Tại nhà Long. Sau khi hàng xóm rời đi, bà Cẩm đột ngột ngồi bật dậy.
Tú giật nảy người, vỗ ngực vì bị dọa sợ.
Bà Cẩm lườm cô ta. “Cô giả bộ yếu đuối cho ai xem hả? Dám nói dối chuyện có bầu thì có chuyện gì mà cô sợ nữa?”
“Con không nói dối.” Nước mắt Tú rơi ra nhanh như vòi nước được mở công tắc. Mới giây trước giật mình sợ xanh mặt, giây sau đã lã chã nước mắt, mếu máo khóc. “Con trai của con mất rồi, chị Ngân vẫn lôi ra xỉa xói. Đứa con đoản mệnh của con thật đáng thương.”
“Không phải cái thai mới một tháng đã bị sẩy hay sao? Sảy rồi thì làm sao cô biết là con trai?”
“Chính miệng mẹ khen con có tướng đẻ con trai mà. Con làm sao có bầu con gái được.”
Bà Cẩm há miệng mắc quai, trừng mắt nhìn Tú.
Tú nói. “Để chứng minh con không nói dối, bây giờ con có thể đưa mẹ đến bệnh viện để xem lại hồ sơ bệnh án. Chắc chắn trong bệnh viện vẫn còn lưu hồ sơ gốc.”
“Không quen biết gì, bệnh viện nào cho lục bệnh án cũ chứ.” Bà Cẩm gạt phắt đi. “Đoạn ghi âm có giọng cô thì sao hả?”
“Ghi âm là giả. Con chưa từng nói chuyện với ai như trong đoạn ghi âm.” Giọng Tú ngày càng mạnh mẽ, nói dối cũng trơn tru hơn.
“Kết quả khám sảy thai lần đó đâu? Đưa đây tôi xem nào.”
“Vào ngày con đưa mẹ đi xem bói, không phải thầy nói cần giấy tờ liên quan đứa bé để gọi hồn hay sao. Thứ duy nhất chứng minh cháu trai của mẹ từng tồn tại trên đời chính là tờ kết quả khám bệnh. Thầy bói đốt rồi còn đâu. Mẹ quên rồi à?”
Nói đến đây, Tú òa khóc vì thương đứa con tội nghiệp. Cơ thể cô ta nép vào góc ghế, đôi vai run bần bật, nước mắt đầm đìa làm hai mắt sưng húp. Là cô con dâu được lòng mẹ chồng, cô ta hiểu rõ cần thể hiện thế nào để lấy được sự đồng cảm của bà Cẩm.
Giọng bà Cẩm bớt gay gắt hơn. “Thế cái thai trong bụng cô bây giờ là sao? Con Ngân không nhắc là tôi cũng quên việc cô cần phẫu thuật đấy. Chưa phẫu thuật cũng có bầu được à?”
“Con cũng không biết rõ chuyện này. Con chậm kinh nên mua que thử thai. Que thử hiện hai vạch đỏ chót. Chính mắt mẹ cũng nhìn thấy mà,”
“Que thử thai đâu? Mang ra tôi nhìn lại xem.”
“Anh Long thấy bẩn nên ném vào thùng rác rồi.”
“Cái gì! Cái thằng vô tích sự này!”
“Thằng nào vô tích sự hả?” Giọng lèm bèm của Long vọng ra từ cánh cửa thông vào bếp và cầu thang. Vài giây sau, gã lò dò đi ra với mái tóc như tổ quả.
Gã vừa ngáp dài vừa thò tay vào áo, gãi bụng sồn sồn. Đến khi đến gần bà Cẩm thì bịt mũi, nhăn mày. “Ối! Mẹ làm cái gì mà nồng nặc mùi xăng thế này? Muốn đốt nhà à?”
Bà Cẩm điên tiết, chộp lấy điều khiển tivi, ném vào người hắn. “Mày chỉ biết ăn và ngủ, chẳng được tích sự gì. Mày có biết chị dâu mày suýt nữa thiêu chết tao không hả?”
“Chị Ngân lại làm gì nữa? Nhà có ba con vịt mà lúc nào cũng loạn như cái chợ.” Long ngồi phịch xuống cạnh Tú, véo cằm cô ta. “Vợ anh làm sao mà khóc thảm thương thế này? Ai bắt nạt vợ hả? Để anh xử nó.”
“Chị dâu của anh đấy. Anh giỏi đi xử đi.” Tú đánh mạnh vào tay Long, oán trách.
“Là chị Ngân hả?” Khí thế hùng hổ của Long xìu xuống. Gã dựa lưng vào thành ghế, thủng thỉnh nói. “Hai người trêu chọc ai không chọc, dây vào chị ấy làm gì? Một lần chị ấy bê ba bao nilon loại hai mươi cân, đi phăm phăm. Đàn bà thô lỗ, cục cằn, khỏe như con gấu. Ai khùng mới dây vào chị ấy.”
Lời thật lòng của Long làm Tú tức điên, mũi thở phì phì như con bò tót.
Long thấy vợ sửng cồ thì càng thêm cợt nhả. Gã ôm Tú, sờ soạng trêu chọc theo thói quen, không nhận ra mặt bà Cẩm ngồi đối diện đã đen như đít nồi.
Tú tinh ý, khôn khéo kéo Long quay về chủ đề chính. Cô ta kể lại chuyện vừa xảy ra, chuyện có bầu giả thì lập lờ nước đôi. “Em không nghĩ chị Ngân ghét em đến mức tạo ra bằng chứng giả. Bây giờ anh vứt que thử thai hai vạch của em đi rồi, em làm sao chứng minh mình không nói dối chứ.”
“Vứt rồi thì mua que thử mới.” Long đứng bật dậy, chộp lấy chùm chìa khóa xe máy trên bàn. “Để tôi ra hiệu thuốc mua que thử mới. Thật hay giả là biết ngay.”
“Que thử thai chỉ chính xác vào sáng sớm ngủ dậy, chưa ăn uống gì thôi. Thai nhi mới một tháng tuổi, làm sao hiện rõ hai vạch được.” Giọng Tú vô cùng bình tĩnh nhưng trong lòng cô ta nóng như lửa đốt.
“Đến bệnh viện khám là chính xác nhất.” Bà Cẩm cũng đứng dậy. “Để mẹ thay quần áo rồi cùng con đến bệnh viện khám. Chúng ta cầm giấy khám về đập vào mặt con Ngân cho nó chừa thói nói láo đi.”
Bà Cẩm hoàn toàn bị Tú lừa dối, cô ta nửa mừng nửa lo. Bây giờ đến bệnh viện, mọi lời nói dối của cô ta sẽ bị phơi bày. Bộ não đầy các âm mưu toan tính vận hành hết công suất. Đôi mắt nham hiểm lóe lên, Tú đưa ra đề xuất. “Chúng ta đến phòng khám tư mà trước đây chị Ngân vẫn khám khi mang thai thằng Mốc đi.”
Bà Cẩm nhíu mày nhìn Tú.
Long vỗ tay như vỡ ra điều gì. “Đúng vậy! Vợ anh thông minh nhất. Chị Ngân khám thai ở đó suốt chín tháng chứng tỏ chị ấy tin tưởng bác sĩ trong phòng khám. Chị ấy sẽ không thể nói kết quả phòng khám sai được.”
Bà Cẩm nghĩ đến Ngân sẽ bẽ mặt như thế nào khi bị vạch trần chuyện cô đổ oan cho Tú mang thai giả, bà ta thấy sướng tê cả người. Bà Cẩm hồ hởi nói. “Để mẹ đi cùng con.”
“Con bị chị Ngân hành hung, cơ thể vẫn đau nhức lắm, không đủ sức chạy xe máy chở mẹ đâu. Để anh Long đưa con đi. Tụi con sẽ về ngay.”
Long chạy xe máy đưa Tú vào phòng khám tư. Trên đường đi, gã thấy Tú cắm mặt vào điện thoại thì cằn nhằn. “Xem điện thoại ít thôi. Sóng điện thoại không tốt cho bà bầu.”
Tú cất điện thoại, ôm eo Long, dựa đầu vào vai gã đầy tin tưởng.
Phòng khám tư không đông bệnh nhân như bệnh viện, Tú rất nhanh chóng đến lượt. Y tá ngăn cản Long ở cửa. “Người nhà chờ ở bên ngoài.”
“Nhưng tôi là chồng cô ấy. Tôi muốn được nhìn thấy con tôi.”
“Đây là quy định. Mong anh không làm khó chúng tôi.”
Cửa phòng đóng lại sau lưng Tú. Cô ta mỉm cười với bác sĩ mặc áo blouse trắng. “Chuyện sắp tới phải trông cậy vào cậu rồi.”
Bác sĩ đeo kính gọng vàng lắc lắc điện thoại. “Tôi đã tan làm nhưng vì tin nhắn khẩn cấp của cậu nên ở lại tăng ca đấy nhé.”
Tú ném túi xách lên giường, ngồi vắt chéo chân, nháy mắt tinh nghịch. “Một tháng mát xa toàn thân.”
“Thành giao!”
Hai người đập tay vào nhau, thỏa thuận thành công.
Sau mười phút, cửa phòng khám bật mở, y tá gọi Long vào với gương mặt nghiêm trọng.
Phòng khám sạch sẽ và rộng rãi. Bác sĩ ngồi bên chiếc máy siêu âm lớn, y tá ngồi bàn làm việc, gõ máy tính lạch cạch.
Tú nằm thẳng trên giường. Áo vén cao, phần bụng bị bác sĩ dùng thứ gì đó to bằng cổ tay di chuyển khắp vùng bụng.
Cô ta nhìn thấy Long liền ầng ậng nước mắt, môi dưới bị cắn chặt rớm máu. Biểu hiện này làm Long hoảng sợ, bước vội đến bên giường. “Có chuyện gì vậy vợ?”
“Anh là chồng của bệnh nhân à?”
“Vâng, vợ tôi bị làm sao vậy? Bác sĩ làm nhẹ tay thôi, đau vợ tôi.”
Hiếm khi Long nói được lời quan tâm. Tú cảm động, nước mắt càng rơi nhiều hơn. Cô ta vươn tay về phía Long.
Gã hiểu ý, đi vòng sang bên kia giường. Tay hai người chạm nhau, gã giật mình. “Sao tay em lại lạnh thế này? Có phải trong người không khỏe không?”
“Vợ anh không làm sao, chỉ là thai nhi…” Giọng bác sĩ hòa nhã nhưng không giấu được tiếc nuối.
Tú bật khóc tu tu. Cô ta bịt chặt miệng cũng không ngăn được tiếng khóc tang thương.
Long sốt ruột, lớn tiếng gặng hỏi. “Con tôi làm sao? Bác sĩ nói nhanh đi!”
“Thai nhi đã chết lưu. Tôi rất tiếc.”
Tay Long siết chặt làm Tú rên đau. Gã chồm qua giường để nhìn rõ màn hình đen trắng của chiếc máy to lớn. “Không thể nào! Có phải bác sĩ khám nhầm cho vợ tôi rồi không?”
Trong khi Long ở bệnh viện đón nhận tin tức đứa con thứ hai bị chết lưu thì ở nhà Đức, Ngân đã đưa ra quyết định cho tương lai sắp tới.
Sau khi đóng cửa nhà, ngăn cách mọi hiềm nghi, tị nạnh và sự u ám, Ngân xắn tay áo nấu cơm cho Đức.
Hắn đói nhưng không biết cách biểu hiện bản thân bị đói, chỉ biết rớm nước mắt xoa bụng. Bụng sôi ùng ục như có bóng nước bên trong, nghe đến tội.
Tủ lạnh nghèo nàn, không có thịt tươi rau củ. Chứng tỏ bà Cẩm không đi chợ trong ba ngày vừa qua. Ngân ngán ngẩm khi nghĩ đến mẹ chồng, tay nhanh thoăn thoắt làm bát cơm rang trứng.
Cả một ngày chạy đôn chạy đáo từ quê lên chợ, quay về nhà, cơ thể khỏe mạnh như trâu của Ngân cũng biết mệt. Cô đặt hai bát cơm to ụ trước mặt mình và Đức.
Đức nhìn hạt cơm vàng rộm, nuốt nước bọt đánh ực.
Hắn nhìn cô, tay siết chặt chiếc thìa, không dám ăn.
“Rốt cuộc ba ngày qua, mẹ chăm bác thế nào mà để bác muốn ăn cũng không dám thế này?” Ngân rớm nước mắt, cầm bàn tay tay nắm thìa của Đức, xúc một miếng cơm to, nhét vào miệng hắn.
Mắt Đức rực sáng, cắm đầu vào bát cơm, miệng ngồm ngoàm nhai như chết đói.
Ngân ngồi ngẩn người trên ghế, nhìn cánh tay đầy rẫy vết thương của hắn, nhìn mặt hắn dính cơm vì ăn vội, tự trách chính mình đã quá vô tâm khiến Đức chịu nhiều ấm ức.
Cô chạm nhẹ vào vết roi lằn đỏ trên bắp tay Đức.
Hắn giật nảy người, mắt mở to nhìn cô sợ hãi. Hai giây sau, hắn xoay người, nhét cơm thật nhanh vào miệng.
“Bác đừng ăn nhanh. Coi chừng nghẹn. Em không cướp của bác đâu.” Ngân muốn nhào tới ngăn cản nhưng thấy hắn càng ăn nhanh hơn. Nắm tay cô siết chặt, quay đi chùi nước mắt.
Một bát cơm đầy có ngọn mà Đức ăn xong không tới một phút. Hắn đặt bát lên bàn, liếc mắt nhìn bát cơm trước mặt Ngân.
“Bác ăn đi. Em không đói.” Ngân đẩy bát cơm đến trước mặt hắn.
Hắn nhìn cô chằm chằm rồi chộp lấy bát cơm, và lấy và để.
Nụ cười dịu dàng trên mặt Ngân vỡ vụn đầy đau thương. Cô mím chặt môi, rút nhanh điện thoại ra.
“Cô Ba, cô có thể giúp cháu mang nhóc Mốc lên đây ngay bây giờ không?”
“Bây giờ tối rồi. Bắt xe lên thành phố, tới nơi cũng nửa đêm. Mày có chuyện gì mà hành xác thằng nhỏ thế hả?” Giọng nói cau có của cô Ba vang lên trong điện thoại.
“Chuyện này rất quan trọng. Cháu không thể giải thích qua điện thoại được. Cô Ba giúp cháu lần này đi,”
Tiếng thở dài chán nản vọng vào tai Ngân. “Tao biết mày là đứa mạnh mẽ và có chính kiến. Tao sẽ đưa thằng Mốc ra bến xe bây giờ. Mày tự giải thích với bà Mẫn đấy. Tao không muốn nghe bà chị dâu khóc than bên tai đâu.”
“Cảm ơn cô Ba. Cháu sẽ không làm mẹ phải buồn khóc đâu.”
Cô Ba khịt mũi bực bội rồi cúp máy.
Ngân đặt điện thoại lên bàn, cười hỏi Đức. “Sao lại không ăn nữa? Có phải ăn no rồi không?”
Đức vẫn luôn nhìn Ngân chòng chọc khi thấy cô gọi điện thoại. Hắn há miệng, cơm bên trong rơi vãi xuống quần áo.
Hắn rụt rè vươn tay, nắm lấy bàn tay vẫn đặt trên bàn của Ngân, lí nhí nói. “Đừng bỏ tôi…”
Ngân sững sờ, cơ thể cứng đờ, mắt đỏ hoe rớm nước.
Đức siết chặt ngón áp út của Ngân, đặt lên vết thương trên tay hắn, tủi thân nói. “Đau. Nơi này đau.”
Rồi hắn òa khóc. Giọng khàn khàn của đàn ông lại phát ra yêu cầu yếu ớt, đáng thương. “Đừng bỏ tôi…”
Từ khi Đức lên cơn động kinh, hắn trở nên ngốc nghếch, không biết cách bộc lộ cảm xúc của bản thân. Lời cầu xin xuất phát từ nỗi sợ như nhát dao xé toạc tim Ngân.
Một kẻ khờ khạo, đầu óc không tỉnh táo bị hành hạ, bị tổn thương đến mức nào mới có thể phát ra lời cầu cứu đơn giản nhưng nặng nề thế này?
Ngân ủ bàn tay Đức bằng hai tay. Cô cúi xuống, đặt một nụ hôn vào tay hắn. Nụ hôn không mang sắc dục, chỉ đơn giản thể hiện sự trân trọng, yêu thương từ đáy lòng cô.
Cô nói trong hai hàng nước mắt. “Được. Chỉ cần bác không rời khỏi em, em sẽ không bỏ bác. Chúng ta… cùng nhau.”
Lời hứa hẹn được Ngân thực hiện triệt để. Nửa đêm, cô Ba mang Mốc đến nhà Đức. Ngân thuê nhà nghỉ gần đó cho cô Ba nhưng bị từ chối. Cô Ba về quê ngay trong đêm.
Sáng sớm hôm sau, Ngân gọi taxi đưa Đức và Mốc đến một nơi. Đức được cho ăn no, được Ngân vỗ về trấn an nên rất phối hợp theo lời Ngân. Mốc luôn nghe lời mẹ nhưng cũng không khỏi kinh ngạc khi thấy nơi chuẩn bị vào. “Đây là…”
Mốc ngẩng đầu nhìn mẹ với dấu hỏi đầy hai mắt.
“Mốc, con có phải là đàn ông con trai không?” Ngân hỏi thằng bé.
“Con không những là đàn ông con trai đầu đội trời, chân đạp đất mà còn rất đẹp trai.” Mốc vỗ ngực.
“Vậy thì, hôm nay con trai đứng ra bảo vệ mẹ nhé.” Ngân cười, hai mắt cong cong lấp lánh tia sáng tự tin, mạnh mẽ.
“Dạ. Mốc sẽ bảo vệ mẹ.”
“Vậy chúng ta đi.” Ngân giơ tay ra.
Đức và Mốc nắm tay cô, cùng đi qua cánh cổng to lớn.