Gá Duyên

Chương 22




“Cái tát này dành cho sự ác độc của thím. Người nhà với nhau, thím cũng hãm hại được, đúng là không phải người.”

“Chát.”

“Cái tát này dành cho lòng dạ đàn bà đê hèn của thím. Cùng phận phụ nữ, nếu không thể động viên, dìu dắt nhau khi làm dâu một nhà thì ít nhất đàn bà chúng ta cũng đừng dằn vặt nhau. Tôi chưa từng gặp người thâm độc như thím.”

“Chát.”

“Cái tát này dành cho một người chị đánh một đứa em mất nết.”

Tú ngã sõng soài xuống sàn. Cơn đau rát trên mặt khiến Tú nổi điên, quên cả sự khó chịu đang dày vò bản thân. Cô ta nhào tới, muốn túm tóc, cào cấu Ngân.

Ngân nghiêng người tránh né. Tú vồ hụt, ngã úp sấp xuống sàn.

Ngân bình tĩnh túm tóc Tú, kéo lên rồi dùng sức đập mạnh xuống sàn.

“Cốp.” Trán Tú chảy máu.

Máu chảy dọc xuống mũi Tú khi bị Ngân túm tóc kéo đầu lên. Ngân khụy gối đè lưng Tú, túm lấy một tay cô ta bẻ quặp ra sau lưng, kiềm chế động tác vùng vẫy dữ dội.

Tú thở hổn hển, nằm gục trên sàn, nghiến răng chất vấn. “Chị Ngân, chị làm cái gì vậy? Tại sao chị lại đánh em? Em đang rất mệt, hình như bị ốm rồi. Em không thích trò đùa này đâu. Chị buông em ra đi.”

Ngân tăng thêm lực túm tóc làm Tú hét lên đau đớn. Cô ta òa khóc nức nở.

Tiếng khóc đinh tai làm Ngân nhíu mày. Cô liếc nhìn cửa sổ phòng ngủ mở toang, cười khẩy.

“Ồ! Thím muốn gọi hết mọi người lên phòng ngủ, đúng không? Tôi rất sẵn lòng chia sẻ các bức ảnh vừa chụp được cho chú Long và mẹ xem.”

Tiếng khóc ngừng nhanh như bị ấn nút tắt, nước mắt nước mũi chảy vào miệng làm Tú họ sặc sụa. Ngân nhanh chóng buông tay, lùi về sau, giữ một khoảng cách an toàn.

Trận ho rũ rượi kéo dài hơn một phút. Đến khi Tú lấy lại được bình tĩnh, cô ta chống ta xuống sàn để không ngã gục, ngẩng đầu nhìn Ngân với gương mặt sợ hãi, hoang mang và yếu ớt.

“Chị Ngân, em luôn tôn trọng và ngưỡng mộ chị như một người chị gái. Có phải chị hiểu lầm gì về em không?”

Ngân trả lời bằng một câu hỏi. “Thím thấy trà hôm nay có ngon không?”

Mắt Tú mở to, sửng sốt nhìn Ngân.

“So với trà hoa cúc thì thế nào?”

Trong đầu Tú lóe ra cảnh tượng Ngân rót trà cho mọi người. Thời điểm đó Đức làm rơi vỡ cốc thủy tinh, cô ta bận nhìn vẻ ngu ngốc của Đức, không chú ý quá trình rót trà. Chắc chắn Ngân và Đức bắt tay gài bẫy cô ta.

“Chị…” Tú tức tối bật dậy nhưng chân tay không còn sức, lại ngã ngồi xuống sàn. Cô ta lết về phía Ngân. “Chị Ngân, em không làm, không phải em. Em không bỏ gì vào trà hoa cúc…”

“Đừng tới gần tôi. Thím làm tôi ghê tởm!” Ngân quát lớn.

Tú ngồi im trên sàn, tủi thân lau nước mắt, thút thít nói. “Chị phải tin em. Em không làm gì với trà hoa cúc hết. Rõ ràng ngày hôm đó có rất nhiều người cùng uống trà mà. Chị tin em đi!”

“Tôi đâu nói thím bỏ gì vào trà hoa cúc.”

Mặt Tú biến sắc, xám ngoét. Cô ta vừa làm gì thế này? Vội vàng giải thích khác nào lạy ông tôi ở bụi này? Cô ta cắn rách môi vì sự ngu ngốc của bản thân. Thuốc kích dục dày vò cơ thể kết hợp chuyện Ngân chụp ảnh cô ta không mảnh vải với bạn thân của chồng, mọi thứ xảy ra quá nhanh khiến đầu óc của Tú trì trệ, không minh mẫn trước cái bẫy lời nói của Ngân.

Chỉ trong vài giây, mặt Tú biến đổi đủ màu sắc, bao nhiêu toan tính hiện rõ trên mặt.

“Người hai mặt cũng không đổi sắc mặt đặc sắc được như thím.” Ngân bật cười, khen ngợi thật lòng.

Tú trừng mắt tức tối, chính thức xe rách mặt nhau. Cô ta ngồi thẳng người, cố điều chỉnh giọng nói thật bĩnh tĩnh, không để Ngân phát hiện hai tay cô ta siết chặt đầy sợ hãi. “Rốt cuộc chị muốn gì?”

Ngân đủng đỉnh rút điện thoại, mở đến bức ảnh Tú nằm ngửa trên giường với tư thế lẳng lơ. Cô xoay màn hình về phía Tú, hài lòng trước vẻ mặt đanh lại của cô ta.

“Tôi muốn thím thừa nhận việc đã hạ thuốc kích dục vào cốc trà hoa cúc để hãm hại tôi. Tôi sẽ xem xét lời xin lỗi của thím có bao nhiêu chân thành. Lời xin lỗi đủ sức thuyết phục thì tôi sẽ bỏ qua chuyện khốn nạn của thím. Các bức ảnh này cũng được xóa đi.”

“Chị sẽ giữ lời, xóa ảnh thật chứ?”

“Thím không có quyền mặc cả. Người duy nhất có quyền quyết định ở đây là tôi.” Ngân xoay điện thoại, không cho Tú nhìn màn hình. Ngón tay cô nhanh chóng mở ghi âm.

Tú nhìn Ngân chằm chằm.

“Ồ, có vẻ thím không thích cách giải quyết hòa bình này. Thôi được rồi, tôi biết thím đang mệt, cần nghỉ ngơi. Tôi ra ngoài đây, không làm phiền thím nữa.” Ngân mỉm cười, cất điện thoại vào túi quần. Cô đặt tay lên nắm đấm cửa rồi như sực nhớ ra chuyện gì. “Quên nói với thím, phòng vệ sinh ở tầng một bị hỏng rồi. Nếu đám bạn thân của chú Long cần đi vệ sinh, mò lên tầng hai, thím nhớ tiếp đãi khách khứa chu đáo nhé. Khóa cửa căn phòng này bị hỏng, chú Long chưa gọi thợ đến sửa đâu nhỉ.”

Ngân mở cửa ra.

“Tôi nói, tôi sẽ xin lỗi chị.” Tú nhào đến, đóng sập cửa phòng.

Ngân bước lùi về phía sau, giữ khoảng cách an toàn.

Tú tựa vào cửa phòng, hít sâu một hơi, run giọng nói. “Em đã bỏ thuốc vào cốc trà hoa cúc của chị và anh Đức. Em biết lâu nay anh Đức thương chị phải vất vả nuôi nhóc Mốc nên muốn giúp anh ấy một tay… Em… Em rất hối hận vì hành vi ngu ngốc này. Em xin lỗi. Chị có giận thì trách em, đừng ghét anh Đức.”

“Cái gì? Thím cũng hạ thuốc bác Đức à? Thím có còn là người không vậy?” Ngân giật mình, sợ hãi nhìn Tú.

“Em chỉ là… chỉ là rất xót xa khi thấy chị một mình vất vả nuôi thằng Mốc. Bác Đức là người tốt. Bác ấy bị vợ bỏ, chị cũng thui thủi một mình hơn bảy năm nay rồi, rổ rá cạp lại cũng…”

“Hay cho câu rổ rá cạp lại.” Ngân cười khinh bỉ, cắt đứt màn biểu diễn của Tú. “Nói xong chưa? Nói xong rồi thì trả lời tôi. Chuyện này liên quan gì bác Đức hả?”

“Không phải, không phải hai người bị ngấm thuốc và phát sinh quan hệ à?” Tú nhìn chằm chằm Ngân, quyết tâm bắt được vẻ chột dạ trên mặt cô.

Tiếc là Ngân đã chuẩn bị tinh thần từ trước. Giọng cô tràn đầy ghét bỏ. “Tôi không hề biết bác Đức cũng bị thím hạ thuốc. Thím không cần thêu dệt chuyện không xảy ra để loan báo với cả thiên hạ, nhằm thỏa mãn lòng sân si của thím. Chuyện tôi bị thím hại không liên quan bác Đức. Thím muốn xin lỗi bác Đức thì tìm bác ấy. Còn ở đây, tôi đang yêu cầu thím xin lỗi tôi.”

Tú siết chặt tay. Móng tay đâm vào lòng bàn tay đau nhói. Cô ta cố tình lôi Đức vào lời xin lỗi để phòng trường hợp Ngân ghi âm. Ngân dám cho người khác nghe ghi âm thì cũng lộ ra chuyện Ngân và Đức đã lên giường với nhau. Tuy đêm hôm đấy Long không bắt được quả tang nhưng Tú tin tưởng âm mưu của mình không hề thất bại.

Hiện tại, Tú không nghĩ đến Ngân tỉnh táo phân rõ mọi việc như thế này.

Ngân lắc lắc điện thoại, ra hiệu cô không đủ kiên nhẫn ở đâu xem Tú giở trò.

Tú nhẫn nhục cúi đầu, nghiến từng chữ qua kẽ răng. “Chị Ngân, em xin lỗi chị. Em đã bỏ thuốc kích dục vào trà hoa cúc để hãm hại chị. Là em ngu ngốc, là em ích kỷ, sân si, mong chị bỏ qua cho hành vi non dại của em.”

Lời xin lỗi kết thúc, Tú ngẩng đầu. Máu trên trán kết hợp với nước mắt đầm đìa, bộ dáng Tú thảm thương như bị bắt nạt.

Ngân khịt mũi coi thường, gật đầu. “Lần này tôi bỏ qua cho thím. Chỉ cần thím giở trò bẩn thỉu hại tôi thêm lần nữa thì không đơn giản là vài cái tát đâu. Con giun xéo lắm cũng quằn. Đừng chạm đến giới hạn của tôi.”

“Rầm.” Cửa phòng đóng sầm lại. Tú ngã xuống sàn như chiếc lá héo rũ. Nước mắt rơi như mưa trên mặt cô ta, che khuất tia rét buốt nham hiểm nơi đáy mắt.

Bên ngoài phòng, Ngân đứng im, lồng ngực nhấp nhô thật mạnh, hơi thở hổn hển. Cô vội đè tay lên ngực để ngăn sự kích động.

Cô quay đầu, nhìn vào cánh cửa đóng im lìm. Ánh mắt không che giấu được sự ghê tởm và chán ghét. Tuy cô và Đức đã đoán được thủ phạm bỏ thuốc vào trà nhưng tận tai nghe được sự thật, cô càng thêm ghê sợ con người của Tú.

Trong sân nhà Long, bàn nhậu vẫn rôm rả. Long cạn chén với anh em, không hề biết vợ của gã vừa lõa lồ toàn thân trước mặt một người bạn.

Ngân đi ngang qua bàn nhậu, liếc nhìn gương mặt đỏ quạch vì rượu của cậu em chồng, cảm thấy cặp vợ chồng này mục rữa từ gốc.

Cô về nhà Đức, thấy phòng ngủ của bà Cẩm và Đức đã đóng kín. Sinh hoạt của Đức đã vào quy củ, không còn đeo bám đòi ngủ cùng Ngân. Bà Cẩm cũng bắt đầu thả lòng, không trói hắn hoặc khóa trái cửa đề phòng hắn leo tường đột nhập vào phòng Ngân nữa.

Ngân về phòng ngủ, đứng bên giường nhìn nhóc Mốc ngủ thật lâu. Gương mặt ngây thơ, yên bình chìm trong giấc ngủ của con trai đã xóa sạch mọi giận dữ trong lòng Ngân.

Mỗi khi khổ cực, buồn tủi, uất ức… Ngân đều tìm đến con trai, vay mượn hơi ấm của nó để tự chữa lành bản thân. Mốc là nguồn sống của cô.

“Lạch cạch.” Tiếng động đột ngột vang lên giữa phòng ngủ tĩnh lặng làm Ngân giật nảy người.

Cô dáo dác nhìn xung quanh phòng.

Phòng ngủ nhỏ, ít đồ đạc, nhìn một lượt là thấy hết mọi thứ. Không có gì khác thường.

Ngân vỗ ngực tự trấn an bản thân. Tất bật từ năm giờ sáng đến bây giờ, người Ngân vừa hôi vừa mệt. Kết hợp việc bẫy Tú, cả tinh thần và thể xác của cô đã chạm giới hạn, cần phải nghỉ ngơi.

Cô chỉnh lại dáng nằm của Mốc, cằn nhằn yêu thương. “Không biết dáng ngủ giống ai…”

Câu nói ngưng ngang khi Ngân đạp phải thứ gì đó trên sàn. “Lại vứt đồ chơi bừa bãi rồi… Tại sao lại là nó?”

Trên tay Ngân là một lọ thủy tinh rỗng to bằng ngón tay cái. Cô dốc ngược lọ, không có gì chảy ra.

Ngân hoảng sợ mở tủ đầu giường, cuống quýt tìm kiếm.

“Không có? Tại sao lại không có?”

Cô bò trên sàn, moi ra được thêm hai lọ thủy tinh rỗng dưới gầm tủ. Cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân khiến Ngân sợ dựng tóc gáy. Cô vội vàng sờ chân tay Mốc. “Không nóng, không có biểu hiện khác thường. Vậy ai đã uống thuốc?”

“Lạch cạch.” Tiếng động vọng ra từ phòng tắm đã trả lời Ngân.

Đèn phòng tắm bật sáng, một bóng người ngồi lù lù trên sàn làm Ngân sợ mất mật. Phản xạ đầu tiên của cô là đóng kín cửa phòng.

Đức ngồi trên chiếc ghế nhựa thấp, mặt hắn nhăn nhó như đang bị đau. Hắn nhận ra Ngân liền đứng bật dậy nhưng hai chân run lên, ngã quỳ xuống sàn.

“Bác… bác đừng đến đây! Nhanh mặc quần áo vào!” Ngân quay mặt đi, không dám nhìn thẳng vào Đức. Cơ thể cô nép sát vào cửa, tim đập dồn dập như tiếng trống.

Đức không nghe lời. Hắn loạng choạng đi về phía Ngân.

“Không được đến đây!” Ngân quát lớn hơn. Nhà vệ sinh trong mỗi phòng ngủ rất nhỏ. Cô không nhìn hắn nhưng cảm giác có một thân thể trần truồng cao lớn đứng bên cạnh rất rõ ràng.

Đức dừng bước.

“Bác mặc quần áo vào đi! Ngoan, nghe lời. Mai em làm thịt nướng cho bác ăn.”

Đức nhìn quần áo dính nước bị ném trên sàn, lại nhìn Ngân. Hắn thử dịch thêm hai bước đến gần cô hơn.

Ngân nín thở. Mặt cô đỏ như gấc.

“Đau.” Đức nói.

Ngân không dám thở, không dám nhìn, không dám hỏi đau cái gì?

Đức nhìn vẻ mặt căng cứng của Ngân, cắn môi thật mạnh rồi đột ngột túm tay Ngân, đặt lên nơi nóng cứng.

“Nơi này đau.”

Toàn thân Ngân tê dại. Một tay cô vẫn nắm chặt hai lọ thủy tinh rỗng.

Tại sao cô không vứt lọ thuốc thừa đi? Tại sao đám người bán thuốc trên mạng lại bắt khách hàng mua cả lố, chứ không bán lẻ từng lọ? Tại sao cô ngu ngốc để Đức nhìn thấy thời điểm cô cất thuốc vào tủ?

Tú dùng một lọ đã như con thú, không điều khiển được cơ thể. Vậy một mình Đức uống sạch ba lọ thuốc, hắn vẫn còn sức đứng đây nói chuyện là nhờ bộ não bị hỏng, thuốc phát tác chậm hơn người thường phải không?

Không có thời gian cho Ngân trả lời, bởi vì Đức áp sát vào Ngân, rấm rứt khóc vì đau.

“Đau, đau lắm. Em xoa xoa cho tôi đi.”

“Nơi này không xoa được.”

Ngân càng rụt tay thì Đức càng giữ chặt. Hắn ép các ngón tay cô vòng thành hình tròn. Cơ thể trần truồng đầy cơ bắp dụi tới dụi lui vào người Ngân. “Em không thương tôi. Em chỉ thương Mốc thôi. Tôi nghe lời làm vỡ cốc, em phải thưởng cho tôi.”

“Gọi là thím. Không được gọi em!” Ngân đẩy mạnh người Đức. Lòng bàn tay cô như chạm phải lửa, sợ hãi rụt lại thật nhanh. Cô phải tìm cách thoát ra khỏi đây. Đầu óc Đức đã hỏng, hắn uống nhiều thuốc kích dục như vậy, nếu phát sinh quan hệ thì cô sẽ bị làm chết mất. Quan trọng bên kia cánh cửa là con trai cô đang ngủ. Cô không thể để thằng bé biết được chuyện này.

“Mốc nói ai ít tuổi hơn thì phải gọi là em.” Đức cãi lại, cúi đầu dụi mặt vào cổ Ngân, vừa hôn vừa liếm làn da mát lạnh. Đầu óc của hắn hỏng, không hiểu được động tác của mình có bao nhiêu lưu manh và không phù hợp với thân phận anh chồng. Hắn chỉ biết cơ thể hắn rất nóng, rất khó chịu. Cơ thể Ngân vừa thơm vừa mát, giống như chiếc kem mát lạnh ngọt ngào trong tủ lạnh.

Hắn được Ngân và Mốc dạy dỗ, muốn gì phải nói, chưa hiểu phải hỏi. Vậy nên, hắn đẩy nửa thân dưới vào người Ngân, một tay bắt cô xoa nắn, một tay ôm eo thật chặt. Hắn mếu máo nói.

“Đau đau và nóng lắm. Em thổi cho bớt đau đi.”

“Câm miệng!”

Tiếng quát của Ngân làm Đức sững sờ. Hắn ngừng động tác vùi mặt liếm cắn, đứng thẳng lưng, cúi đầu nhìn vào mắt Ngân.

Cô bị đôi mắt sâu đen thăm thẳm ướt át vì động tình nhìn đến nổi da gà. Cô nuốt khan, lắp bắp dỗ dành. “Em biết bác khó chịu. Bác buông ra, em lấy thuốc cho bác…”

Đức òa khóc.

Ngân kinh hãi bịt chặt miệng hắn. Cơ thể cô nhào lên khiến hai người loạng choạng ngã rầm xuống sàn.

Đầu Đức đập đánh “cộp” làm tim Ngân như ngừng đập. Cô cuống quýt muốn sờ đầu hắn nhưng bị né tránh.

Hắn đẩy cô ra, nằm cong lại như con tôm. Hắn vừa tấm tức khóc vừa tự cọ hai đùi vào nhau. Tự mình giải tỏa không làm cơn nóng giảm bớt. Hắn tủi thân, ấm ức mà không hiểu nguyên nhân, tay hắn bắt đầu cào cấu đùi để giảm đi sự khó chịu.

Từng vết cào đỏ, rớm máu lộ rõ trên phần đùi rắn chắc.

Tiếng thở dốc lẫn trong tiếng khóc như những mũi tên găm vào tim Ngân.