Gá Duyên

Chương 35




Cảm giác đau đớn và ghê tởm làm Ngân vung tay tát mạnh vào mặt gã gầy.

Cái tát bất ngờ khiến gã gầy không kịp tránh, lảo đảo suýt ngã. Gã nổi giận đạp mạnh vào bụng Ngân.

“Con khốn! Dám đánh tao hả?”

Ngân ngã đập đầu vào bánh xe, trán bị rách chảy máu.

Gã gầy vung chân muốn đá vào mặt cô nhưng bị Đức đẩy bắn ra xa. Đức vội vàng ôm Ngân, hoảng sợ khi thấy máu chảy xuống mặt cô. Hắn lắp bắp nói, hai tay run bần bật vì lo lắng và giận dữ.

“Máu… máu…”

“Em không sao. Anh nhanh nấp ra sau thùng xe đi.” Ngân một tay ôm trán, một tay kéo áo Đức để đứng dậy.

Một gã côn đồ quát lớn. “Bọn mày còn đứng ngây ra đấy hả? Nhanh nhặt hết tiền đi.”

Ba gã đàn ông xông tới vồ tiền trên đất. Một gã cầm gậy vụt vào chân Ngân vì cô giẫm lên vài tờ tiền. Tiếng hét đau đớn của Ngân kích thích thần kinh Đức. Hắn vốn ngoan ngoãn đi theo đà kéo của cô, bất chợt vùng ra, nhảy xổ tới bóp cổ gã côn đồ cầm gậy.

Đức vật gã ngã ngửa xuống đất, rồi ngồi lên bụng gã. Một tay hắn bóp cổ đối phương kìm chặt xuống đất, một tay đấm liên tiếp vào mặt gã. Hai mắt Đức đỏ quạch, động tác hung bạo đánh người như kẻ điên. Tiếng nắm đấm đập vào da thịt nghe rợn người.

“Anh Đức! Đừng đánh nữa! Để bọn chúng lấy tiền đi.” Ngân hét lớn nhưng tay nhanh hơn não, chộp lấy cây gậy bị vứt trên đất, kịp thời quật vào lưng một gã muốn đánh lén Đức. “Không được đánh anh ấy!”

Tóc cô đột ngột bị túm lấy từ phía sau. Ngân nghiến răng nhịn đau, vung gậy quật người đang đánh mình. Gã gầy chộp được gậy, ném ra xa. Ngân và gã vật lộn trên đất. Thân hình hai người tương đương nhau nhưng một người quanh năm lao động tay chân khiến sức Ngân nhỉnh gã gầy.

Chùm chìa khóa nhà và điện thoại rơi khỏi túi quần Ngân, cô chụp lấy điện thoại đập vào đầu gã gầy nhưng không ăn thua. Gã đấm mạnh vào bụng cô, cơn đau xuyên qua lưng. Ngân chống trả quyết liệt theo bản năng. Cô chộp lấy bất cứ thứ gì trong tầm tay, đâm thẳng vào mặt gã gầy. máu đỏ phụt ra làm gã ôm mắt lăn lộn trên đất.

Lần đầu tiên đánh nhau làm người khác bị thương nặng, tay Ngân run lẩy bẩy. Chùm chìa khóa đầy máu rơi xuống đất. Cô bò về phía Đức đang bị hai gã côn đồ vây đánh.

Có năm gã côn đồ thì một gã bị Ngân đâm thủng mắt, một gã bị Đức đấm gãy mũi máu me be bét, hai gã cầm gạch đang vật lộn với Đức, gã cuối cùng đã gom hết tiền rơi trên đất, đang lùi dần về phía sau. Gã cuống quýt quát gọi đồng bọn.

“Lu ngu, đừng đánh nữa. Chạy thôi!”

“Muốn chạy thì mày tự chạy đi. Tao phải đánh chết thằng chó làm gãy mũi tao.” Gã côn đồ với chiếc mũi đầm đìa máu chộp lấy viên đá nhọn ven đường xông về phía Đức khi hắn bị đạp ngã vào một bia mộ.

“Tao phải đánh chết con đàn bà này.” Gã gầy chộp lấy chiếc gậy gỗ dính máu, gầm lên giận dữ.

“Đánh cái đéo gì mà đánh. Lấy được tiền rồi, đi thôi!”

Đám côn đồ hò hét quát loạn lên.

Ngân bò gần tới Đức. “Anh có sao không? Chúng ta chạy thôi, đừng đánh nữa… Á!”

Gậy gỗ từ phía sau vụt vào bắp chân của Ngân làm cô sợ hãi, lăn trên đất né tránh.

Cú ngã vào bia mộ làm đầu Đức be bét máu. Máu chảy xuống mắt làm tầm nhìn của hắn bị che khuất. Hắn lao tới chỗ Ngân dựa vào tiếng hét của cô.

Gậy gỗ liên tục vụt xuống người Ngân làm cô chật vật né tránh. Lưng Ngân đụng vào một bia mộ, không còn đường lui.

“Bốp.”

Tiếng gậy vụt vào da thịt giòn tan như tiếng xương vỡ nát. Cảm giác đau đớn không xuất hiện làm Ngân mở to mắt nhìn người nằm đè trên người mình.

“Anh tránh ra! Không được che cho em!” Ngân quát lớn ra lệnh.

Đức như một con gấu dùng tay chân bao phủ lấy Ngân, dùng tấm lưng rộng lớn đón nhận toàn bộ gậy gộc đến từ gã gầy.

Gậy gỗ to bằng cổ tay trẻ con vụt liên tiếp xuống người Đức cũng không khiến hắn buông Ngân ra. Hắn nghiến răng, quỳ gối, gồng vai, ôm chặt cô bên dưới cơ thể mình.

Ngân gào khóc van xin đám côn đồ.

“Làm ơn tha cho chúng tôi… cầu xin các anh… Tôi cho các anh tiền… Đừng đánh anh ấy nữa…”

“Rắc.” Gậy gỗ gãy làm đôi. Gã gầy đạp vào người Đức như trút giận. “Thằng chó! Tao đánh c.hế.t mày!”

“Đến lượt tao.”

Sau tiếng quát là một hòn đá lớn đập vào đầu Đức. Ngân cảm nhận rõ cơ thể hắn căng cứng rồi mềm nhũn, đổ ụp xuống người cô. Mùi máu tanh nồng nặc khiến tim Ngân thắt lại đau đớn. Cô luồn tay ra sau lưng hắn, dùng sức muốn đẩy người hắn ra.

Đám côn đồ luống cuống hỏi nhau.

“Mày đánh ch.ế.t nó rồi hả thằng ngu?”

“Tao… tao không biết…”

“Chạy đi! Đứng đần ra đấy để công an gô cổ cả lũ à?”

Năm gã côn đồ bỏ chạy tán loạn. Đoạn đường vắng chỉ còn Ngân và Đức. Ruộng lúa xanh rì rào tiếng gió, hương lúa trong lành bị mùi máu tanh vẩn đục. Nghĩa trang âm u, lạnh lẽo mang theo hơi thở chết chóc bám lấy hai người.

Đức nằm im lìm trên đất. Chân tay hắn đầy rẫy vết thương, nặng nhất là vết thương trên đầu. Ngân sợ hãi ôm chặt hắn khóc òa. Nỗi sợ mất đi người thân làm cô không giữ được bình tĩnh, không nhớ đến chuyện không được di chuyển người đang chảy máu đầu.

Có lẽ tiếng khóc của cô quá ồn ào đánh thức Đức. Hắn mở mắt ra, ngơ ngác nhìn Ngân khóc lóc ở khoảng cách gần.

Cánh tay đầy vết thương gắng gượng vỗ vào người Ngân.

Cô giật nảy người, nhìn hắn trân trối.

“Đau… đau…” Đức tủi thân nói ra cảm giác của mình.

Ngân ôm chặt lấy hắn trong niềm vui vỡ òa. Tiếng khóc của cô át tiếng rên đau của Đức.

Ngân xé áo, băng tạm vết thương trên đầu rồi dìu hắn về nhà. Điện thoại của cô đã hỏng, không thể gọi xe cứu thương hay người nhà đến giúp. Phải về nhà mới có xe máy đưaa Đức đến bệnh viện. Tuy Đức tỉnh lại, tinh thần vẫn ngáo ngơ nhưng không thể xem thường các vết thương trên đầu.

“Hy vọng anh đừng ngốc thêm nữa.” Ngân thầm cầu nguyện trong lòng.

Chào đón hai người bị vây cướp là hai giọng nói lo lắng.

“Trời đất ơi! Chuyện gì thế này? Sao tụi bây bị thương hả? Nhanh, nhanh vào nhà.” Cô Ba luống cuống vây quanh.

“Ôi trời. Anh Đức bị ai đánh thế kia? Chị đưa anh ấy đi đâu để bị thương nặng vậy?”

“Sao thím lại ở đây?” Ngân kinh ngạc nhìn hai người xuất hiện trong phòng khách.

Long đi tới đỡ lấy người Đức nhưng bị hắn hất tay ra.

Đức đứng nép vào Ngân, trừng mắt cảnh giác với Long. Thái độ chán ghét rõ ràng làm Long giận tái mặt nhưng vẫn phải mỉm cười thân thiện. Gã giải thích cho Ngân. “Vợ chồng em đến thăm anh chị. Chị không liên lạc về nhà khiến mẹ mất ăn mất ngủ vì lo lắng cho sức khỏe của anh Đức.”

Ngân không tin tưởng mục đích đến thăm của vợ chồng Tú nhưng hiện tại cô không có thời gian quan tâm hai người này. Sức khỏe của Đức quan trọng hơn.

Đức nhanh chóng được đưa vào bệnh viện. Vết thương trên đầu Đức có hai nơi phải khâu, tay chân thâm tím, bôi thuốc ngoài da là khỏi. Ngân trò chuyện với hắn thật cẩn thận, ngầm xác minh hắn không ngốc thêm. Cô vẫn nhớ như in mỗi lần Đức bị thương ở đầu là bệnh tình chuyển nặng hơn. Cô sợ hắn lên cơn động kinh rồi cắn người.

May mắn hắn ngốc nhưng hỏi gì đáp nấy, không có biểu hiện khác thường. Trái tim nặng nề của Ngân trở nên nhẹ nhõm rất nhiều. Dù vậy, Ngân vẫn để Đức ở lại bệnh viện một đêm để theo dõi.

“Tôi ở lại trông anh Đức. Chú thím về nhà nghỉ ngơi đi. Có gì ngày mai nói chuyện.” Ngân thẳng thừng đuổi khách, không đồng ý cho Long ở lại bệnh viện trông Đức.

“Chuyện ở nhà cứ để mẹ lo. Cậu Đức không có gì nguy hiểm thì con cũng khám chân của mình xem có ảnh hưởng đến xương không?” Bà Mẫn lo lắng dặn dò Ngân.

Bắp chân của Ngân bị gã gầy vụt gậy gỗ. Suốt quãng đường dìu Đức về nhà, cô không thấy đau, hiện tại nghe bà Mẫn nhắc nhở, cơn đau đến chậm làm cô nhăn nhíu mặt mày.

Sau khi khám bệnh, vết thương ở chân Ngân không ảnh hưởng đến xương, xoa bóp vài ngày là tan máu bầm. Lúc này cô Ba mới nói. “Tao nhờ người mang thùng xe hàng về nhà rồi. Bên phía công an cũng đã báo án cướp. Họ nói cần mày lên đồn khai báo chi tiết vụ việc hơn đấy. Đêm nay hai đứa an tâm nghỉ ngơi. Sáng mai tao vào đèo lên công an lấy lời khai.”

Cả đêm ở bệnh viện, Ngân dỗ dành thế nào cũng không làm Đức ngủ được. Chỉ cần cô đứng dậy lấy nước hay đi vệ sinh là hắn hoảng sợ túm chặt tay cô.

Ngân vuốt ve mu bàn tay của Đức để vỗ về, trấn an cảm xúc sợ hãi. “Em ở đây. Đừng sợ. Đừng sợ.”

“Kẻ xấu…”

“Công an bắt kẻ xấu rồi. Kẻ xấu không bắt nạt anh được nữa. Đừng sợ.”

“Không cho kẻ xấu đánh… Đau đau…” Đức chỉ tay về phía bắp chân bị thương của Ngân. Cô sững sờ nhìn hắn thật lâu.

Đức giữ chặt tay cô vì sợ cô bị kẻ xấu đánh, không phải hắn sợ bản thân bị đánh.

Đến bây giờ Ngân vẫn nhớ y nguyên cảm giác bản thân nằm trên nền đất lởm chởm sỏi đá, nhìn cơ thể to lớn mạnh mẽ che chắn bảo vệ mình. Khi đó cô rất sợ hãi. Tay chân lạnh ngắt, đầu óc hoảng loạn, cứ nghĩ cả hai sẽ bị đánh ch.ế.t bởi đám côn đồ ác độc. Là Đức dùng thân thể bảo vệ cô, không để cô trúng bất cứ đòn đánh nào.

Chính lúc đó cô càng cảm nhận rõ bản thân chỉ là phụ nữ nhỏ yếu. Khi gặp chuyện, người hứng chịu mọi đau đớn, tổn thương lại là Đức, là kẻ ngốc luôn vây quanh cô như một đứa trẻ.

Cô chẳng phủ nhận được nơi sâu nhất đáy lòng, cô đã sợ mất hắn.

Gương mặt bầm dập của Đức đột ngột kề sát vào mặt Ngân. Cô chớp chớp mắt, chăm chú từng vết thương trên mặt Đức. Mắt thâm tím, đuôi mắt rách, khóe miệng nứt, đầu quấn băng gạc trắng.

Cô áp lòng bàn tay vào bên sườn mặt thâm tím, dịu dàng hỏi. “Sao vậy? Anh đau ở đâu à?”

Đức vô thức dụi mặt vào lòng bàn tay ấm áp, khô ráo của Ngân. Hắn không trả lời, chỉ nhìn cô chằm chằm.

Đôi mắt Ngân trở nên mềm mại, nồng nàn và ngọt ngào. Cô giữ nguyên tư thế vuốt ve mặt Đức, không bận tâm đây là phòng bệnh chung, các bệnh nhân khác có thể thấy hành vi thân mật này. Tối nay đã xảy ra quá nhiều chuyện, trấn an cảm xúc của người trước mặt quan trọng hơn ánh mắt người đời.

“Lần sau thấy người ta đánh nhau, anh phải chạy đi thật xa, nhớ chưa?”

Đức cười ngô nghê.

“Mặc kệ em đánh nhau với ai thì anh cũng không được chắn đòn cho em, nhớ chưa?”

Nụ cười ngốc nghếch vẫn bừng nở trên mặt Đức.

“Tuy em là phụ nữ nhưng em bươn trải ngoài xã hội từ rất sớm, giao tiếp và va chạm với đủ loại người. Em có thể tự bảo vệ bản thân, tự giúp chính mình không chịu thiệt thòi. Em cũng có thể và đủ sức lực để anh dựa vào em đấy.”

Mặt Đức tiếp tục kề sát mặt Ngân. Hai gương mặt cách nhau không tới một gang tay. Mùi thuốc bôi vết thương trên người hắn ngày càng nồng. Ngân như bị đôi mắt đen thăm thẳm hút vào, quấn quýt không rời. Giọng Ngân khàn khàn, đầy kiên định.

“Anh muốn bảo vệ em thì trước đó phải tự bảo vệ chính mình không bị thương. Nếu không, em sẽ rất đau lòng.”

Lần này, Đức gật đầu với cô.

Đức ra viện vào trưa ngày hôm sau. Ngân không bán bún ốc buổi sáng nhưng buổi chiều cô vẫn bán bánh đúc. Đức bị Ngân bắt ở nhà, không cho đến quán bán hàng làm hắn khóc lóc ỏm tỏi.

Long trợn mắt kinh ngạc. “Hóa ra anh ấy vẫn bị điên à?”

Đêm qua, Long thấy Đức nghe lời Ngân, vào bệnh viện khám bệnh cũng không làm loạn. Bà Mẫn và bà Ba đối xử với hắn như người bình thường nên gã nghĩ ông anh ruột này sắp khỏi bệnh. Hóa ra…

Gã lùi về phía sau, tiếp tục quan sát Ngân kiên nhẫn xoa dịu hành vi ăn vạ của Đức. Gã bắt gặp ánh mắt của Tú. Cả hai cùng mỉm cười hiểu ý nhau.

Tú đến gần Ngân. “Chị Ngân sắp đi bán hàng à? Cho em đi cùng nhé. Em là gái thành phố, chưa đi chợ quê bao giờ. Em muốn biết chợ quê và chợ trên thành phố có gì khác nhau.”

Giọng nói nhã nhặn nhưng không che đậy được vẻ kiêu ngạo bản thân là người thành phố của Tú làm cô Ba khịt mũi xem thường. “Chợ quê hay chợ thành phố đều bán nhu yếu phẩm, bán nguyên liệu nấu cơm tọng vào họng. Có cái gì khác nhau chứ?”

Bà Mẫn vội cấu vào lưng cô Ba để nhắc nhở.

Tú đỏ bừng mặt xấu hổ. Long bực bội vì mất mặt.

Ngân hiểu rõ bản chất của Tú, không có nhiều phản ứng chán ghét hay yêu thích. Cô gật đầu đồng ý.

Chợ chiều vắng vẻ hơn chợ sáng. Mục đích người đi chợ chiều là mua quần áo, túi xách, giày dép bán đổ đống giá rẻ. Nơi bán hàng của Ngân nằm giữa khu bán rau thịt và bán phụ kiện thời trang. Tình trạng buôn bán ế ẩm làm Tú choáng váng.

“Ngồi cả tiếng đồng hồ cũng không có nồi mười vị khách. Cả nồi bánh đúc to thế này phải bán đến bao giờ chứ? Thảo nào đêm qua chị và anh Đức về muộn, bị chặn cướp dọc đường. Sống ở quê nguy hiểm thật đấy.”

Chính Ngân cũng ngạc nhiên bởi tình trạng ế khách ngày hôm nay. Cô nhìn ra xung quanh, buôn bán vẫn như ngày thường, bánh đúc quấy vẫn ngon như mọi hôm, không có thứ gì khác thường, ngoại trừ…

Ngân quay đầu nhìn Tú. Đảo mắt từ trên đầu đến gót chân cô ta.

“Làm gì chị nhìn em ghê vậy?” Tú che tay trước ngực theo phản xạ, khó chịu hỏi.

“Không có gì. Lâu không gặp, tôi thấy thím ngày càng đẹp nên nhìn nhiều một chút thôi.” Ngân mỉm cười. Nụ cười không chạm được tới tim, lời nói cũng lấp lửng. “Ngày thường dù mưa gió thì khách vẫn luôn ngồi kín bàn. Hôm nay ế ẩm có lẽ vì… Thơm tay, may miệng.”

Tú sửng sốt hai giây, mặt trắng bệch vì biết Ngân chửi xéo cô. Tú có ăn học dĩ nhiên hiểu ý nghĩa câu này ám chỉ hôm nay cô ta đến quán cùng Ngân, vía cô ta xấu khiến quán ế ẩm.

Ngân như chưa thấy đủ, đủng đỉnh bổ sung. “Anh Đức luôn đi bán hàng cùng tôi. Vắng anh ấy là thấy khác ngay.”

Đôi môi mỏng mím chặt của Tú run run, cuối cùng vỡ òa thành tiếng khóc tức tưởi. “Chị Ngân, chị ghét em đến mức đó à?”

Ngân chưng hửng ngồi bên nồi bánh đúc nóng. Hơi nóng từ bếp than tỏa ra hun cho mặt cô đỏ hồng. Cô ngạc nhiên hỏi.

“Thím có chuyện gì vậy? Tại sao lại khóc lóc thế này?”

“Em biết là trước đây em có làm nhiều chuyện có lỗi với chị. Chị ghét em, em cũng không có quyền bất mãn. Chỉ là… chỉ là em thấy tủi thân và rất đau lòng.”

Ngân nhướng lông mày nhìn Tú. Cô cảm giác em dâu bên chồng này không đi làm diễn viên đúng là nền điện ảnh nước nhà vuột mất một tài năng thiên phú.

Nước mắt trên mặt Tú rơi giọt ngắn giọt dài, cô ta mếu máo nói. “Chị em mình sống với nhau năm sáu năm rồi, chị thừa biết là em rất hiếu thảo với mẹ chồng, đúng không? Vậy mà từ ngày chị chuyển về quê sinh sống, trong nhà chỉ còn mỗi mình em là con dâu, nghiễm nhiên em trở thành đối tượng trút giận của mẹ chồng. Em làm gì cũng bị soi mói. Em theo dõi chồng để đề phòng chuyện cặp bồ cặp bịch, vậy mà mẹ nói em thiếu tôn trọng sự riêng tư của chồng. Em ăn diện xinh đẹp để giữ chồng thì mẹ nói phung phí, không biết tiết kiệm cho chồng. Em chăm nom, lau dọn nhà cửa thì mẹ chê em buông quăng bỏ vãi. Em học nấu ăn để nấu các món dinh dưỡng bồi bổ mẹ và chồng thì mẹ bảo em nấu cơm như nấu cám lợn. Em kết bạn giao lưu với bạn bè để hỗ trợ buôn bán hàng online thì mẹ nói em chơi bời, bỏ bê gia đình.”

Tú thở dài thườn thượt. “Em sống ấm ức, không biết chia sẻ nỗi khổ này với ai. Em về quê gặp chị, cứ nghĩ chị em dâu trong nhà, chị sẽ là người thấu hiểu nỗi khổ mẹ chồng nàng dâu của em nhất. Vậy mà…”

Ngân vẫn không cho Tú phản ứng nào. Cô ta không thể làm gì ngoài việc tiếp tục nói.

“Em học theo chị, nhịn nhục tính quái thai của mẹ cũng không làm mẹ vừa lòng. Thật sự em cũng không biết phải làm gì nữa. Sống chung một mái nhà với mẹ chồng dữ như cọp khác gì sống trong địa ngục đâu. Em buồn đến héo rũ. Chị một câu an ủi cũng không có.”

Ngân bật cười, đáp lại bằng câu ca dao. “Chồng dữ thì thím mới rầu. Mẹ chồng mà dữ, giết trâu ăn mừng.”

“Em đang buồn, chị đừng đùa nữa mà chị Ngân.”

Ngân không nuốt trôi bộ dạng sụt sịt đáng thương của Tú, cô nói thẳng. “Thím đừng học theo tôi. Thím quên là tôi nhẫn nhục mẹ chồng đến mức phải bán nhà, ôm con về quê của mẹ đẻ để sống đấy à.”

Tú giật mình, trợn to mắt, quên cả rơi nước mắt. “Ý chị là em nên cãi láo, bật lại mẹ chồng à?”

“Tám năm làm dâu, tôi sống không thẹn với lương tâm. Những lời tôi nói với mẹ, không phải là cãi láo. Tôi không có quyền quyết định hay khuyên nhủ thím nên làm thế này thế kia. Thím đối xử với mẹ chồng thế nào thì tương lai con dâu, con rể của thím cũng đối xử như vậy với thím.”

Buổi bán hàng chiều của Ngân kết thúc trong tình trạng buôn bán ế ẩm cùng cuộc trò chuyện đi vào bế tắc.

Tối cùng ngày, Ngân nấu nhiều món ăn tẩm bổ cho Đức và để tiếp đãi vợ chồng Tú. Trong suốt bữa cơm, Ngân nhận ra Tú nhiều lần ra hiệu cho Long nói chuyện nhưng gã bận thưởng thức rượu quê, liên tục cạn chén với cô Ba, không nhận ra ám hiệu của vợ.

Ngân cười khẩy, đợi xem sự kiên nhẫn của hai người này kéo dài được bao lâu.

Đến tối, trong khi Ngân bôi thuốc vào vết thương trên tay chân Đức, Long đã nói ra mục đích đến nhà cô.

“Lần này đến thăm anh chị, ngoài việc quan tâm đến bệnh tình của anh Đức, truyền đạt lời nhớ thương con của mẹ thì vợ chồng em còn có chuyện khác muốn bàn với hai người.”

Ngân ngừng tay, nhìn sang Long.

Hiện tại trong phòng khách nhà Ngân chỉ có bốn người, gồm Ngân, Đức, Long và Tú. Mốc đã theo bà ngoại vào phòng làm bài tập về nhà.

Đức thấy mọi người bận rộn nói chuyện liền lén lút gỡ băng gạc trên đầu. Tay Ngân nhanh như gió vỗ mạnh vào cái tay hư. Hắn xụ mặt, phụng phịu ngoảnh đầu nhìn ra sân, không thèm ngắm nhìn Ngân nữa.

Long bị động tác thân mật của Ngân và Đức làm đứng hình, quên cả lời nói. Tú véo mạnh vào eo mới khiến gã tỉnh táo.

Gã giả bộ ho khan hai tiếng rồi tiếp tục. “Em có thằng bạn làm bên bất động sản. Nó bắn tin cho em là ngõ nhà mình sắp bị giải tỏa làm đường. Chậm thì ba năm, nhanh cũng hai năm. Nhà em và nhà anh Đức sẽ bị cắt vào một phần hai. Tiền đền bù thấp lắm. Bây giờ tin tức giải tỏa chưa có nhiều người biết, đất đai vẫn được giá, bán nhà lúc này là lựa chọn tốt nhất.”

“Vậy nên mục đích chú thím về đây là lấy chữ ký bán nhà của anh Đức hả?”

“Đúng vậy? Sao chị biết?” Long không giấu được nét kinh ngạc trong mắt.

“Tôi còn biết là mẹ đã đưa anh Đức đến bệnh viện khám lấy giấy xác minh bệnh tâm thần để được làm người giám hộ, có quyền quyết định bất động sản của anh ấy cơ. Tiếc là các giấy tờ chuẩn bị trước không có hiệu lực nếu không có mặt anh Đức, đúng không?”

Long và Tú cứng đờ người, nhìn nhau với dự cảm chẳng lành.

“Và tôi còn biết tin tức ngõ nhà mình sắp giải tỏa là tin giả do chú bịa ra. Sự thật là chị Diễm, người đã mua nhà của tôi muốn mua lại nhà chú và nhà anh Đức với giá cao gấp đôi giá đất trên thị trường.”