Gá Duyên

Chương 15




Ngân tránh được chày gỗ trong gang tấc. Bao tải nilon trên tay cô bị ném xuống chân bà Cẩm. Bà ta vấp ngã theo quán tính, chày gỗ trên tay vẫn vung vẩy thật mạnh. Đức vươn tay kéo Ngân về phía mình, vô tình lãnh trọn chày gỗ vào thái dương.

Hắn và bà Cẩm ngã đè lên xe máy. Thái dương của Đức đập vào ghi đông xe. Tay phanh xe đâm vào đuôi mắt hắn, cào rách một đường dài. Máu phụt ra đỏ hết một bên mặt Đức.

Cơn đau xông lên óc làm mắt Đức tối sầm.

Bà Cẩm sợ hãi bò dậy nhưng bị trượt chân, lại ngã sấp vào người Đức. Cơ thể của bà ta bị Ngân xô mạnh, lăn một vòng xuống đất.

Ngân kéo người Đức với giọng lo lắng. “Bác Đức? Bác làm sao thế này?”

Cơ thể Đức bị lắc mạnh vẫn không tỉnh.

Tú thấy mặt anh chồng sạm đen, mắt nhắm nghiền thì trong lòng sợ hãi. Mọi việc nằm ngoài dự tính của cô ta. Cô ta vội chạy đến ngăn cản Ngân. “Chị đừng lắc anh ấy. Đặt anh ấy nằm xuống đất đi.”

“Nằm xuống cái gì? Nhanh khiêng nó lên taxi, chạy thẳng vào bệnh viện nhanh lên.” Bà Cẩm cuống quýt thúc giục, chỉ tay về phía xe taxi vẫn đỗ trước nhà hóng chuyện. “Nhanh nhanh, đi xe này luôn đi.”

Ngân luồn tay vào nách Đức, muốn ôm hắn lên nhưng bất lực. Hắn quá nặng.

“Để em nhờ anh lái xe giúp một tay… Á! Anh ấy mở mắt kìa.”

Mắt Đức mở ra trắng dã, cơ thể bắt đầu co giật khiến Ngân trượt tay làm rơi hắn xuống đất. Tiếng đầu đập xuống mặt đường đánh cốp nghe rõ mồn một.

“Anh ấy bị làm sao thế? Á ghê quá.” Tú la ỏm tỏi, nhảy tránh xa khi miệng Đức sùi bọt mép.

Bà Cẩm sợ hãi ngồi phịch xuống đất, trợn mắt há hốc miệng nhìn Đức co giật như ên cơn động kinh. Bà ta đẩy Ngân, sốt ruột hối thúc. “Nhanh nhét cái gì vào miệng nó đi. Coi chừng nó cắn đứt lưỡi.”

Ngân gạt tay bà Cẩm, tiếp tục quan sát tình trạng co giật của Đức. “Không được nhét dị vật vào miệng người đang co giật.”

“Cô thì biết cái gì chứ. Nhanh, nhanh nhét tay vào miệng nó đi. Thằng Đức cắn đứt lưỡi là tại cô đấy.”

Ngân quỳ gối bên cạnh Đức, cẩn thận xoay người hắn nằm nghiêng sang một bên, chỉnh đầu hắn hơi chếch lên cao. Động tác từ tốn của cô làm bà Cẩm la hét trách móc.

“Người bị co giật không được nằm nghiêng, phải ôm chặt lấy cơ thể, phải nâng đầu lên cao, nhét vật cứng vào miệng tránh cắn đứt lưỡi. Cô có nghe thấy tôi nói không hả? Cô điếc à?” Bà Cẩm đánh mạnh vào người Ngân.

Cô thúc cùi chỏ ra sau, đánh bay tay bà Cẩm rồi tiếp tục chỉnh chân tay Đức.

“Để con chạy vào lấy chiếc thìa.” Tú chạy vội vào nhà.

“Thằng Đức ngã đập đầu. Cô đừng di chuyển người nó nữa. Cô chữa lợn lành thành lợn què, khiến nó bị chấn thương sọ não thì sao hả?”

Bà Cẩm lại đánh vào vai và tay Ngân khiến cô phát cáu. Cô quay đầu, trừng mắt cảnh cáo bà Cẩm. “Đây là các bước xử lý tại chỗ cho người bị co giật động kinh. Mẹ đừng làm ồn nữa.”

“Con tôi bị động kinh bao giờ hả?”

“Mẹ muốn cứu anh Đức thì im miệng, ngồi yên đấy.”

“Cô… Đồ mất dạy! Hỗn láo!”

“Câm miệng!”

Ánh mắt như muốn giết người của Ngân làm bà Cẩm thức thời ngậm chặt miệng.

Ngân không biết Đức bị làm sao nhưng trực giác bảo cô cứ làm theo các bước sơ cứu đã học trên mạng. Thân hình Đức to gần như gấp đôi Ngân, điều chỉnh tư thế nằm nghiêng cho hắn khá vất vả.

Tú chạy ra với chiếc thìa inox. Long đuổi theo sau với bộ quần áo xộc xệch. Cô ta dúi thìa vào tay bà Cẩm nhưng bà ta không dám đưa cho Ngân.

Ngân tính toán thời gian, xác định Đức không thể tỉnh dậy, lúc này cô mới nói với Long. “Chú phụ tôi khiêng anh ấy lên taxi đi.”

Đức và Ngân ngồi hàng ghế sau. Ngân chỉnh đầu Đức tựa vào người mình, tránh không cho anh bị đập đầu khi xe ô tô chạy.

Long đẩy bà Cẩm vào ghế phụ. “Mẹ theo đến bệnh viện đi. Một mình chị Ngân làm sao lo được cho anh Đức. Con ăn mặc bô nhếch thế này, không tiện ra đường.” Gã gật đầu với Ngân, “Chị Ngân cứ ở lại bệnh viện chăm sóc cho anh Đức. Em sẽ cất xe máy và túi nilon vào nhà cho chị, cũng phụ trách đón thằng Mốc tan học.”

Ngân liếc nhìn vẻ mặt trốn tránh trách nhiệm của em chồng, không đưa ra bất cứ lời phán xét nào.

Sau khi đến bệnh, Đức phải khâu đuôi mắt và thái dương, tổng cộng bảy mũi. Bác sĩ chỉ định đo điện não đồ.

Ngân làm thủ tục nhập viện cho Đức, cùng bà Cẩm túc trực bên giường bệnh của hắn. Lời bác sĩ văng vẳng bên tai hai mẹ con, không ai muốn tin đó là sự thật.

“Khối tụ máu trong đầu bệnh nhân có biến chứng. Đợi bệnh nhân tỉnh dậy, chúng tôi sẽ làm thêm một số kiểm tra mới đưa ra kết quả chính xác nhất.”

Đức nằm im lìm trên giường. Cơ thể to cao, hai chân dài gần chạm tới mép giường. Thân hình rắn chắc của hắn hoàn toàn lạc lõng trong bộ đồ bệnh nhân cùng ga giường màu trắng.

Ngân không có tâm trạng nói chuyện. Bà Cẩm ghét con dâu cũng không muốn nhìn mặt cô. Không khí xa cách, lãnh đạm của hai người làm bệnh nhân cùng phòng hiếu kỳ. Có người nhà nào vào chăm bệnh lại tỏ thái độ chán ghét, lạnh nhạt thế kia không?

Sáu giờ tối, Ngân đến phòng họp của bác sĩ, hỏi khi nào Đức tỉnh? Khi nào bác sĩ khám lại?

Bác sĩ đến phòng bệnh kiểm tra một lượt, nói gia đình bệnh nhân tiếp tục đợi.

Ngân mua hai hộp cơm dưới căn tin bệnh viện, đưa bà Cẩm một hộp. Cô nói. “Mẹ ăn và trông bác Đức cho con. Con tạt về nhà xem thằng Mốc tắm rửa, ăn uống thế nào.”

“Hừ. Con tôi dĩ nhiên tôi phải trông. Còn cần cô giao phó đấy à.” Bà Cẩm hầm hừ vặc lại.

Ngân thở dài rồi quay về nhà.

Mốc đã được Long đón tan học. Thằng bé tự tắm rửa và đang ngồi học bài.

Nó nhìn thấy mẹ Ngân liền ríu rít vây quanh hỏi.

“Bác Đức hết ốm chưa mẹ? Chú Long nói bác Đức phải nằm viện. Bác ấy bị làm sao vậy? Con có thể vào thăm bác ấy không?”

Tú nghe thấy tiếng cửa nhà Đức mở, cũng chạy sang hỏi han tình huống của Đức. Nghe thấy Đức chưa tỉnh, cô ta giục Ngân. “Trời đất, anh Đức chưa tỉnh thì chị về nhà làm gì? Mẹ già rồi, chân tay lèo khèo làm sao xoay xở một mình trong bệnh viện được. Chị nhanh quay về bệnh viện đi, cứ để em trông nom nhà cửa và thằng Mốc cho.”

Cô ta thở dài sườn sượt, chắt lưỡi liên tục. “Ông Long nhà em đón thằng Mốc tan học xong là biến đâu mất tăm. Đến giờ cơm, em gọi điện giục về còn mắng em quản nhiều. Nhà cửa phải có người trông nom. Em không vào bệnh viện với chị được. Anh Đức có gì thì chị đỡ đần thay cả phần em nhé.”

Mốc vụng trộm làm mặt xấu với thím Tú, vừa thấy cái lừ mắt cảnh cáo của Ngân, nó liền lè lưỡi, đứng yên ngoan ngoãn.

Ngân gật đầu với Tú, quay người cẩn thận dặn dò Mốc. “Mẹ để thức ăn trong lồng bàn, con ăn xong thì rửa bát rồi học bài nhé. Nhà mình có việc nên tối nay con đừng chạy ra ngõ chơi. Học bài xong thì xem tivi. Nếu buồn ngủ thì ngủ trước, không cần đợi mẹ.”

“Dạ, con nhớ rồi. Khi nào bác Đức tỉnh dậy, mẹ bảo bác Đức gọi điện nói chuyện với con nhé.”

Ngân sắp xếp xong cho Mốc rồi vội vàng quay về bệnh viện. Hiện tại đã hơn tám giờ tối.

Ngay khi cô vào phòng, chưa kịp hỏi tình huống của Đức thì đã bị bà Cẩm liếc xéo. “Quay lại làm cái gì không biết. Có phải vợ chồng đâu mà sốt sắng.”

Cô không phải người yếu đuối, dễ bị bắt nạt nhưng cô nhẫn nhịn vì nghĩ đến Đức. Hắn vẫn nằm yên một chỗ, kết quả sức khỏe chưa rõ, người nhà làm loạn lên chỉ khiến hắn thêm mệt mỏi, không muốn tỉnh.

Ngân ra khỏi phòng bệnh, tìm bác sĩ chính để hỏi tình hình của Đức. Bác sĩ mắng cô vì liên tục thắc mắc. Cô nhẫn nhịn lần thứ hai, quay về phòng bệnh, ngồi bên ghế nhựa cuối đuôi giường, lặng lẽ nhìn Đức.

Bà Cẩm ngồi nhấp nhổm trên ghế, đợi Ngân mở lời trước. Qua mười phút, bà ta hục hặc phá vỡ sự tĩnh lặng giữa hai mẹ con. “Cô ở đây trông nó. Tôi về nhà tắm rửa và lấy thuốc uống buổi tối. Tôi sẽ quay lại ngay, cô đừng có tranh thủ làm gì con trai tôi.”

Con trai mẹ to như con voi, con làm được cái gì chứ? Ngân thở dài, mệt mỏi nhìn bà Cẩm, cảm thấy không thể nói chuyện bình thường với mẹ chồng.

Mười giờ tối, Ngân ngạc nhiên khi thấy bà Cẩm hối hả quay lại bệnh viện. Ánh mắt kinh ngạc của cô lộ liễu đến mức gương mặt đầy nếp nhăn của bà Cẩm xệ xuống.

“Ánh mắt nghi ngờ của cô là ý gì hả? Cô nghĩ tôi sẽ về nhà ngủ trong chăn ấm đệm êm, để mặc con trai tôi nằm lẻ loi trong bệnh viện à? Hay cô nghĩ bà già này biến đi cho khuất mắt để cô rảnh rang quyến rũ con trai tôi?”

“Con không nghĩ gì hết. Mẹ không cần luôn nghĩ xấu về con như vậy.” Giọng Ngân lãnh đạm và xa cách. Cô cảm nhận rõ mọi ánh mắt tọc mạch đang găm khắp cơ thể cô. Lần nào vào bệnh viện, cô cũng bị bà Cẩm làm bẽ mặt. Cô xấu hổ thì bà Cẩm cũng chẳng thoát được mọi ánh nhìn soi mói. Mẹ chồng nhà người ta dù ghét bỏ con dâu cũng không tự bôi xấu chính mình, mẹ chồng của cô không ngại làm người ác để nhục mạ con dâu.

Luôn phải đề phòng và đối kháng với mọi sự vô lý của bà Cẩm, Ngân thật sự mệt mỏi và chán chường gia đình nhà chồng.

Ngân đi ra ngoài, gọi điện cho Tú và Mốc. Nhóc Mốc khóc òa. “Thím Tú và chú Long đánh nhau. Con sợ lắm mẹ ơi.”

“Con đang ở đâu? Nếu ở trong nhà thì đóng cửa lại, không được chạy ra ngoài nhé. Mẹ về ngay đây.”

Ngân thông báo một tiếng với bà Cẩm rồi phóng xe máy về nhà.

Về tới nơi, cửa nhà chú Long bị hàng xóm vây kín. Ngân cố chen người vào trong thì thấy chú Long đang đánh thím Tú túi bụi.

Thím Tú nằm rạp trên đất, ôm mặt khóc nức nở.

“Dừng lại! Sao chú lại đánh thím hả?” Ngân chạy vội vào can ngăn. “Chú không được đánh phụ nữ.”

Ngay sau tiếng hét của Ngân là ba bốn người phụ nữ cùng xóm chạy tới giúp đỡ. Ban đầu mọi người không muốn dính đến gã đàn ông rượu chè bê tha về đánh vợ con, sợ trong lúc hỗ trợ bị đánh oan. Nhưng khi thấy Ngân xông vào đầu tiên, hàng xóm như thấy đồng minh, cùng lúc xông lên cứu Tú.

Có người hỏi. “Cần báo công an không?”

“Không, không được. Không được báo công an.” Tú chồm lên ngăn cản một hàng xóm đang bấm điện thoại.

Thái độ nhu nhược của Tú làm Long khinh bỉ. Gã phun nước bọt xuống sân, đá chiếc xô gần đó rồi hùng hổ đi lên tầng.

Lòng tốt bị phủi đi, hàng xóm hâm hực giải tán.

Ngân đỡ Tú vào trong phòng khách, tìm hộp y tế, lau rửa các vết trầy xước trên người cô ta. Cô hỏi. “Có chuyện gì vậy? Sao chú Long lại đánh thím?”

Tú rũ mái tóc bù xù, buộc gọn lại. Cô ta nhếch mép muốn nói thì vết thương nơi miệng nứt ra đau xót. Cô ta văng tục thô thiển vài câu. Đến khi trút sạch bực bội trong lòng mới nhìn Ngân với đôi mắt đỏ hoe rưng rưng nước.

“Anh Long trộm chìa khóa két. Em cướp lại được chìa khóa, không cho anh ấy ôm tiền trong nhà nướng vào chiếu bạc. Đấy là tiền sinh hoạt của cả nhà tháng sau, em làm sao đưa anh ấy được. Anh ấy nổi giận đánh em. Thật quá đáng mà…” Tú lau nước mắt, thút thít nói. “May là mẹ không ở nhà, chứ mẹ biết anh ấy đổ đốn như vậy, mẹ sẽ đau lòng lắm.”

Ngân phải phục Tú. Lúc nào Tú cũng quan tâm đến tâm trạng của bà Cẩm, kể cả khi bị bạo hành cũng nghĩ đến mẹ chồng đầu tiên. Bảo sao Tú được lòng mẹ chồng như vậy.

Bởi vì chuyện của vợ chồng Tú, Ngân phải ở lại nhà đến rạng sáng. Xác định vợ chồng Tú không cãi chửi nhau, nhóc Mốc đã ngủ say, cô mới dám quay lại bệnh viện.

Ngân tất tưởi quay về bệnh viện với thân thể mệt nhọc. May mắn sức khỏe của cô tốt, cường độ này chưa thể hạ gục cô.

Phòng bệnh tĩnh lặng, mọi người chìm trong giấc ngủ, chỉ có tiếng ngáy vang lên đều đều.

Giường của Đức nằm phía trong cùng. Ngân rón rén đi vào và chưng hửng nhìn chiếc giường trống trơn.

Bà Cẩm ngồi trên ghế nhựa, nằm úp sấp ở mép giường ngủ say.

“Mẹ, bác Đức đâu rồi?” Cô hoảng hốt lay người bà Cẩm.

“Ngủ trên giường chứ đâu?” Bà Cẩm hất tay Ngân, bất mãn lẩm bẩm. “Cô chết luôn ở nhà đấy hả? Sao bây giờ mới vào… A? Thằng Đức đâu rồi?”

Bà Cẩm bò lên giường, mò mẫm chăn gối rồi nhìn Ngân. “Thằng Đức đang ngủ trên giường mà. Nó chạy đâu rồi?”

“Con vừa ở nhà chạy tới đây, con làm sao mà biết được chứ. Mẹ trông anh ấy mà. Hay bác sĩ đưa anh ấy đi rồi?”

“Không thể nào. Bác sĩ nói sáng mai mới kiểm tra lại. Nó đã tỉnh đâu mà đưa đi…”

“Cái quái gì thế này? Kinh tởm quá đi!” Một tiếng gào thét đinh tai nhức óc cắt ngang lời bà Cẩm.

Ngân vội quay đầu, nhìn về phía cửa buồng vệ sinh trong phòng bệnh.

Một bệnh nhân đứng ở cửa, bịt mũi, chỉ tay vào trong buồng vệ sinh. “Bệnh nhân nào đây? Người nhà đến dọn dẹp đi… Kinh tởm quá…”

Ngân chạy vội đến với trái tim đập thình thịch vì sợ.

Mắt cô trợn to khi thấy hình ảnh bên trong buồng vệ sinh sáng đèn.