Gá Duyên

Chương 11




Ngân phân tích tình huống của bản thân. “Em không uống rượu nhưng cơ thể bủn rủn giống người say. Mọi người cùng ăn cỗ nên không thể có chuyện thức ăn bị bỏ thuốc. Thứ duy nhất phát sinh trong tối qua là cốc trà hoa cúc. Người pha trà là… thím Tú.”

“Thím ấy có uống trà không? Trà pha vào bình chung rồi rót ra cốc hay pha riêng từng cốc? Có người thứ ba nhìn thấy thím ấy pha trà không?”

“Thím Tú có uống trà. Trà là pha riêng từng cốc. Thím Tú là người phân chia cốc trà đến từng người. Thím ấy pha trà bên nhà chú Long rồi mang qua đây.”

“Trà hoa cúc đưa tôi là ai pha?”

“Thím Tú pha nhưng em đứng bên cạnh nhìn.”

“Nguyên liệu có gì khác thường không?”

Ngân cố nhớ lại chuyện xảy ra tối qua, ngập ngừng lắc đầu. “Em cũng không rõ. Nguyên liệu pha trà là thím Tú chuẩn bị từ trước.”

Hai người nhìn nhau. Mọi phân tích đều là suy đoán, không có bằng chứng định tội. Ngân suy đoán. “Chú Long có biết chuyện này không? Có phải việc tìm điện thoại là một cái cớ để bắt quả tang…”

Ngân thẹn đỏ mặt, không nói hết câu.

Màu đỏ trên mặt Ngân khiến ánh mắt Đức trở nên dịu dàng và ấm áp. Hắn bổ sung. “Tôi quan sát vẻ mặt chú Long rồi, không giống giả bộ tìm điện thoại. Có thể chú ấy không biết chuyện này.”

Mặt Ngân tái xanh. Tú thật độc ác. Hãm hại cô và Đức chưa đủ, cô ta còn lợi dụng chồng để Long bắt quả tang. Long biết chuyện này, sớm muộn cũng đến tai bà Cẩm. Bà ta sẽ lu loa cho hàng xóm biết. Danh dự của Ngân sẽ mất sạch.

Gia đình này không có người nào tốt! Ngân mím chặt môi, ánh mắt dừng ở bàn chân trần trên sàn nhà của Đức.

Không khí rơi vào sự trầm lặng.

Đức nhìn Ngân chằm chằm. Cô nhíu mày không thoải mái, vừa nhấc chân rời đi thì bị hắn giữ chặt khuỷu tay.

“Chuyện đêm nay, tôi muốn xin lỗi.”

Ngân cúi đầu, không trả lời.

“Tôi sẽ chịu trách nhiệm…”

“Không cần!” Ngân gắt lên. Mặt cô đỏ bừng, không rõ vì giận hay xấu hổ. Cô cố tỏ ra bình tĩnh nhưng giọng nói run run đã tố cáo tâm trạng bất an, rối bời và sợ hãi của cô. “Đừng nhắc đến chuyện này nữa. Đêm qua… không có gì xảy ra cả.”

Ngân hất tay Đức, đi nhanh ra khỏi phòng.

“Rầm.” Cửa phòng bị đóng sập lại trước khi Ngân kịp rời đi. Một thân hình cao lớn ép sát vào cô.

Cơ thể Ngân cứng đờ, tay đặt ở tay nắm cửa thoáng run lên. Cô gần như nín thở khi cảm nhận được hơi nóng áp sát sau lưng.

“Tại sao?” Đức hỏi với giọng nặng nề, khó chịu. “Chuyện đã xảy ra là sự thật. Chúng ta là người lớn, cần đối mặt để giải quyết, chứ không phải trốn tránh.”

Ngân quay phắt người lại, suýt nữa đập mũi vào lồng ngực cứng rắn của hắn. Cô đẩy Đức thật mạnh, thở hổn hển vì dùng sức quá lớn khiến eo và nửa thân dưới hơi đau. Cô gắt lên.

“Vậy bác bảo em phải làm gì? Bác muốn thiên hạ biết chuyện xấu em dâu ngủ với anh chồng hả? Em và bác không say rượu, viện cớ bị bỏ thuốc là cái quái gì chứ? Ai tin hả?”

“Hiện tại, tôi và thím đều là trai gái độc thân, tại sao không thể phát sinh quan hệ?” Thái độ trốn tránh của Ngân làm Đức tức giận. Hắn quát lớn.

“Đúng, đúng, trai độc thân, gái góa chồng, đúng là có thể phát sinh quan hệ. Nhưng quan hệ của em và bác là anh chồng em dâu, chúng ta không thể! Quan trọng là chúng ta không có tình cảm, chắp vá lại chỉ càng làm khổ nhau.”

“Ai bảo không có tình cảm?”

“Bác…” Mắt Ngân mở to sợ hãi, không dám tin vào những gì vừa nghe. Giọng cô khàn đi. “Bác đừng để em hận bác.”

Cô giật mạnh cửa phòng, ném lại một câu rồi rời đi. “Ngày mai, em và Mốc sẽ dọn về nhà cũ.”

Lời nói lạnh lùng của Ngân làm Đức ngẩn người như gã ngốc. Tiếng mở cửa căn phòng cuối hành lang làm hắn giật mình tỉnh táo, vội vàng đuổi theo.

Bàn tay Đức kịp thời luồn vào khe cửa trước khi cửa sập.

Tiếng hét đau của Đức làm Ngân hoảng hốt, mở tung cửa ra. “Bác không cần tay nữa hả? Sao lại nhét tay vào khi cửa đang đóng sập hả?”

Đức chộp lấy cổ tay Ngân, đẩy người cô vào tường.

Cô vung tay đánh vào người Đức theo phản xạ thì bị hắn giữ chặt cổ tay, kéo lên trên đỉnh đầu. Động tác bắt người thô lỗ làm Ngân vừa sợ vừa tức, cô vừa muốn mắng thì bị tiếng gọi của Mốc làm giật nảy người.

“Mẹ Ngân ơi.”

Cô kinh hoảng nhìn về phía giường.

Mốc bò dậy, ngồi đờ đẫn một chút rồi đổ ụp xuống giường, tiếng lèm bèm vang lên nũng nịu. “Con muốn ăn gà rán cơ.”

Hóa ra thằng bé ngủ mơ.

Ngân trừng mắt với Đức, vừa giận vừa lo lắng. “Buông tay.”

“Thím hứa không dọn khỏi đây thì tôi thả.”

“Bác đừng ngang ngược như vậy. Mẹ con em ở nhờ nhà bác, chung quy cũng phải dọn đi.”

“Dọn đến căn nhà cháy khét lẹt kia hả? Đấy là nơi cho người ở à?”

Giọng nói khinh thường của Đức làm động tác vùng vẫy của Ngân dừng lại. Cô lườm hắn. “Em sẽ tìm phòng thuê gần trường thằng Mốc.”

“Với kinh tế hiện tại của thím, đừng phí phạm tiền vào những chuyện vớ vẩn này. Thím cứ ở lại đây, tôi nghe thím, không nhắc lại chuyện kia. Chúng ta vẫn sinh hoạt như trước đây.”

“Sau đêm nay, sinh hoạt như trước đây không thể nào trở lại như xưa nữa. Bác cố chấp chuyện này làm gì? Em không hiểu nổi bác.”

“Vì tôi lo lắng cho thím, tôi quan tâm thằng Mốc được chưa?” Đức hất đầu về phía Mốc, đe dọa. “Tôi sẵn lòng đứng đây với thím đến sáng để thằng Mốc nhìn thấy cảnh này.”

“Bác…”

“Chỉ cần thím dọn ra khỏi nhà thì chuyện trong phòng tôi sẽ đến tai mọi người.”

“Bác không phải người như vậy!” Ngân hét lên, lồng ngực cô nhấp nhô lên xuống dồn dập vì tức giận.

“Ồ?” Đức giữ hai tay Ngân bằng một tay, tay kia nâng cằm cô lên, nhấn mạnh từng chữ. “Trong mắt thím, tôi là người thế nào?”

Không khí giữa hai người tràn ngập mùi thuốc súng. Ngân trừng mắt với Đức, đến mức mắt cô chảy nước vì mỏi. Cô hất tay hắn, quay đầu đi.

Chuyện xảy ra hôm nay đột ngột khiến Ngân trở tay không kịp. Hành vi khác thường của Đức làm cô rối bời, sợ hãi và khước từ tìm hiểu suy nghĩ của hắn.

Ngày hôm sau, bố mẹ đẻ của Ngân bỗng nhiên từ quê lên thăm cô. Câu nói đầu tiên của bà Mẫn, mẹ của Ngân là.

“Con dọn về quê sống với bố mẹ đi. Thằng Công mất lâu rồi, con ở góa bảy năm cũng là làm hết phận vợ chồng. Con đi bước nữa thì để lại thằng Mốc cho bố mẹ chăm. Con ở vậy nuôi con thì về nhà. Nhà mình có cháo ăn cháo, có rau ăn rau, không để hai mẹ con khổ đâu. Chứ đây là nhà cậu Đức, nhà anh chồng con, con sống ở đây sẽ mang tiếng chết.”

“Con chỉ ở tạm nhà bác Đức thôi. Vài ngày nữa sẽ chuyển về nhà cũ sau khi sửa sang xong. Con lấy chồng, theo chồng. Chồng con mất rồi thì đây vẫn là nhà của con. Làm sao về sống với bố mẹ được.”

“Cái gì mà là nhà mày hả?” Ông Khiêm đập tay xuống bàn khiến cốc chén nảy lên, đổ nước lênh láng.

“Ông quát thét cái gì? Đừng quên đây là nhà người ta.” Bà Mẫn vỗ vào tay chồng để nhắc nhở, rồi vội lấy giẻ lau nước, chột dạ nhìn ra cửa nhà.

Đức muốn tạo không gian riêng tư cho người nhà Ngân nên không ở lại trong phòng khách. Hắn ngồi bên bậc cửa, hí hoáy sửa máy bơm nước. Cũng không rõ có nghe được cuộc nói chuyện không?

Ngân hết nhìn bố lại nhìn mẹ. Linh tính mách bảo có chuyện không lành, cô sốt ruột hỏi.

“Có chuyện gì vậy? Bình thường con mời bố mẹ lên chơi với cháu, bố mẹ cũng viện cớ không quen không khí ô nhiễm trên thành phố nên không chịu lên. Bây giờ đột ngột đến thăm con. Bố mẹ giấu con chuyện gì à?”

Bà Mẫn và ông Khiêm nhìn nhau, lưỡng lự không trả lời. Lông mày Ngân ngày càng cau chặt. Cô nghiêm túc nói.

“Đây không phải là nhà con thì là nhà ai? Giấy tờ mua bán đất, sổ đỏ đều đứng tên con. Có con dấu của công an, giấy tờ được pháp luật bảo hộ hết đấy.”

“Mày đừng có nói dối. Đất đai là của nhà chồng mày, chính miệng bà thông gia nói với tao là vợ chồng mày tự tiện xây nhà trên đất của bà ấy. Bây giờ mày ở lì nhà người ta, còn mồm năm miệng mười mắng người ta. Mày đúng là bôi tro trát trấu vào mặt tao. Tao phải nhìn mặt bà thông gia thế nào hả?”

Ngân ngồi im trên ghế, bình tĩnh nghe bố trút giận.

Ông Khiêm mắng một thôi một hồi, tay theo thói quen khua xuống gầm bàn tìm điếu cày, rồi sực nhớ đây không phải là nhà ở quê, làm gì có điếu cày cho ông hút. Ông oán trách nhìn Ngân, muốn mắng tiếp mà không có sức.

Bà Mẫn vội vàng vỗ ngực cho ông Khiêm, cũng nhỏ nhẹ khuyên nhủ Ngân. “Chuyện giấy tờ sổ đỏ là sao? Sổ đỏ thật sự đứng tên con à?”

“Vâng, đúng vậy đấy mẹ.”

“Vậy tao sao bà thông gia lại gọi điện mắng bố mẹ không biết dạy con, để con lì lợm muốn chiếm nhà của bà ấy.”

“Bố mẹ vẫn chưa hiểu à? Mẹ chồng con bắt nạt mẹ góa con côi.” Ngân nhanh chóng kể lại chuyện bà Cẩm vào nhà, ném đồ đạc của cô ra đường, rồi cả chuyện cô báo cảnh sát cũng kể luôn. Cô lắc đầu ngao ngán. “Con không nghĩ mẹ chồng con lại đơm đặt về con như vậy. Cảnh sát cũng không làm bà ấy đứng đắn và sống có tâm hơn.”

“Mày ăn nói về mẹ chồng như vậy đấy hả?” Ông Khiêm quát lớn, giọng nghe mệt mỏi, lo âu.

Bà Mẫn vội lắc đầu ra hiệu Ngân đừng có cự cãi. Biết tính ông Khiêm nóng nảy mà cứ chọc cho ổng tức làm gì. Bà đứng dậy, đến ngồi bên cạnh Ngân, thủ thỉ khuyên nhủ. “Nhà này của ai không quan trọng. Quan trọng là con và thằng Mốc khỏe mạnh, sống thoải mái vô tư. Bà thông gia không thích con thì con ở lại đây làm gì nữa. Con bán nhà hoặc cứ để vậy cho thuê, rồi về quê sống với bố mẹ. Con đi làm từ sáng đến tối, làm sao lo toan vẹn toàn cho thằng Mốc được. Để bố mẹ phụ một tay.”

“Rầm.” Tiếng máy móc rơi xuống đất nặng nề vọng đến từ cửa nhà.

Ba người ngồi trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn ra cửa nhà.

Đức mỉm cười, giải thích. “Cháu trượt tay làm rơi máy xuống đất thôi. Không có gì đâu. Gia đình tiếp tục trò chuyện đi.”

Hắn nhìn thẳng vào Ngân.

Cô rùng mình ớn lạnh.

Lời đe dọa đêm qua hiện hữu qua đôi mắt sâu thăm thẳm của Đức. Hắn không cần nói lời đe dọa, ngoài mặt vẫn tươi cười bình thản nhưng trực giác phụ nữ nhắc nhở Ngân, cô dám rời khỏi ngôi nhà này, hậu quả sẽ không phải là thứ cô tưởng tượng được.

Ngân nín thở khi nói ra quyết định. “Hiện tại con chưa muốn chuyển đi.”

Cô sẽ bán nhà và chuyển đi nơi khác, có thể về quê hoặc đến gần trường học của Mốc. Nhưng không cần nói rõ dự định của mình trước mặt Đức.

Quyết định này của cô làm ông Khiêm giận dữ, quát mắng thật lâu. Cuối cùng vẫn không khuyên nhủ được con gái, ông Khiêm đe dọa.

“Mày cứng đầu cứng cổ không về quê với bố mẹ thì cũng đừng gọi tao là bố. Tao không có đứa con lì lợm, ngu dốt như mày.”

“Bố, bố nghe con nói.”

Ngân đuổi theo giữ tay ông Khiêm nhưng bị hất ra thật mạnh.

Ông Khiêm xông ra khỏi nhà. Bà Mẫn hết nhìn Ngân lại nhìn theo chồng, chỉ biết thở dài. “Con suy nghĩ kỹ rồi gọi điện cho mẹ. Bố mẹ chỉ muốn tốt cho con thôi.”

Ngân đứng ở cửa nhà, rầu rĩ nhìn bóng dáng bố mẹ ngày càng nhỏ.

Mùi thuốc lá đột ngột xông vào mũi làm cô quay phắt đầu nhìn theo. Đức đứng ở cổng căn nhà cháy đen, híp mắt nhìn Ngân. Khói thuốc khiến cô không đọc được suy nghĩ của hắn.

“Lạch cạch.” Cổng nhà Long hơi hé ra, Tú trượt tay ngã sấp xuống đất. Cô ta luống cuống đứng dậy, phủi quần áo và ngọt ngào hỏi.

“Bố mẹ chị Ngân lên thăm chị à? Sao không ở chơi vài ngày? Thằng Mốc vẫn còn đang ở trường học, ông bà không muốn gặp mặt cháu ngoại hay sao?”

Ngân tin chắc Tú đã nghe lén từ đầu đến cuối cuộc nói chuyện của cô và bố mẹ.

Cô cảm thấy mệt mỏi với sự soi mói, theo dõi, đe dọa của các thành viên trong gia đình này. Rõ ràng cô đang đứng trên nền nhà cứng rắn, tại sao cô thấy chênh vênh và lạc lõng thế này?

Sự việc Ngân bị bố ruột từ vì không chịu về quê đến tai bà Cẩm. Bà Cẩm hớn hở, đi qua đi lại trước mặt cô, chêm vào vài lời mỉa mai, coi thường.

Ngân sẽ nín nhịn, không muốn nhà cửa suốt ngày ầm ĩ nhưng Đức thì không. Hắn lạnh mặt đuổi bà Cẩm về.

“Nếu mẹ tiếp tục nói xấu thím Ngân thì đừng sang nhà con nữa.”

“Anh dám đuổi tôi vì một ả đàn bà?” Bà Cẩm trợn mắt há hốc miệng.

Đức càng thêm bực bội bởi cách xưng hô của bà Cẩm, hắn càng cương quyết đuổi khéo bà về để không bị rác tai.

Thái độ bảo vệ của Đức khiến Ngân phiền muộn, nhóc Mốc thì vui vẻ vô cùng. Được ở cùng nhà với bác Đức, được chứng kiến có người bảo vệ mẹ, Mốc càng thêm thích người bác đẹp trai này. Đặc biệt là gần đây bác Đức thường đón nó tan học, đèo nó đi mua đồ chơi hoặc đồ dùng học tập. Nó có thể chọn đồ chơi siêu nhân vẫn luôn ao ước lâu nay.

Vào một chiều thứ sáu, Mốc được Đức chở đi nhà sách về, nó ôm hộp đồ chơi mới nhảy xuống xe, lao huỳnh huỵch vào nhà khoe mẹ.

“Mẹ Ngân ơi mẹ Ngân!”

“Á!” Một bóng người từ trong nhà Đức đúng lúc đi ra đâm sầm vào Mốc.

Mốc ngã phịch xuống đất, bóng người đè bẹp lên người nó. Nó chưa kịp khóc vì đau mông thì giọng the thé của thím Tú đâm xuyên vào tai.

“Nhãi con! Mày đi đường không mang theo mắt hả? Va vào bụng tao rồi này. Ôi trời, đau quá, đau quá…”