11.
“Ngoại tổ mẫu, cha mẹ lại bắt nạt cháu kìa!” Nhìn nhóc con tròn vo nhào vào trong ngực nương mình, trái tim ta chợt run lên.
Vội bước lên xách nhóc lên: “Tiêu Mộ Dư, con vẫn không tự biết trọng lượng của mình hả, lỡ thúc ngoại tổ mẫu ngã ra sau thì sao?”
“Thúc kiểu gì được chứ, nương cũng đâu phải làm bằng sứ chứ!”
Nương hất tay ra ra, ôm hắn vào trong lòng ngực, nhìn về phía Tiêu Mộ Dư cười nói: “Có phải không, Niệm Niệm?”
Nhìn Tiêu Mộ Dư đắc ý ngẩng đầy, dáng vẻ kia như đúc ra từ khuôn mẫu của cha, ta ghét bỏ trợn trắng mắt.
Tiêu Cảnh Hành đứng bên cạnh, một tay kéo ta vào trong lòng, ngẩng đầu nhìn về phía nhóc con: “Tiêu Mộ Dư, con khoe khoang gì chứ, chỉ con mới có người chống lưng hả?”
Tiêu Mộ Dư le lưỡi với cha mình, kéo nương ta bảo: “Ngoại tổ mẫu ơi, chúng mình đi chơi nhé!”
Bà nở nụ cười, kéo hắn đi.
Tiêu Cảnh Hành nhìn bóng dáng con mình, lắc đầu nói: “Nếu là khuê nữ thì tốt rồi, chắc chắn sẽ nghe lời hơn nó!”
Ta nhìn hắn, cười đấm một cái trên vain am nhân: “Chính chàng bảo không sinh còn gì!”
“Đáng nhẽ không sinh rồi, tại A Dực hết rồi, cứ ôm Cẩn Nhi tới khoe khoang, ta cũng tủi thân lắm chứ.” Tiêu Cảnh Hành lập tức lắc đầu nói.
Năm đó có mang Tiêu Mộ Dư, lúc sinh suýt mất nửa cái mạng, nương kể lại rằng, nghe tiếng kêu thảm thiết của ta, Tiêu Cảnh Hành đứng bên ngoài cuống đến mức hai mắt đỏ lên, hận không thể chạy vào sinh thay ta.
Sau khi sinh Tiêu Mộ Dư xong, hắn còn chẳng thèm nhìn một cái đã vọt vào phòng nắm lấy tay ta, khàn giọng bảo không sinh nữa.
Nhớ tới chuyện này, ta cong mắt nở nụ cười, thấp giọng nói: “Nào có chuyện không muốn sinh chứ, đây cũng không phải chuyện do chàng quyết định.”
“Gì cơ?” Tiêu Cảnh Hành chợt sửng sốt, thấy ta vẫn nở nụ cười, hắn lập tức hiểu ý, bế ta xoay một vòng.
Ta vỗ vai nam nhân, bảo hắn thả ta xuống, đứng vững vẫn không quên xụ mặt quở trách: “Đã là phụ thân của hai đứa nhỏ rồi, chàng không thể ổn trọng hơn chút được à?”
“Có mẫu thân nghiêm khắc là được rồi, ta phải làm phụ thân hiền từ thôi.”
Tiêu Cảnh Hành cười nhéo mặt ta.
“Cha ơi, cha có thấy xấu hổ không thế! Đã lớn tướng thế rồi, cứ suốt ngày quấn lấy nương!”
Cách đó không xa truyền đến tiếng hét của Tiêu Mộ Dư.
“Tiêu Niệm Niệm, chẳng qua con không tranh lại cha thôi, không ăn được nho lại bảo nh0o chua.”
Tiêu Cảnh Hành hô lên mấy câu, ngay sau đó nhìn về phía ta, tỏ vẻ đáng thương vô cùng: “Hừ, Thẩm Oản Oản, nhi tử của nàng lại ức hiếp ta đấy!”
“Bớt bớt lại.” Ta nhìn hắn bật cười, lại nhìn về phía nương đang trêu đùa với Niệm Niệm cách đó không xa, dựa vào hắn nhẹ giọng nói: “A Hành, đây là cuộc sống mà ta muốn, một cuộc sống bình yên qua ngày.”
“Oản Oản sở Niệm, đều là nguyện vọng của ta.” Tiêu Cảnh Hành ôm chặt ta, nhẹ nhàng nở nụ cười, thấp giọng nói, “May mà ông trời thương xót.”
Ông trời thương xót cho ta được gặp nàng, tuy trải qua bao trắc trở gian truân, cuối cùng cũng không phụ sự mong đợi.
『 phiên ngoại 』—— góc nhìn của nam chính
Trước năm 18 tuổi, ta vẫn luôn cho rằng cuộc đời của mình rất hoàn mỹ. Hoàng huynh ôn hoà hiền hậu, mặc dù là con cháu hoàng gia, nhưng ta và hắn chưa từng có khoảng cách vì chuyện tranh quyền đoạt lợi.
Ta thật lòng kính yêu hắn, sau khi phụ hoàng qua đời, ta chủ động xin đến biên cương trấn thủ, bảo vệ ranh giới quốc gia để hắn có thể yên ổn cai quản triều đình.
Trong trận Xích phong độ, ta bị đánh cho trở tay không kịp. Khoảnh khắc cận kề cái chết, trong đầu chỉ nghĩ đến một chuyện, nếu trận này bại, hoàng huynh sẽ xử lý thế nào?
Tiếc rằng, còn chưa kịp chết trên sa trường, ta chợt nhận ra, huynh đệ tình thân gì đó đều là chó má. Người thật sự muốn mạng của ta không phải ai khác, vốn là người huynh trưởng ta luôn kính yêu.
Ta chưa chết, hắn lại làm như đau đớn khôn cùng, bảo thái y luôn miệng nói thân thể của ta bệnh tật đủ đường.
Thậm chí cũng không quên lợi dựng chút giá trị cuối cùng của ta, cố ý khơi mào để ta và Tiêu Ngạn Lễ tranh đấu, chuẩn bị lót đường cho con vợ cả của hắn.
Ta làm theo ý hắn, diễn vở kịch cơ thể suy yếu.
Ta sẽ chết, nhưng không phải bây giờ.
Phải có kẻ chịu tội cho mạng sống của năm vạn tướng sĩ trong trận Xích phong độ đó.
Ta cho rằng cuộc sống của mình sẽ luôn nhạt nhẽo như thế, sống trong sự u ám thù hận, cực kỳ ghê tởm.
Cho đến khi nàng đột nhiên xông vào cuộc sống của ta,
Lần đầu tiên nhìn thấy nàng chính là lúc Thẩm gia đổi trắng thay đen gả nàng tới đây. Ta đã sớm biết chuyện sẽ thế này, muốn đe dọa một chút, cuối cùng vẫn chất vấn nàng một phen.
Ai biết nàng lại chẳng chút sợ hãi, chỉ nhìn ta bảo rằng, nàng không hề thấy uất ức khi gả cho ta.
Mà ta cũng không thể sống thế mãi được.
Hóa ra còn có người nhớ rõ trước kia Tiêu Cảnh Hành là người thế nào!
Thẩm Dư Nhàn là người ra sao, lúc đó ta cũng chưa rõ lắm, chỉ biết nàng ăn nhiều nói nhiều, còn bướng bỉnh keo kiệt.
Vì ta, nàng sẽ tranh cãi với Tiêu Ngạn Lễ đến mức tức giận đỏ mặt, nghe thấy những lời không hay kia của hắn, nàng cũng móc mỉa lại, tính tình bộc phát, cứ mở miệng là chế nhạo.
Không biết từ lúc nào, ta bắt đầu chậm rãi để ý đến từng hành động câu nói, nhất cử nhất động của nàng.
Sẽ cãi cọ với nàng một cách ấu trĩ, muốn thấy nàng tức giận đến mức dậm chân, lại không muốn để nàng uất ức, cẩn thận che chở cho nương và ấu đệ - người nàng yêu thương.
Mỗi khi ta giả vờ hôn mê, nàng sẽ giải quyết rất nhiều chuyện thay ta. Ngay cả Thanh Tung cũng nói, từ lúc nàng tới Vương phủ, hắn làm việc cũng dễ dàng hơn nhiều.
Dần da, ta dần bắt đầu hưởng thụ cảm giác được nàng che chở.
Nàng sẽ lén rơi nước mắt vì ta, sau khi thấy ta tỉnh lại, nữ nhân này lại mắng mỏ như hung thần ác sát.
Đúng thế, Thẩm Oản Oản vẫn luôn là người mạnh miệng hay mềm lòng.
Tuy không muốn thừa nhận, nhưng nàng thật sự rất thông minh.
Trong vòng tranh đấu luẩn quẩn của ta và Tiêu Ngạn Lễ, nàng đều rất rõ ràng, nàng hết lòng che chở, nhưng lại luôn nghĩ cách cố gắng tách khỏi ta.
Ta cũng biết hết chứ, nàng chưa bao giờ tin tưởng bất kì kẻ nào.
Đêm đó dưới ánh nến, ta nhớ rõ nàng nhẹ giọng hỏi ta: “Ta bắt được chàng rồi sao, Tiêu Cảnh Hành?”
Thực ra ta cũng từng nghĩ, rốt cuộc ta đã bắt được nàng chưa?
Nếu trước năm 18 tuổi, có lẽ ta sẽ nghe theo tâm ý giữ chặt nàng bên cạnh ta.
Nhưng Tiêu Cảnh Hành của lúc này lại không thể dõng dạc nói ra những lời này.
Trong Thái Cực điện, khoảnh khắc cửa điện bị đẩy ra, trong đầu ta nghĩ đến vô vàn khả năng, là chiêu cuối cùng Hoàng đế để lại, là người được phái tới lấy mạng ta, hay Tiêu Ngạn Lễ không dễ bị tính kế như thế, lúc này có thể cắn ngược lại bọn ta một cái?
Ai ngờ, người ta không muốn thấy nhất lúc này lại đứng ngoài cửa, Thẩm Oản Oản nhìn ta với khuôn mặt khủng hoảng.
Nàng sợ ta, nàng muốn thoát khỏi ta.
Ta theo bản năng ném kiếm trong tay đi, đi về phía nàng.
Ta muốn duỗi tay ôm nàng một cái, nàng lại lui về sau.
Nhìn khuôn mặt trắng bệch kia, ta chở cảm thấy khoảng cách giữa ta và nàng như bị ngăn cách hàng vạn trượng.
Cũng đúng, tay ta bẩn quá rồi!
Cái miệng của Tiêu Ngạn Lễ vẫn ti tiện như trước, luôn mở miệng trào phúng, ta rút kiếm muốn giải quyết tên này thật gọn ghẽ.
Nhưng nhìn về phía Thẩm Oản Oản, ta lại không dám động thủ.
Cảnh tượng xấu xí như thế, ta không nên để nàng thấy, cũng không dám để nàng chứng kiến.
Ta có thể bẩn, nhưng luôn muốn được Oản Oản sạch sẽ, sống vui vẻ an yên.
Thái tử dẫn Hoàng đế bước ra, xác người nằm tứ tung ngang dọc, đều là những người có liên quan đến trận Xích phong độ năm đó, chỉ thiếu hắn thôi.
Ân oán nhiều năm của ta và hắn đã rạch ròi từ lâu, hoàng huynh ta kính yêu trước nay cuối cùng cũng thẳng tay xé rách tấm mặt nạ ôn hòa ngày thường hắn vẫn đeo.
Cũng coi như có lời giải thích cho năm vạn tướng sĩ bỏ mạng trong trận Xích phong độ năm đó.
Thực ra ta chẳng cần nói nhiều điều vô nghĩa với hắn như thế, nhưng vẫn muốn Thẩm Oản Oản biết chuyện này, ti tiện khát vọng sự thương hại của nàng. Là sự thương hại mà trước kia ta ghét nhất, dù một chút cũng được.
Cuối cùng ta vẫn không giữ nàng lại.
Sự mềm lòng Thẩm Oản Oản dành cho ta, hình như chẳng còn nữa.
Nàng nói, nàng sẽ lưu luyến, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi.
Ta thả nàng rời đi, Thẩm Oản Oản muốn làm gì, ta đều sẽ đồng ý, kể cả việc nàng muốn rời khỏi ta, chỉ cần nàng vui.
Nàng đến Lăng Châu, sau đó lại đến Lê Dương mở một tiệm thuốc, ta vẫn luôn lén phái người âm thầm giúp đỡ nàng.
Sống trong kinh thành một năm, cũng không biết sao ta có thể chịu đựng được những ngày tháng ấy.
Triều đình dần ổn định hơn, có lẽ thứ lăn tăn nhất trong lòng tân đế chính là người hoàng thúc này, cũng rất đúng ý ta.
Ta chủ động nói ra ý định của mình, hắn kế thừa kỹ thuật diễn hoàn hảo của cha mình, giả vộ đau đớn khôn cùng, nếu nói thêm vài câu, ta thật sự sợ hắn sẽ bật cười.
Sau khi giả chết thoát that, ta không ngừng đánh ngựa chạy tới Lê Dương.
Lúc gặp lại, không ngờ nàng lại khóc lóc cuộn tròn người. Vốn chỉ muốn âm thầm quan sát một phen, thấy thế, ta không kìm được bước đến gần.
Thẩm Oản Oản vẫn thông minh như trước, hỏi đông hỏi tây một lúc lâu, lúc này mới miễn cưỡng giữ ta lại.
Mấy tháng sau, cuối cùng ta cũng chân chính cưới được nàng.
Không phải Bình Hoài Vương phi Thẩm Dư Nhàn, mà là thê tử của Tiêu Cảnh Hành, Thẩm Dư Nhàn.
Khát vọng của ta chính là, bọn ta sẽ sinh thật nhiều con, gắn bó không rời, tuyệt không chia lìa.
Nhưng sự xuất hiện của Tiêu Niệm Niệm lập tức cắt đứt suy nghĩ muốn sinh nhiều con nối dõi của ta, tên nhóc này thật sự rất nghịch ngợm.
Thẩm Oản Oản hoài thai mười tháng chẳng ngày nào yên, ngày sinh đó, ta chỉ hận không thể sinh con thay nàng.
Dù đứng trên chiến trường đao quang kiếm ảnh, hay trong kinh thành mưa tanh gió bão, ta đều chưa từng cảm thấy sợ hãi như vậy.
Tiêu Niệm Niệm lớn lên từng ngày, sau đó bọn ta lại có thêm Thẩm An An.
Ta thường nghĩ, có lẽ thấy ta quá đáng thương nên ông trời cho ta được gặp nàng. Hành trình gian nan, cũng may không phụ sự kì vọng