con thấy tư thế mập mờ này được.
Đức ôm eo Ngân, giọng nói đầy bất mãn.
“Hừ! Nếu không phải hôm nay tôi bất ngờ quay về, có phải em và thầy giáo gầy như cây sậy kia có bữa tối gà hầm hạt sen không hả?”
“Sao anh biết tối nay ăn gà hầm hạt sen? Em còn chưa hỏi tội anh về nhà không báo trước đấy.” Ngân véo mạnh vào bàn tay hư đồn của Đức đang dịch dần xuống vòng ba của cô. “Anh buông em ra ngay! Mẹ nhìn thấy thì sao hả?”
“Tôi biết hết rồi. Ông thầy bốn mắt kia đang tán tỉnh, theo đuổi em. Em không chỉ giấu giếm tôi, lại còn không cho tôi ôm. Tuy tôi không có thói quen ghen tuông của trẻ con nhưng thái độ này của em làm tôi rất đau lòng.”
Miệng nói, tay dồn lực, Đức ép Ngân ngồi lên đùi mình. Cô phải gồng hết sức chống vào vai hắn mới đứng thẳng được. Cái mặt ghi hai chữ “ghen tuông” rõ ràng thế này mà nói không, ai tin được chứ.
Ngân sợ hãi nhìn ra cửa nhà, lo lắng bà Mẫn từ dưới bếp đi lên sẽ nhìn thấy cảnh tượng này. Vừa lo vừa bực, Ngân muốn mắng vài câu nhưng khi đối diện với gương mặt xụ ra, đen sì của Đức, cô lại không nỡ.
Một gương mặt nam tính, ánh mắt sắc bén thâm trầm biến thành ấm ức làm Ngân mềm lòng đầu hàng.
Cô chắt lưỡi, ôm mặt Đức bằng hai tay. “Em cho anh ba phút để giải thích.”
Đức vừa kể lại cuộc nói chuyện nghe được ở bụi tre gần nhà vừa từ tốn di chuyển tay xuống dưới.
“Bốp.” Ngân đánh mạnh vào tay Đức, lách người rời khỏi cái ôm của hắn. Cô quát về phía phòng ngủ của Mốc.
“Mốc! Ra đây mẹ bảo.”
Khe cửa phòng đóng sập một cái tự tố cáo hành vi nghe trộm của Mốc.
Rất nhanh sau đó, Mốc đứng trước mặt Ngân và Đức, lấm lét quan sát thái độ của người. Mẹ Ngân đang giận dữ, làm nũng vô hiệu. Thằng bé nhìn qua Đức. Mặt bác Đức như đít nồi nấu bằng bếp củi, giống như đang kết tội oan cho nó. Mốc đảo mắt ra cửa phòng khách, sốt ruột vì không thấy bóng dáng bà ngoại.
Không tìm được đồng minh khiến Mốc thấy lo lắng, hai chân vô thức cọ vào nhau.
“Mốc, trả lời mẹ! Tại sao con nói như vậy với thầy giáo hả? Con nói bậy bạ như thế, làm sao mẹ dám đi họp phụ huynh nữa.”
“Tôi sẽ đi họp phụ huynh thay em.” Đức xen ngang.
“Anh im đi!” Cơn giận của Ngân lên đỉnh điểm. Bây giờ cô đang dạy con trai, thái độ của Đức thế này là sao hả? Không có chút uy nghiêm nào, thật tức chết cô mà!
Trừng mắt cảnh cáo Đức xong, Ngân quay sang con trai, nghiêm khắc nói. “Nếu hôm nay người nghe được cuộc nói chuyện của con và thầy giáo không phải bác Đức, mà là một người khác, thì mọi người sẽ hiểu sai về mẹ con mình, hiểu lầm thầy giáo. Sẽ có rất nhiều tin đồn không đúng ảnh hưởng đến cuộc sống và công việc của thầy giáo. Nếu chuyện này lan truyền đến trường học, có thể thầy giáo sẽ bị kỷ luật. Con không bao giờ được gán ghép lung tung thầy giáo với mẹ nữa, nghe chưa?”
Đức gật đầu thật mạnh làm khóe mắt Ngân giật giật. Cô rất muốn đánh hắn.
Mốc mím môi, nhìn mẹ, không trả lời.
Ngân thở dài, hạ giọng xuống, nhỏ nhẹ khuyên nhủ. “Chuyện tình cảm của mẹ là chuyện người lớn. Con còn nhỏ, việc ưu tiên của con là học hành chăm chỉ. Mẹ hứa với con, nếu mẹ kết hôn với bất cứ ai, mẹ sẽ hỏi ý kiến của Mốc. Nếu Mốc đồng ý thì…”
Mốc hét lớn, cắt ngang lời Ngân. “Nhưng ngoài bác Đức, mẹ chẳng chịu cho chú nào đến gần. Đến bao giờ mẹ mới kết hôn được? Con có muốn đồng ý cũng không có cơ hội nói.”
Ngân nghẹn họng, ho sặc sụa. Đức tức giận muốn lột quần thằng nhóc trước mặt, phát vào mông nó chục cái.
Ánh mắt nguy hiểm của Đức làm trực giác của Mốc trở nên nhạy bén. Nó òa khóc.
“Con chỉ muốn mẹ có chồng, có người ôm mẹ khi mẹ buồn thôi. Con làm gì sai mà mẹ mắng con?”
“Mẹ Ngân mắng vì mẹ có bác ôm rồi, con còn mang thầy giáo về nhà. Lỗi sai lớn thế này mà con còn cãi hả?”
Ngân ho đến đỏ bừng mặt, cũng phải vung tay đánh Đức vì hắn nói nhảm.
Tiếng khóc cùng lời chất vấn của Mốc làm cô sững sờ, quay đầu nhìn thằng bé.
“Không phải bác bỏ mẹ Ngân và con rồi hay sao? Bác ở lại trên Hà Nội vì không muốn về đây sống. Bác chê quê nghèo. Bác ghét lấy vợ là mẹ đơn thân. Bác ghét vợ có con riêng. Bác ghét con…”
Mốc đứng giữa nhà, há to miệng khóc rống lên. Tiếng khóc lanh lảnh, ấm ức, buồn bã của nó làm Ngân đau lòng. Cô tự trách bản thân mải mê buôn bán mà chưa đủ quan tâm đến con trai. Cô đứng dậy muốn đến cạnh Mốc thì Đức nhanh hơn.
Hắn ôm Mốc ngồi lên đùi hắn. Bàn tay thô to vụng về chùi nước mắt trên gương mặt đen nhẻm vì phơi nắng của Mốc.
Mốc vừa khóc vừa nhìn bác Đức và mẹ Ngân. Vẻ u buồn lại xuất hiện trên mặt mẹ làm nó hối hận vì làm mẹ buồn. Vẻ quan tâm trên mặt bác Đức làm dũng khí trong người nó tăng lên rất nhiều. Tuy nó là trẻ con nhưng nó muốn bảo vệ người thân của mình. Nó thương mẹ, nó ghét toàn bộ những người làm mẹ buồn.
Nước mũi chảy vào miệng, nó hít thật mạnh rồi bệu bạo nói. “Từ khi mẹ một mình quay về từ Hà Nội, con không thấy mẹ cười nữa. Con được điểm mười cũng không đổi được nụ cười của mẹ. Con biết mẹ buồn bã như vậy là vì bác Đức vứt bỏ mẹ con mình. Nếu Bác Đức hết thương mẹ thì con sẽ tìm một chú khác thương mẹ nhiều hơn bác Đức.”
Trái tim trong sáng, biết yêu thương người thân của Mốc làm Đức và Ngân đỏ hoe mắt. Mũi hai người cay cay, phải rất kiềm chế để nước mắt không rơi xuống.
“Mốc, nghe bác nói.” Đức nắm chặt tay Mốc, giọng cao hơn để thằng bé tập trung chú ý. “Bác thương mẹ Ngân của con. Bác không bỏ mẹ Ngân và Mốc. Bác về quê muộn là lỗi của bác. Con cho bác cơ hội sửa sai nhé. Bác sẽ không đi nữa. Vĩnh viễn ở đây với mẹ Ngân, được không?”
Lời nói của Đức làm nước mắt của Mốc càng rơi nhiều hơn. Thằng bé mếu máo nói. “Mẹ Ngân của con vừa xinh vừa giỏi, xứng đáng có mười người yêu. Bác nói không giữ lời là con và bà Ba kiếm chồng đẹp trai, giàu có cho mẹ.”
“Mẹ có thể vừa làm mẹ, vừa làm bố của Mốc. Không cần con kiếm chồng cho mẹ…”
“Mẹ phải kiếm chồng!”
“Em phải lấy chồng!”
Mốc và Đức đồng thanh phản đối. Hai người giật mình nhìn nhau rồi không ai chịu thua ai, bổ sung thêm một câu.
“Con muốn có em trai em gái!”
“Tôi muốn có vợ. Em phải lấy tôi.”
Mốc và Đức trừng mắt với nhau. Đức chịu thua đầu tiên, đưa ra kế hoạch vừa lòng đôi bên. “Mẹ Ngân lấy bác rồi sinh em trai em gái cho Mốc.”
“Đồng ý!”
“Có phải hai người quên sự có mặt của tôi hay không hả?” Ngân nghiến răng, véo vào tay Đức và Mốc.
Chuyện Mốc làm với thầy giáo khiến Ngân vừa giận vừa xấu hổ nhưng nhiều hơn cả là cảm giác áy náy, tự trách khi biết được lo nghĩ của con trai. Ngân lau nước mắt trên mặt Mốc, dịu dàng nói. “Ngày mai đi học, con phải xin lỗi thầy giáo vì đã nói linh tinh nhé.”
“Vâng ạ.”
“Lần này mẹ phạt con úp mặt vào tường ba tiếng đồng hồ.”
“Ơ, lỗi sai xuất phát từ việc bác Đức về quê muộn, sao mẹ lại phạt con?”
Phòng khách vang lên tiếng cãi leo lẻo của Mốc. Đức vừa giữ người Mốc để thằng bé khỏi ngã vì vung vẩy hai tay, vừa nhìn Ngân. Đôi mắt cô vừa dịu dàng vừa nghiêm khắc khi dạy con, càng ngắm nhìn Ngân, hắn càng thấy rung động.
Đức hiểu lời đe dọa của Mốc chính là sự tha thứ. Có lẽ hắn cần tiến hành cuộc nói chuyện giữa hai người đàn ông với nhóc Mốc. Làm thằng bé lo lắng là lỗi của hắn, kiếm chồng cho mẹ là tội không thể tha. Phải đánh!
Đức về quê khiến nhà Ngân tràn ngập tiếng cười. Cô Ba nghe tin liền hồ hởi qua chơi, trách mắng cháu rể tương lai. Mốc nhảy nhót quanh bà ngoại, đề xuất các món ngon chào đón bác Đức. Ngân vào phòng ngủ của Mốc, giúp Đức cất dọn quần áo.
Nhà Ngân chỉ có hai phòng ngủ. Ngân ngủ với bà Mẫn. Đức ngủ cùng Mốc khi bị điên nên phòng ngủ này cũng thuộc về hắn.
Ngân treo áo vào tủ, nói ra kế hoạch sắp tới. “Em đã xin phép mẹ và cô Ba rồi. Em sẽ xây nhà. Thằng Mốc ngày càng lớn, cần có không gian riêng để học tập.”
Đức ngừng động tác cất đồ vào ngăn kéo tủ, ngẩng đầu nhìn Ngân. “Xây ở đâu?”
“Mảnh vườn trồng chuối luôn bỏ không, xây nhà ở đó là thích hợp nhất. Nhà khoảng một trăm mét, xây năm tầng, không cần quá lớn.” Ngân đi đến bên giường, ngồi xuống gần Đức. Mặt cô đỏ dần lên theo lời nói. “Bởi vì em muốn dùng tuổi anh để xây nhà nên… chúng ta cần đãi tiệc ra mắt họ hàng trước…”
Cơ thể Ngân bị Đức đột ngột đè ngửa xuống giường.
Một tay Đức chống bên cạnh người Ngân, một tay vuốt ve mặt cô. “Em hiểu lời vừa nói có ý gì không?”
Đôi mắt cười cong cong của Ngân là câu trả lời.
“Dân gian có câu, lấy vợ xem tuổi đàn bà, làm nhà xem tuổi đàn ông.” Đức mổ xuống môi Ngân, giả bộ đe dọa. “Em đã coi tôi là người đàn ông trong nhà, là trụ cột gia đình thì sau này em hối hận cũng không chạy thoát được đâu.”
“Không chạy. Không hối hận.”
Ngân vừa dứt lời là một nụ hôn mạnh mẽ tấn công cô dồn dập. Đức đè xuống người Ngân, tham lam ngậm mút đôi môi ngọt của người trong lòng, bàn tay không chịu thua kém, len qua vạt áo, xoa nắn vòng eo nhỏ rồi chậm rãi bò lên trên.
“Mọi chuyện trên Hà Nội thế nào rồi? Lần này anh về bao lâu?”
“Không đi nữa. Tôi ở rể nhà vợ, không đi đâu nữa.”
Ngân nhướng mày nhìn hắn, đợi chờ lời giải thích. Cô không hề biết đôi mắt của mình lấp lánh những tia sáng hạnh phúc, làm Đức thêm yêu thích.
“Tôi đã chấm dứt hợp đồng thuê cửa hàng. Máy móc sẽ chuyển về đây vào ngày kia. Cô Ba đã giúp tôi tìm được mặt bằng ở vị trí thuận lợi trên trục đường chính. Chỉ cần ký hợp đồng thuê nhà là có thể chuyển máy móc vào.”
“Vậy mà cô Ba không lộ ra chút thông tin nào với em.”
“Cô Ba nói em bán hàng vất vả rồi, không muốn thêm việc cho em. Cô Ba quen biết rộng, giúp tôi tìm được mặt bằng tốt lắm.”
“Vậy còn chuyện trên Hà Nội? Anh sắp xếp ổn chưa?”
Đức kể lại toàn bộ những chuyện xảy ra trong nhà, không giấu giếm chút nào về việc bà Cẩm bất hòa với giúp việc.
“Mẹ muốn gặp Mốc.”
Ngân nhíu mày, thẳng thắn nói ra quan điểm. “Em sẽ để nhóc Mốc tự quyết định chuyện này. Nếu thằng bé không muốn gặp bà nội thì em sẽ không ép buộc nó. Mốc lớn rồi, bắt đầu có suy nghĩ riêng, em muốn tôn trọng con.”
“Tôi nghe em và Mốc.” Hắn hôn trán cô đầy cưng chiều.
Ngân chộp cổ tay hắn, khó nhọc nhắc nhở. “Đừng. Mọi người đang đợi bên ngoài.”
Hắn lợi dụng cuộc nói chuyện để đánh lạc hướng sự chú ý của Ngân, không biết hắn đã tháo khuy cài áo con của cô từ bao giờ.
“Một lần thôi.”
“Không được. Một lần của anh là cả tiếng đồng hồ.”
“Em có thể siết chặt để rút ngắn thời gian.”
“Lưu manh.” Ngân cắn mạnh môi Đức, trừng mắt cảnh cáo. “Đây là giường ngủ của thằng Mốc. Không thể làm ở đây.”
Đôi mắt động tình của Ngân ướt át, giọng nói mềm nhẹ như câu mất hồn Đức. Hắn hơi cử động.
“Anh… anh…” Mặt Ngân đỏ như quả cà chua chín nục. Hai cơ thể kề sát, cô cảm nhận rõ một vật đang nhúc nhích to dần lên. Nơi đó nóng đến phát bỏng. Cô dịch người thì phát hiện hai tay mình đã bị Đức nắm lấy kéo lên trên đỉnh đầu, hai chân đang bị hắn tách ra. Cô muốn mắng người thì cơ thể cứng đờ.
Vòng một của Ngân lọt vào tay Đức.
Tay hắn chui vào áo cô từ bao giờ?
“Bây giờ không phải lúc. Nhanh buông em ra. Ai vào phòng thì sao hả?”
“Tôi khóa trái cửa phòng rồi.”
Tiếng gõ cửa rầm rầm đã khẳng định lời Đức.
“Mẹ Ngân ơi, ra ăn cơm ạ.”
Ngân sợ hết hồn, da gà da vịt nổi đầy hai tay. Cô vặn người, muốn hất văng Đức.
“Mẹ và bác Đức làm gì trong phòng của con vậy? Mẹ mở cửa cho con đi.”
“Xuống khỏi người em ngay… ưm… ưm…”
Nụ hôn sâu nuốt hết lời Ngân. Mắt cô đỏ nước vì sợ. Giữa tiếng hôn mút là giọng khàn khàn của Đức. “Thân thể thành thật hơn cái miệng hư hỏng này.”
Ngón tay hắn gảy mạnh lên nơi cao nhất trên ngực Ngân. Cô tức bốc khói đầu, giãy giụa càng dữ dội.
Cửa phòng kiên trì vang lên tiếng rầm rầm cùng giọng nói véo con của Mốc.
“Bác Đức ới ời, có mẹ Ngân trong phòng không ạ? Bác bảo mẹ con ra ăn cơm đi. Tối nay có nhiều món ngon lắm. Không ăn nhanh là hết đấy.”
Ngực Ngân vừa phập phồng vì tức giận, vừa căng cứng vì bị xoa nắn. Đức như điếc trước lời thúc giục của Mốc, cố tình hôn khắp mặt Ngân. Giọng nam trầm mang theo ý cười như trêu tức cô. “Em đồng ý đêm nay cho tôi làm ba lần thì tôi thả em ra ăn cơm.”
Vật lộn thua khiến Ngân ý thức sức lực bản thân không bằng Đức. Cô vừa bực vừa buồn cười, nghiến răng húc đầu vào mặt hắn nhưng hắn nhanh hơn, né tránh kịp thời. Hắn cười khùng khục, hôn mạnh vào miệng Ngân, nghe được cả tiếng “chóc.”
Ngân bùng nổ, giật được một tay khỏi tay Đức. Cô vặn người, lật ngửa hắn xuống giường. Cô bóp cằm hắn, nghiến răng ken két. “Anh thiếu đòn hả?”
“Bốp.”
Mông cô bị vỗ một cái thật mạnh. Đức nằm ngửa trên giường, hai tay buông lỏng hai bên, toàn thân thả lỏng, giọng nói cợt nhả. “Hóa ra em thích tư thế này. Tối nay chúng ta thử nhé?”
Lần trêu đùa này của Đức có hậu quả hơi lớn. Ngân không thèm nói chuyện với hắn suốt cả tối. Nhóc Mốc thì cứ lép nhép bên cạnh, tò mò hỏi tại sao mẹ Ngân và bác Đức phải khóa trái cửa phòng.
Bữa cơm tối diễn ra trong sự đoàn tụ vui vẻ. Cô Ba vui mừng cho cô cháu gái không cần mỏi mòn chờ đợi Đức, không cần lo sợ Đức sẽ lựa chọn mẹ ruột. Tửu lượng của cô Ba rất tốt, uống với Đức say mèm mới để bà Mẫn dìu về nhà.
Kế hoạch cưỡi ngựa ba lần của Đức bị cái lườm của Ngân dẹp tan. Cô vẫn chưa hết giận chuyện trong phòng ngủ đâu đấy.
Ngày hôm sau. Đức nói chuyện với Mốc một tiếng đồng hồ. Sau đó, hắn mượn xe máy của cô Ba, đưa thằng bé đi đâu đó gần ba tiếng đồng hồ.
Khi Ngân bán xong bánh đúc nóng về nhà, cô trợn mắt nhìn đống đồ chơi chất đầy trên ghế. “Anh mua luôn cả cửa hàng đồ chơi về đấy à?”
“Bà Ba nói nhìn cách đàn ông chi tiền là có thể biết được vị trí của người phụ nữ trong lòng anh ta. Con kiểm tra giúp mẹ rồi. Bố Đức qua cửa. Mẹ cưới đi.” Mốc giơ ngón tay cái về phía Ngân.
Cô Ba ôm bụng cười bò trước màn tấu hài của đứa cháu. “Gọi là bố rồi cơ à? Đúng là cháu tôi. Dễ dàng bị mua chuộc chỉ bằng vài món đồ chơi.”
Bà Mẫn lắc đầu nhìn Đức đang cười cưng chiều, thầm an lòng cho con gái mình.
Ngân cảm thấy hình phạt úp mặt vào tường dành cho con trai đã quá lỗi thời.
Thời gian sau đó, các kế hoạch về tương lai của Đức và Ngân được tiến hành nhanh chóng.
Việc đầu tiên là Ngân và Đức nói chuyện với Mốc, thành thật thuật lại mong muốn của bà Cẩm. Mốc không hề suy nghĩ, lập tức trả lời.
“Con không muốn gặp bà nội.”
Nó hít vào thật sâu, giọng nói mạnh mẽ và dứt khoát, dáng vẻ lúc này giống y như Ngân khi cô kiên định chống lại sự đối xử bất công của mẹ chồng. “Bố mẹ đừng nghĩ con là trẻ con mà không biết gì. Con biết ai đốt nhà mình, ai hại bác Đức bị vỡ đầu rồi phát điên. Con… con không thích bà nội.”
Đức không ép Mốc gặp bà Cẩm như lời đã hứa với Ngân. Từ sau đó, hắn không nhắc lại chuyện này. Kể cả khi bà Cẩm gọi điện thúc giục, hắn đơn giản kể lại toàn bộ lời nói của Mốc, không sai một từ.
Ngày hôm đó, bà Cẩm khóc lóc qua điện thoại suốt một tiếng đồng hồ.
Việc thứ hai là cửa hàng sửa chữa và bảo dưỡng xe máy của Đức khai trương. Hắn nhận thêm một cậu nhóc mười tám tuổi vừa học nghề vừa làm nhân viên.
Việc thứ ba là Ngân tái giá với Đức. Hai người lên Ủy ban nhân dân xã đăng ký kết hôn. Không có đám cưới rùm beng, chỉ có dăm mâm cơm mời họ hàng nhà gái, cùng đám bạn thân của Đức từ thành phố về tham dự. Không ai hỏi đến người nhà của chú rể mới. Chuyện Đức là anh trai ruột người chồng đã mất của Ngân đã không còn là chuyện xa lạ nơi đây. Ngân không có ý định giấu giếm, nhà bà Mẫn sống hòa thuận, vui vẻ với hàng xóm, không có bất cứ lời đồn ác ý nào.
Vào ngày đẹp thích hợp động thổ đào móng nhà, bà Cẩm gọi điện lần thứ bảy cho Đức.
“Khi nào anh về nhà? Anh rời nhà đã hai tháng rồi, anh tính bỏ bà già này một mình thật đấy hả?”