A hoàn trước kia luôn xem thường tiểu thiếp của vương gia ngu ngốc, bây giờ chứng kiến cô ta làm thế nào đối diện với vương phi bọn họ lúc nào cũng kính sợ mà ra uy, tự nhiên không tự chủ mà chân tay đều phát run.
Thệ Ngọc luôn khiến vẻ bề ngoài của mình tỉ mỉ từng chút một, bây giờ đầu tóc loạn cả lên, trên mặt vẻ nhếch nhác in rõ dấu tay sưng đỏ, tuy rằng không có làm bị thương nhưng xem nàng ăn hết năm bạt tai té trên đất vẫn thê thảm vô cùng.
Tiện nhân do nàng mang về phủ muốn hành hạ sỉ nhục hiện tại lại đứng cao hơn nàng, cả mặt đau nhức căm hờn nhìn Đàn Lục Nhi. Thệ Ngọc nghiến răng bám vào cạnh bàn đứng dậy gắt giọng nói: " Ngươi có biết nơi này là đâu, ta là ai?"
" Ta đương nhiên biết." Phiên Vân tự nhiên ngồi xuống ghế mà Thệ Ngọc ngồi trước đó, y nói: " Ngươi là thê tử của Nhật Minh vương gia được mai mối chính thức cưới hỏi, còn đây lại là Nhật Minh vương phủ."
" Ngươi cũng còn biết, chỉ một tỳ thiếp được ta đưa về cũng dám cả gan..."
" Một cái tiểu thiếp như ta cũng biết ngươi là vương phi đây là vương phủ, và hơn hết chủ nhân của nơi này là vương gia không phải sao?" Phiên Vân ngắt lời Thệ Ngọc
" Ngươi..."
" Ngươi đối với phu quân mà mình nên kính trọng hầu hạ dùng đủ loại dày vò sống không bằng chết, đã không thể làm đúng bổn phận của một thê tử nên làm. Ngươi còn bắt ép biết bao thiếu nữ khác phải gả vào phủ, bức ép ra uy hủy hoại cuộc đời sau này của họ." Phiên Vân lại nói: " Những thứ này nếu để truyền ra ngoài, ngươi nghĩ mình sẽ còn nhận được sự bao che của hoàng đế sao?"
Thệ Ngọc nghe mỗi lời Phiên Vân nói, sắc mặt nàng từ đỏ sang trắng nhưng cuối cùng vẫn giữ được bình tĩnh. Sống dưới mắt nhìn của biết bao nhiêu thị phi ở hoàng thành này, sao có thể dễ dàng bị đánh ngã như vậy chỉ với một nha đầu trưởng thành từ nơi khô cằn nào đó. Nàng kéo khóe môi: " Được, ngươi tốt lắm. Vẫn không biết được mình đang ở đâu, ngươi cho rằng bản thân có thể toàn mạng mà rời nơi này?"
Phiên Vân tỏ ra ngờ vực nói: " Trừ khi có khả năng giữ ta cả đời ở vương phủ, chỉ cần ta ra ngoài mọi người đều sẽ biết những việc mà ngươi làm đối với Nhật Minh vương gia ba năm qua."
" Phải rồi, chỉ cần khiến ngươi mãi mãi không thể bước chân ra khỏi vương phủ đúng chứ?" Thệ Ngọc vừa nói thì lớn tiếng gọi: " Người đâu, mau vào đây cho ta."
" Ngươi muốn làm cái gì?" Phiên Vân đứng dậy, y lo lắng lui về sau nói: " Ngươi nên biết mối quan hệ giữa ta và tam hoàng tử, nếu ngươi dám làm hại đến ta người nhất định sẽ không bỏ qua."
" Ngươi chết rồi thì còn quan tâm sau đó sẽ thế nào?"
" Ngươi..."
" Vương phi!" Hai nam tử đi vào trong, bọn họ đứng phía sau trầm mặt hỏi: " Xảy ra việc gì sao ạ?"
" Bắt ả lại cho ta." Thệ Ngọc vốn chưa từng nghĩ có gì sai xảy ra, nàng trong lòng lo sợ nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh mà lớn tiếng: " Mang đến hồ nước phía sau."
" Việc này..."
" Trước đó các ngươi muốn làm gì ả thì làm." Thệ Ngọc nhìn nữ tử xinh đẹp trước mắt mà nói: " Hành hạ ra sao thỏa mãn mình là được, để cho người bên ngoài đều biết cô ta lâu ngày không chịu được đêm đến làm việc dung tục với gia nhân trong phủ, khi có người trông thấy thì không thể giải thích mà nhảy hồ tự sát."
Phiên Vân trong lòng cười lạnh khinh thường, chẳng còn chút nào sợ hãi lo lắng như vừa rồi mà đứng đó. Không khí vô cùng yên tĩnh, không hề có một màn la hét kêu gào hay cầu xin tựa như những lần trước kia.
" Tại sao còn chưa bắt..." Thế Ngọc tức giận xoay đầu, nàng ngạc nhiên: " Các ngươi là ai, các ngươi không phải người của Vương phủ."
" Chúng ta đương nhiên không phải người của vương phủ." Nam tử có giọng nói trầm ấm đưa tay cởi đi mũ choàng đen trên đầu mình xuống, hắn khinh thường nhìn Thệ Ngọc nói: " Ta là người của Thảo Đường quân."
" Ngươi... Vong Âm" Thệ Ngọc đến lúc này thì không còn giữ nổi bình tĩnh nữa, chân giống như mất hết toàn bộ sức lực mà ngồi xuống nền đất. Nàng không dám tin, vừa ngước nhìn hai nam tử kia vừa lắc đầu: " Không thể nào, các ngươi làm sao có thể xuất hiện ở hoàng thành... hoàng thượng đã..."
" Ngươi cho rằng chỉ với cẩu hoàng đế đó mà có thể khống chế được Thảo Đường quân?"
" Không... không thể nào... vương gia."
" Thì ra vương gia bao năm qua phải sống phế nhân đều do tiện nhân ngươi ban cho." So với Vong Âm lại dứt khoát hơn, Bất Triết siết thanh kiếm trong tay: " Chi bằng cứ thay vương gia, một kiếm giết chết cho xong."
" Khoan đã." Phiên Vân đột nhiên lên tiếng ngăn cản, y đi lại gần Thệ Ngọc nói: " Cô ta dù thế nào vẫn là vương phi, sống hay chết vẫn phải do vương gia định đoạt."
Bất Triết tuy cũng là người nóng tính nhưng không giống Văn Huân làm việc tùy hứng, hắn đã nhận lệnh bảo vệ và tuân lời vị tiểu cô nương này. Cho dù thật đang rất muốn chém chết tiện nhân kia cũng sẽ không làm bừa, hắn nhìn Phiên Vân: " Đàn cô nương nói phải, vậy bây giờ cô ta làm thế nào?"
Phiên Vân nhìn Thệ Ngọc: " Người không thể giết, nhưng cũng không thể để cô ta đơn giản như vậy sống tốt."
" Đàn Lục Nhi... ngươi muốn làm cái gì." Thệ Ngọc hoảng sợ: " Ngươi đừng quên Tề An huyện vẫn còn người thân của mình, ngươi chạy thoát bọn chúng thoát được sao?"
" Người thân? Ngươi nói Đàn gia? " Phiên Vân cười lạnh: " Từ khi ta đồng ý gả đến vương phủ thì ta và bọn họ xem như không còn một chút quan hệ, ở đâu còn có người thân Tề An huyện?"
" Ngươi cho rằng ta sẽ tin những lời này, nếu ta mất dù chỉ một sợi tóc, hoàng thượng cũng nhất định không bỏ qua. Ta không tin ngươi đến lúc đó thật sự có thể nhìn bọn chúng chết?"
" Vậy sao?" Phiên Viên lại chẳng có chút cảm giác gì nhìn sang a hoàn từ đầu vẫn đứng ở một góc, y nói: " Mang lại đi, giúp vương phi uống hết."
" Ta..." A hoàn có chút chừng chừ vì nghe những lời đe dọa của Thệ Ngọc: " Ta không dám."
Phiên Vân nghiến răng: " Ngươi vì sao không dám? Mỗi lần cạy miệng vương gia đổ thuốc ta cũng chưa từng thấy ngươi không dám, nếu còn không làm thì tự mình uống hết cho ta."
" Không... ta làm, ta làm."
Thệ Ngọc nghe Phiên Vân nói cũng đã biết thuốc kia là gì, nàng tái mặt ngồi trên đất không ngừng lui về sau: " Đừng, ta không muốn."
" Vương phi, xin đừng trách ta, ta cũng cũng chỉ là bị bắt ép mà thôi." A hoàn vừa đi lại gần, miệng cũng không ngừng nói mình không còn cách nào khác.
" Đừng, ta không uống. Ngươi tránh ra... tránh ra cho ta." Bị Bất Triết giữ lại không thể trốn tránh, Thệ Ngọc liều chết lắc đầu muốn thoát khỏi chén thuốc đen đã đưa đến trước mặt thì bị a hoàn kia giữ lấy đầu rồi cạy miệng mình: " Buông ra, tránh..."
" Ngươi cũng phải nên nếm thứ một chút những gì mình đã làm với Vương gia không phải sao?"
Phiên Vân lúc trở ra thì đã nhìn thấy Ngôn Phong từ lúc nào đứng đợi bên ngoài Quỳnh Tư Viện, hắn bận đồ trắng khoắc áo choàng nâu, khoanh tay tựa bên tường ngước đầu nhìn trăng. Loại khung cảnh này cũng thật quá thu hút người rồi, vương gia tuấn tú phong nhã như vậy nếu vẫn phải là một phế nhân thì thật là quá đáng tiếc.
" Chuyện ngươi muốn làm, đều đã làm xong rồi?"
Cứ ngẩn người ra đó đến khi nghe Ngôn Phong tự mình lên tiếng mới nhận ra hắn đang nhìn về phía mình, Phiên Vân mỉm cười đi lại chỗ của hắn: " Xong rồi, vương gia bây giờ còn có tâm tình để ngắm trăng sao?"
Ngôn Phong nhìn Phiên Vân nghe hỏi xong lại ngước đầu nhìn lên cao, hắn trầm giọng: " Lần này rời khỏi hoàng thành sợ rằng không chỉ một hai năm, ta lớn lên tại nơi này cảm thấy có chút luyến tiếc."
" Cũng phải." Phiên Vân im lặng một hồi cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi: " Vương phi thì sao, người thật sự không muốn gặp mặt một lần?"
" Ngươi nghĩ cần thiết sao?"
" Đó là thê tử của người, cho dù không còn yêu thì chắc vẫn phải có không đành lòng. Ta đối xử với nàng ta như vậy, vương gia không khó chịu sao."
" Chưa từng yêu thì tại sao lại không đành lòng." Ngôn Phong cởi đi áo choàng của mình khoắc lên người Phiên Vân nói: " Phiên nhi, ngươi mới chính là thê tử của ta."
Phiên Vân bị ánh mắt dịu dàng của Ngôn Phong làm cho trong lòng không thể bình yên, y cảm thấy mình có lỗi và không muốn tiếp tục lừa dối hắn. Dù sao bây giờ giữa bọn họ cũng không cần thiết phải giấu diếm nữa: " Vương gia, thật ra ta không phải..."
" Được rồi, ngươi muốn nói gì ta đều biết." Ngôn Phong mỉm cười với y: " Ta đã nói nhất định phải cho ngươi một thân phận , khiến tất cả mọi người đều biết Phiên nhi chính là thê tử của ta."
" Vương gia người hiểu lầm rồi, thật ra ta muốn nói..."
" Hiện tại ngươi chỉ cần biết bao nhiêu là được, những chuyện khác chờ khi ta có thể hoàn toàn hồi phục lại như trước kia mới nhắc đến đi." Ngôn Phong chỉ nói bao nhiêu thì lại không chú ý đến Phiên Vân nữa, hắn quay sang nơi khác gọi: " Sát Âm."
" Vương gia." Sát Âm chỉ luôn âm thầm đứng ở phía sau, không một chút tiếng động nên đến khi hắn chịu lên tiếng mới khiến kẻ khác phát hiện ra mình. Phiên Vân thật không thể đoán hết được thuộc hạ của Ngôn Phong mỗi người đều trông có vẻ lợi hại như vậy.
" Mọi việc thế nào rồi?"
" Thuộc hạ đã theo lời của người khống chế toàn bộ binh lính thủ cổng thành, người của ta đã đợi sẵn lệnh mở cổng."
Ngôn Phong gật đầu: " Làm tốt lắm, đi nói với Bất Triết không cần kéo dài thời gian nữa. Lập tức lên đường đến Thừa Viên Chức, Vong Âm sẽ đi cùng với ta sau đó."
" Sát Âm đã hiểu."
Hắn vừa ra lệnh Sát Âm đã lập tức rời khỏi, Ngôn Phong lại nói với Phiên Vân: " Phiên nhi đi thôi, đến chỗ hẹn với biểu ca của ngươi."
Phiên Vân lời muốn nói đều bị hắn chặn cả, cuối cùng vẫn không thể nói. Y nghĩ cũng chỉ có thể theo ý hắn, chờ khi Nhã Thanh điều trị cho Ngôn Phong khỏi hẳn, tới lúc đó nói hy vọng không phải là quá muộn.