Gả Cho Vương Gia Ốm Yếu

Chương 11




10.1

Mấy vị kia lo lắng đến mức không ngủ được, còn ta lại chẳng khác ngày thường là bao.

Ánh mắt mấy nàng kia nhìn ta dần trở nên kì lạ, thậm chí còn có mấy người tới tìm ta hỏi đông hỏi tây, muốn xem xem trong tay rốt cuộc đang nắm con át chủ bài gì.

Ta vẫn tiếp tục giả ngu giả ngơ.

Tuy luôn thể hiện mình không sao, nhưng ban đêm vẫn bị ác mộng bừng tỉnh.

Ngày thứ ba, bên ngoài vang lên tiếng binh khí, trong phòng lập tức vô cùng hoảng loạn.

Ta lặng lẽ dịch đến bên cửa sổ, đưa mắt nhìn chằm chằm cửa điện.

Mấy ngày nay đã suy xét hết rồi, chạy trốn thì nên đi đường này, nếu thật sự xảy ra chuyện, trốn được lúc nào hay lúc đó.

Có người đẩy cửa lớn Phương Hoa điện ra, binh lính mặc hộ giáp liên tục xông vào, tay cầm đao sắc bén hung tợn tiến lên bắt người.

Ta đang định đẩy cửa sổ ra đã có người hô lên: “Bình Hoài Vương phi ở phía sau bình phong! Các ngươi phải bắt nàng ta trước!”

Ta nhắm mắt, còn chưa kịp trốn đã có người đẩy bình phong, nhìn ta chòng chọc. Thấy hắn giơ trường đao lên, hơi thở ta cứng lại, đánh cược một phen giơ ngọc ấn trong tay lên.

Người nọ thấy thế liền do dự, nhanh chóng thu hồi trường đao: “Sao ngươi lại có thứ này?”

Ta thở phào một hơi, âm thầm vịn chặt lấy tay vịn cửa sổ, sau đó cố gắng thật bình tĩnh nhìn về phía hắn: “Vật này đã nằm trong tay ta, ngươi phải nhất quyết nghe lệnh, đừng hỏi nhiều.”

Mấy tên cầm đầu liếc nhìn nhau, lập tức thu đao lại.

“Các ngươi tiếp tục trông giữ các nàng, ta đi một lát rồi về.”

Cố không để cơ thể mình run rẩy, ta vòng qua bọn họ rồi đi ra ngoài.

Cũng may mấy tên vừa xông tới không thông minh lắm, trong lòng ta thầm cảm thấy may mắn.

Vừa đi ra tới cửa, bên trong có người hô lên một tiếng: “Khoan đã!”

Trái tim ta như ngừng đập, sau khi nhìn thấy cửa lớn có mấy người chạy tới, ta mới bình tĩnh lại, không màng tất cả chạy ra bên ngoài, gào lên: “Thanh Tung, bắt lấy bọn họ!”

Thanh Tung chạy lên phía trước, một tay kéo ta ra sau lưng, những binh lính dũng mãnh xông vào điện nhanh chóng khống chế được cục diện.

“Vương phi.” Hắn xoay người, hành lễ với ta.

Sau khi phản ứng lại, ta chỉ cảm thấy hơi thở càng ngày càng dồn dập, nhìn hắn vội hỏi: “Tiêu Cảnh Hành đâu? Ngươi không đi theo Tiêu Cảnh Hành, tới đây làm gì?”

“Điện hạ đang ở Thái Cực Điện, cố ý ra lệnh cho thuộc hạ đến bảo hộ Vương phi.” Thanh Tung đáp.



Lòng ta chợt căng thẳng, vội đẩy hắn chạy ra ngoài.

Toàn bộ hoàng cung lúc này toàn là những bãi hoang tàn, ta điên cuồng chạy đến Thái Cực điện, Thanh Tung theo sau vội khuyên bảo: “Vương phi, điện hạ nói ngài chỉ cần chờ ngài ấy ở đây, Thái Cực điện nguy hiểm lắm……”

“Câm miệng, nếu còn nói thêm một chữ, sau khi tìm thấy chàng ấy, ta sẽ đổ hết tội lên đầu ngươi.”

Ta lạnh lùng quát lớn.

Thanh Tung thức thời ngậm miệng.

Ta vội vã chạy tới Thái Cực điện, tiếng đao kiếm bên trong vẫn chưa dừng lại, lòng ta căng thẳng hơn vài phần. Sau khi sửng sốt, ta chậm rãi giơ tay đẩy cửa ra.

Đập vào mắt là hình ảnh Tiêu Cảnh Hành tay cầm kiếm không ngừng nhỏ máu, hắn cúi đầu đứng trong điện, y phục chỉnh tề, mái tóc hắn hơi rối tung, bạch y thấm máu, lộ vẻ sát khí của chiến thần tướng quân, không còn chút yếu ớt như lúc trước.

Lúc ta đang ngây người, hắn nang mắt nhìn ta, nam nhân cũng sững sờ, lập tức ném kiếm trong tay rồi đi về phía ta.

Hắn đỏ mắt đi tới gần, khàn giọng nói: “Thẩm Oản Oản, ta đau.”

Ta giương mắt nhìn về phía hắn, thấy hắn duỗi tay, ta theo bản năng lùi về phía sau một bước. Trong mắt nam nhân toát ra vài phần thất bại, ngón tay giật giật, sau đó thu tay lại thấp giọng nói: “Cũng đúng, tay ta bẩn quá rồi.”

Như đang giải thích, cũng tựa an ủi chính mình.

“Thẩm Dư Nhàn, phu thê các người đúng là người xướng kẻ họa nhỉ! Không ngờ lại tin hắn như thế, có điều nhìn đi, hắn có tin ngươi không?”

Tiêu Ngạn Lễ bị áp chế trên mặt đất chợt cười to, không quên mở miệng chế nhạo.

Ta không nói gì, trong mắt Tiêu Cảnh Hành hiện lên một tia tàn nhẫn, đưa mắt nhìn ta, cũng không giải thích nhiều, chỉ trầm giọng nói: “Đưa hắn đi đi.”

“Thẩm Dư Nhàn, ngươi vẫn chưa biết nhỉ, cơ thể hắn vốn chẳng có vấn đề gì cả. Ngươi trước nay luôn chân thành đối đãi hắn, còn hắn thì sao, cũng là mặt trái mặt phải thôi.”

Tiêu Ngạn Lễ điên cuồng cười to, vừa giãy giụa vừa gào lên với ta.

Nhìn sắc mặt dần trở nên âm trầm của Tiêu Cảnh Hành, hắn giơ tay rút lấy bội kiếm của Thanh Tung.

Nhưng cuối cùng vẫn buông lỏng.

Hắn nhìn ta, không hề giải thích.

Chỉ nghe thấy nam nhân lạnh giọng phân phó: “Lấp kín miệng hắn, giải đi.”

Nghe vậy, Tiêu Ngạn Lễ càng điên cuồng: “Tiêu Cảnh Hành, ta thua, ngươi cũng đừng mơ được thắng. Nàng là người thế nào, trong lòng ngươi biết rõ, lúc bắt đầu ngươi lựa chọn lừa gạt nàng, các ngươi chú định sẽ không…..”

Ta nghiêng đầu nhìn về phía Tiêu Ngạn Lễ, hắn ta đã bị chặn miệng lại, chỉ lộ nụ cười trào phúng với ta.

Ta nhướng mày, sao Tiêu Cảnh Hành thu tay lại thế? Chẳng bằng giết chết hắn ta đi.



Tiếng gào thét trong điện dần biến mất, ta xoay người nhìn lại, Hoàng đế được Thái Tử đỡ lấy run rẩy bước ra, phía sau còn một đám binh lính.

Ông ta nhìn Tiêu Cảnh Hành, vẻ mặt không dám tin: “Rõ ràng thái y nói…… Nói cơ thể ngươi đã nát lắm rồi, sao có thể……”

Hoàng đế suy tư một lát, lại kích động chỉ tay mắng mỏ hắn: “Ngươi vẫn luôn lừa trẫm! Tiêu Cảnh Hành, ngươi muốn làm phản ư? Đây là đại nghịch bất đạo!”

“Hoàng huynh.” Tiêu Cảnh Hành nâng mắt nhìn về phía ông ta, chậm rãi nói, “Trước đây ta thật sự rất kính trọng ngươi, thật lòng muốn giúp ngươi ngồi yên ổn trên ngai vàng này.”

“Nhưng cuối cùng nhận lại được gì?” Tiêu Cảnh Hành đến gần Hoàng đế, “Trên trận Xích phong độ kia, tại sao người Bắc Yết lại biết tuyến đường bọn ta hành quân để bố trí mai phục, trong lòng ngươi rõ nhất, ngươi cũng chỉ muốn dùng mạng ta để giao dịch với Bắc Yết mà thôi.”

“Ta may mắn được sống sót, còn những tướng sĩ đồng hành bị giết thảm của ta thì sao? Năm vạn mạng người chôn vùi trong trận Xích phong độ, đây là hoàng quyền của ngươi ư?”

“Sau đó, sợ bị ta uy hiếp, ngươi lệnh cho thái y đổi thuốc, muốn khiến ta bệnh không qua khỏi. Mấy năm nay có vẻ như đang ban ân không giới hạn cho ta, thực chất chỉ dùng thứ này để bù đắp sự áy náy của mình mà thôi.”

“Ngươi chọn lựa để ta và Tiêu Ngạn Lễ tranh đấu, nâng hắn lên chẳng qua cũng chỉ muốn trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi mà thôi, có điều ngươi lại tính nhầm một bước.”

Tiêu Cảnh Hành cười cười, ánh mắt nhìn về phía Thái tử bên cạnh Hoàng đế: “Điện hạ, bây giờ ngài vẫn không tính nói thật với hoàng huynh sao?”

Ta thấy khuôn mặt Hoàng đế chuyển sang màu trắng trong vài giây, sau đó run rẩy quay đầu nhìn về phía Thái tử trầm mặc không lên tiếng kia: “Là ngươi…… Ngươi cấu kết với hắn?”

“Phụ hoàng, từ nhỏ ngài đã dạy dỗ nhi thần phải tự giành lấy thứ mình muốn, hy vọng nhi thần không phụ sự kỳ vọng của ngài.” Thái Tử nở nụ cười, hành lễ nói.

“Điện hạ, ngoài kia vẫn cần ngài chủ trì đại cục.” Tiêu Cảnh Hành nhìn về phía Thái tử, nói.

“Làm phiền hoàng thúc chiếu cố phụ hoàng.” Thái Tử cười cười, dẫn người rời khỏi Thái Cực điện.

Sau khi Thái tử rời đi, Tiêu Cảnh Hành nhìn về phía Hoàng đế, lạnh giọng hỏi: “Hoàng huynh, ngài một lòng lót đường cho hắn, cuối cùng lại bị đâm một nhát, cảm giác này thế nào?”

“Ngươi…… Các ngươi……” Hoàng đế khó thở, rút kiếm của thị vệ bên cạnh ra, xông lên trước, “Trẫm giết ngươi!”

Tiêu Cảnh Hành bình tĩnh xoay người ôm ta vào trong ngực.

Ta nghe thấy tiếng kiếm rơi xuống đất, sau đó lại truyền đến giọng khàn khàn của hắn.

“Thẩm Oản Oản, những câu vừa rồi chính là lời giải thích của ta, còn lại đừng nghe, cũng đừng nhìn.”

Thái Cực điện biến thành một đống hỗn loạn, ta nghe lời rời đi cùng Tiêu Cảnh Hành.

Ta bị hắn đưa về Bình Hoài Vương phủ.

Tân đế đăng cơ, mấy ngày nay hắn bận đến mức chân không chạm đất, ta cũng chẳng có thời gian gặp hắn, mỗi đêm dù muộn thế nào, hắn cũng sẽ lén lút chạy lên trên giường ta, ta chỉ làm như không biết.

Lúc gặp lại hắn, phía sau có thêm một người.

Ta hít sâu một hơi, tức giận đến mức não muốn nổ tung, cuối cùng không nhịn được nữa lao đến nắm lấy tai Thẩm Thừa Dực: “Tiểu tử nhà đệ rốt cuộc đã làm gì, có phải đệ cũng gạt ta không?”