Ngân báo công an chuyện bản thân bị Tú và Long buộc đá dìm xuống sông. Cô kể toàn bộ nội dung nghe được trong đêm kinh hoàng kia. Chuyện điều tra và bắt hung thủ là của cảnh sát, bây giờ cô có thể an tâm đi theo Đức lên Hà Nội chữa bệnh.
Mốc biết bản thân phải ở nhà với bà ngoại. Thằng bé mè nheo đi cùng nhưng bị Ngân dùng việc học từ chối.
Mốc gân cổ cãi lại. “Con học giỏi thế này, nghỉ một hai buổi học vẫn đứng nhất lớp.”
“Việc phẫu thuật không phải vào viện là mổ ngay được. Bác sĩ còn xét nghiệm, chẩn đoán bệnh và sắp xếp ngày mổ. Có thể hai ba hôm sau mới mổ được. Con phải ở nhà với bà. Không được cãi lời mẹ.”
Mốc mè nheo Ngân không thành công liền quay sang Đức. “Bác Đức biết cháu sẽ mất ăn mất ngủ vì lo lắng cho bác mà. Bác cho cháu vào bệnh viện với bác đi.”
“Bác đồng ý với quyết định của mẹ Ngân. Bác phải nằm viện ít nhất một tuần đấy. Mốc đi theo sẽ bị ảnh hưởng việc học.”
“Nhưng bác là bệnh nhân mà, người bị mổ là bác. Bác có quyền mang theo người thân chứ.”
“Bác là bệnh nhân nhưng mẹ Ngân là người có quyền quyết định trong nhà, quyền lực to hơn bác.” Đức liếc nhìn Ngân, thấy cô lừ mắt cảnh cáo hắn đừng nói linh tinh.
“Bác là đàn ông, bác phải mạnh mẽ lên. Đàn ông không được sợ bất cứ thế lực nào. Bác xin mẹ cho cháu lên Hà Nội đi.”
Lời nói của Mốc làm Đức cười sảng khoái. Hắn cười hơi quá lố làm vết khâu trên đầu đau nhức.
Ngân đánh mạnh vào bàn tay đang lần mò vết khâu của hắn. “Già mà không nên nết!”
Mốc tiu nghỉu đứng bên cạnh bà Mẫn, nhìn chiếc xe khách đưa mẹ Ngân và bác Đức rời khỏi bến xe. Đến khi chiếc xe bị che khuất bởi dòng xe cộ đông đúc, nó mới ngẩng đầu hỏi bà ngoại.
“Bác Đức sẽ khỏi bệnh phải không ạ?”
“Đúng vậy. Bác Đức sẽ khỏe mạnh.”
“Khi nào bác Đức và mẹ Ngân về nhà là sẽ kết hôn phải không ạ?”
Bà Mẫn sửng sốt hỏi. “Ai bảo con vậy?”
“Bà Ba ạ. Bà Ba nói cưới vợ là phải cưới liền tay, chớ để lâu ngày trai làng hốt mất.”
“Cái bà này, nói linh tinh gì với trẻ con vậy chứ.”
“Về sau con phải gọi bác Đức là bố hả bà?”
Bà Mẫn ngồi xổm xuống trước mặt Mốc, nghiêm túc hỏi nó. “Mốc có muốn bác Đức lấy mẹ Ngân không?”
Mốc gật đầu rồi lắc đầu, nó mấp máy môi rất lâu, cũng không thể truyền đạt được suy nghĩ trong lòng. Bộ dạng hoang mang, thiếu quyết đoán của Mốc làm bà Mẫn kinh ngạc. Không phải thằng bé rất thích Đức hay sao?
Sự lưỡng lự của Mốc làm bà Mẫn nhận ra một điều. Ngân đưa Đức về quê sống chung, không biết đã hỏi ý con trai chưa? Sống chung với một người điên sẽ không giống vợ chồng sống chung. Nếu con gái bà nên duyên với Đức, tương lai sẽ không tránh khỏi việc có con. Liệu Mốc có chấp nhận được chuyện này không?
Hai bà cháu dắt nhau đi bộ trên đường. Có vài bác xe ôm chạy song song mời chào nhưng bị bà Mẫn từ chối. Căn nhà vốn ấm áp tiếng cười đùa, giờ đây chỉ còn mình bà và đứa cháu ngoại, bà Mẫn nhất thời chưa muốn về nhà.
Trên con đường lớn, giữa tiếng còi xe ồn ào, giọng nói non nớt của Mốc vang lên.
“Bà ngoại ơi, nếu mẹ Ngân lấy bác Đức thì bác ấy sẽ thương mẹ chứ?”
Ngân không biết đến lo lắng của của hai bà cháu Mốc, cô cùng Đức lên Hà Nội, nhất quyết lần này sẽ chữa khỏi bệnh cho hắn.
Chẳng ai muốn cả đời làm một thằng ngốc. Đặc biệt một người khỏe mạnh, có nhà cửa và kinh tế ổn định như Đức.
Các bác sĩ trên Hà Nội cũng có cùng chẩn đoán như bác sĩ dưới quê. Sau khi mổ nội soi lấy máu tụ, Đức sẽ khỏi bệnh hoàn toàn. Phẫu thuật không nguy hiểm.
Đức được xác định mổ vào chín giờ sáng. Đêm trước ngày mổ, Đức nắm tay Ngân, chân thành nói. “Nếu ca mổ thành công thì em làm vợ tôi nhé Ngân.”
Hai gò má Ngân ửng đỏ nhưng cô không trả lời.
Bên tai cô là tiếng trò chuyện khe khẽ của các bệnh nhân và người nhà chung phòng bệnh, trước mặt cô là người đàn ông cao to, gương mặt chữ điền, ánh mắt sâu thăm thẳm cùng đôi môi hơi mím lại vì hồi hộp.
“Khi bị ngốc, tôi ỷ lại vào em, điều đó chỉ chứng minh sự tồn tại của em trong lòng tôi là rất lớn và bền vững. Tôi dựa dẫm em, tin tưởng em, vô thức đòi hỏi em cưng chiều, mọi thứ xuất phát từ bản năng và khao khát.”
“Tôi nhớ rõ mọi lời em nói với mẹ, với người ngoài về tôi. Tôi nhớ việc em nói muốn sống cùng tôi, muốn chọn tôi đi đến cuối đời.”
“Và, hình ảnh em giúp tôi giải thuốc kích thích trong phòng tắm… Ừm.”
Ngân chồm tới bịt chặt miệng Đức. Đôi mắt sắc quắc lên hung dữ nhưng bị gò má đỏ hồng bán đứng tâm trạng.
Đức giữ lấy eo Ngân để cô không trượt ngã khỏi giường.
Ngân giật nảy người, rụt tay về, quát khẽ. “Anh biến thái hả?”
Đức cười, lộ ra tám cái răng trắng. Cứ như người vừa liếm tay cô không phải là hắn.
Bộ dạng lưu manh này làm Ngân cáu kỉnh. Cô vung tay rồi lại buông xuống. Chung quy, cô không nỡ đánh hắn.
“Không phải anh ngốc hả? Ngốc thì nên quên hết những thứ… thứ kia đi chứ. Nhớ cái gì không nhớ, chỉ giỏi nhớ linh tinh.”
Đức cười tủm tỉm, ánh mắt đầy sự cưng chiều. Nơi đáy mắt hắn là sự mềm mại chỉ dành riêng cho Ngân.
Ngân nhìn xung quanh, thầm thở phào vì không ai chú ý động tác ôm ấp của hai người. Cô ngồi xuống cạnh hắn, bằng giọng run rẩy hỏi ra thắc mắc vẫn vấn vương trong lòng. “Anh… thích em từ bao giờ?”
“Không phải là thích.”
Ngân sửng sốt nhìn hắn.
“Mà là tôi thương em.” Đức đan các ngón tay mình vào ngón tay cô. Hắn giơ ra trước mắt ngắm nghía, chậm rãi nhớ lại những chuyện trước đây. Sau khi hắn tỉnh táo, mặc dù hắn biết cuộc đời của kẻ ngốc kia cũng là cuộc đời của hắn nhưng không hiểu sao, hắn có cảm giác bản thân đã sống cuộc đời của một người khác. Nói chính xác là một cái tôi khác. Bây giờ hỏi cái tôi trước khi bị ngốc là vì sao thương Ngân, thích người phụ nữ mạnh mẽ, dũng cảm này, mê đắm con người có tấm lòng nhân hậu này, hắn chẳng thể tìm ra từ nào thích hợp diễn đạt được cảm xúc của mình.
“Tôi không biết bản thân bắt đầu chú ý đến em từ bao giờ nhưng chắc chắn sau khi Công mất khoảng một hai năm. Thời điểm em bắt đầu chuyển sang đổ buôn túi nilon, bận rộn làm việc đến mức đôi khi bỏ bê thằng Mốc. Tôi thay em đưa đón, chăm sóc nó, lúc đó tôi mới hiểu chăm một đứa trẻ vất vả thế nào. Vậy mà em vừa làm mẹ vừa làm bố, vẫn luôn hoàn thành xuất sắc.”
“Em không giỏi như lời anh nói đâu. So với các bạn đồng tuổi, Mốc vẫn luôn thiệt thòi.”
“Trong mắt tôi, em đã làm mẹ làm bố rất tốt, rất hoàn mỹ. Và chắc chắn với nhóc Mốc, em là người mẹ tốt nhất.”
Mắt Ngân rớm nước. Cô vội quay đi. Cô sợ nhìn vào đôi mắt sâu hút của Đức, cô sẽ khóc.
Đức nhéo cằm Ngân rồi cưỡng ép cô quay mặt đối diện hắn. “Em cho phép tôi cùng chăm sóc nhóc Mốc nhé. Tôi muốn được chữa lành những tổn thương và đau khổ trong quá khứ của em. Chúng ta là gia đình, được không Ngân?”
Giọt nước mắt tràn mi, lăn trên mặt Ngân.
“Bây giờ em chưa thích tôi cũng không sao. Tôi thương em đủ cho cả hai chúng ta.”
Ánh mắt chạm ánh mắt. Không có ôm ấp, không có nụ hôn. Nhưng tình cảm vẫn chạm đến tim.
“Chỉ cần anh phẫu thuật thành công.” Ngân gật đầu. Cho Đức và cho chính cô một cơ hội.
Cơ hội mở ra như câu nói “khổ cực cam lai”. Đức phẫu thuật thành công trong tiếng khóc của Ngân.
Vào ngày thứ tư nằm viện, công an liên lạc với Ngân và thông báo Long đã bỏ trốn khỏi nơi cư trú. Bởi vì Tú đang có thai nên được phép bảo lãnh ra ngoài, bị cấm đi khỏi nơi cư trú trong quá trình điều tra.
“Anh nghĩ bà ấy có biết chuyện chú Long bỏ trốn không?” Ngân nhíu mày không vui, dự cảm Long bỏ trốn đã thành sự thật, Tú có thai không phải là giả. Vụ án sẽ bị kéo dài.
Đức hiểu “bà ấy” trong lời Ngân nói là ai.
“Chắc chắn có. Với tính cách thằng Long, trước khi đi nó sẽ bịa ra tình huống thật thảm thương để bòn rút tiền của mẹ. Có khi cảnh sát đến nhà bắt người, mẹ mới ngã ngửa trước sự thật.”
“Em nghĩ giống anh. Bởi vì người bảo lãnh cho Tú là nhà mẹ đẻ.”
“Tôi đã liên lạc với thằng Vương. Nó nói, Tú không quay về nhà mẹ đẻ, vẫn sống với mẹ tôi. Về điểm thu phục lòng người, thím Tú luôn giỏi hơn em.”
Ngân véo mạnh vào tay Đức, nghiến răng nói. “Anh muốn em thảo mai như Tú à?”
“Không không. Em cứ như bây giờ là được. Dịu dàng như nàng hổ. Đừng như thím ấy, tôi ăn không tiêu.” Đức bật cười, để mặc Ngân cấu véo vào tay hắn thêm vài phát.
Ca phẫu thuật thành công, chuyện tình cảm đã được xác định càng khiến Đức dẻo miệng hơn. Sểnh ra là nói lời ngon tiếng ngọt, không trêu cho Ngân đỏ bừng mặt ngại ngùng thì cũng chọc cho cô tức mà không nỡ đánh. Và Ngân cũng không e ngại nói lời thật lòng.
“Em nói trước với anh, chúng ta có nên duyên hay không thì em cũng không thể ở với bà Cẩm. Bà là mẹ anh, anh báo hiếu là chuyện phải làm. Em cũng báo hiếu phần của anh Công. Nhưng chỉ dừng trên danh nghĩa. Với những gì bà ấy đối xử với mẹ con em, em không thể coi như chưa có gì xảy ra để tiếp tục chăm sóc, hầu hạ và nhẫn nhịn. Bà Cẩm và Tú như hình với bóng, em chẳng tin bà ấy không biết tí gì về chuyện đốt nhà đâu. Người hãm hại con trai em, cả đời này em cũng không tha thứ.”
Đức khoát tay ôm lấy người Ngân. Phòng bệnh chung có nhiều người, hắn không thể làm ra các động tác quá thân mật. Da mặt Ngân mỏng, cô sẽ xấu hổ.
Nghe Ngân gọi thẳng tên mẹ chồng là Đức hiểu cô thất vọng và chán ghét người nhà của hắn nhiều đến thế nào.
Đầu hắn vẫn ghi nhớ sự nhẫn tâm, lãnh đạm của người mẹ ruột trong những ngày mắc bệnh.
Khi tỉnh dậy, hắn sốc, sợ hãi và ghê tởm chính người thân của mình. Hắn không thích tính cách tham lam, ích kỷ của bà Cẩm nhưng bao lâu nay hắn vẫn hiếu thuận, làm theo mọi yêu cầu vô lý của bà ta. Hắn chưa từng nghĩ đến khi bản thân xảy ra chuyện, người mẹ ruột đó có thể tàn nhẫn không tình người như vậy.
Bà Cẩm đối xử với hắn như cục thịt thừa, như gánh nặng bẩn thỉu, như một đứa con hoang… những chuyện bà ta làm sau lưng Ngân rất nhiều. Khi đó hắn ngốc, hắn chỉ biết sợ hãi thừa nhận, hắn chẳng biết mách Ngân. Và khi hắn tỉnh táo, hắn càng không muốn kể cho cô nghe. Sự ghẻ lạnh đến từ mẹ ruột, cứ để một mình hắn ghi nhớ đi.
“Tôi là con cả, tôi sẽ báo hiếu đầy đủ ơn sinh ơn dưỡng của mẹ. Tôi là chồng em, tôi sẽ không cưỡng ép em làm chuyện em ghét, không bắt em sống với người không thương yêu em. Tôi hứa với em, tôi sẽ không để em phải sống cảnh mẹ chồng nàng dâu như địa ngục đâu.”
“Hứ! Chồng cái gì? Ai đã nhận lời anh hả?” Ngân thụi khuỷu tay vào be sườn Đức, nhấm nhẳng nói.
Hắn cười xòa.
“Chuyện này không cần vội. Chuyện quan trọng nhất lúc này là anh hồi phục sức khỏe đến mức tốt nhất.” Ngân nói.
“Chắc chắn rồi. Không hồi phục đến mức tốt nhất thì sao em cho phép tôi tháp tùng em đi báo thù chứ.”
Ngân nguýt Đức thật dài.
Đức nằm viện mười ngày. Ngân thuê nhà trọ gần bệnh viện, thi thoảng về đó tắm rửa, thời gian còn lại cô ở trong bệnh viện với Đức. Hai người không hề về nhà Đức dù bệnh viện rất gần nhà.
Ngày ra viện, xe taxi đưa hai người đến đầu con ngõ quen thuộc. Ngân nhìn con ngõ trước mặt, thẫn thờ nói. “Mới rời đi vài tháng mà em tưởng như cả một đời.”
“Khi nào có thời gian, chúng ta lên chùa xin dời bát nhang chú Công về quê nhé. Em cũng không cần quay lại đây nữa.”
Ngân mỉm cười gật đầu, nắm tay Đức đi về căn nhà gần cuối ngõ. Trên đường đi, vài người hàng xóm nhận ra Đức, ai cũng nheo mắt nhìn hai bàn tay đan vào nhau. Tiếng xì xào đuổi theo bước chân thoải mái của Ngân.
“Hình như da mặt vợ tôi dày lên rồi.”
“Gái một con chân lấm tay bùn như em đột nhiên câu được trai độc thân có nhà có cửa hàng mặt phố, mặt không dày lên sao được.” Ngân đáo để đáp lại. Cô là dân buôn bán, miệng lưỡi chua ngoa chẳng kém ai. Chỉ là sống trong nhà bà Cẩm, cô coi mọi người là người thân nên mới nhẫn nhịn thôi. Khi cô được giải phóng khỏi gông cùm, tính cách mạnh mẽ, tự tin, sắt đá và đanh đá của cô như con tằm phá kén chui ra. Đặc biệt là với Đức, cô thích đấu khẩu với hắn. Có lẽ khi trái tim biết rung động, con người sẽ trẻ con hơn những biểu hiện hàng ngày.
“Tôi vẫn thích thím Ngân mặt lầm lì lầm lũi làm việc, bị anh chồng thả thính bao nhiêu lần cũng không dính thính hơn.” Đức bẹo mặt Ngân thật nhanh.
“Vậy để em quay về làm Ngân mặt than, không vướng tình duyên với đàn ông nhé?”
“Đừng đừng…”
“Cút! Bà cút ngay cho tôi!” Tiếng quát tháo cắt ngang lời đùa giỡn của Đức.
Trước cổng nhà Long là bà Cẩm nằm sõng soài trên đất. Tú đứng ngay cửa, ném balo cùng quần áo xuống người bà ta. “Bà cút đi! Có loại mẹ chồng nào ăn cắp vàng của con dâu như bà không hả? Bà không cút là tôi báo công an đấy.”
Bà Cẩm lóp ngóp bò dậy, túm tay Tú, khóc ròng. “Con ơi, con đừng đổ oan cho mẹ mà tạo nghiệt. Mẹ thương con, thương cháu nội của mẹ không hết, bao nhiêu của nả trong nhà cũng cho con, mẹ lấy vàng của con làm gì.”
Tú đẩy mạnh bà Cẩm, đá chiếc balo thật mạnh, chỉ tay ra đường. “Nhẫn vàng tôi mới mua để quên trên bồn rửa tay. Trong nhà chỉ có hai người, bà không ăn cắp thì tôi tự nuốt mất chiếc nhẫn của mình à? Cái thứ mẹ chồng già mà không nên nết. Con dâu cơm bưng nước rót, hầu hạ hơn cả mẹ đẻ, bà sống không biết điều thì đừng bảo sao con Tú này ác nhé. Bà có cút không hả? Tôi báo công an gô cổ bà vào tù bây giờ.”
Hàng xóm nghe tiếng ồn nên đi ra hóng hớt. Toàn bộ lời chửi chói tai của Tú đều bị hàng xóm nghe trọn vẹn. Nhiều bà hàng xóm chơi thân với bà Cẩm, vốn ngứa mắt khi bà ta luôn mang con dâu út ra khoe khoang, giờ nghe Tú chửi mẹ chồng, ai nấy cũng hả hê.
Không một ai đứng ra bênh vực bà Cẩm khiến bà ta điếm nhục. Nhục nhã vặn xoắn thành tức giận. Bà Cẩm đứng bật dậy, rút dép ra, vả thẳng vào mặt Tú.
“Con mất dạy! Mày là thứ con dâu láo toét. Tao đánh c.hết mày! Tao phải trả mày về nhà mẹ đẻ để bà ta dạy lại thứ con gái hỗn láo này mới được. Nhà này là của tao, đứa nào dám đuổi tao đi, tao đánh chế.t cả nhà nó.”
Cái dép phang tới bất ngờ làm Tú không không tránh kịp. Tóc cô ta xổ ra bù xù, gương mặt đanh lại hung ác. Cô ta ưỡn bụng ra phía trước, gào lên thách thức.
“Đây, bà giỏi bà đánh đi. Đánh ch.ết cháu nội của bà đi!”
Bàn tay vung cao của bà Cẩm cứng đờ. Tích tắc tiếp theo, Tú xô bà Cẩm thật mạnh.
Bà Cẩm ngã ngửa ra đường trong tư thế khó coi.
Tú đứng trước mặt mẹ chống, chống nạnh, hống hách nói.
“Con mụ Cẩm kia! Tôi nói cho bà biết nhé. Bà đã sang tên sổ đỏ cho vợ chồng tôi. Đây là nhà của vợ chồng tôi. Tôi có quyền tống bà ra khỏi nhà.”