" Khôn hồn thì nói cho chúng ta biết, nơi ở của Nhật Minh vương."
Phiên Vân hai con ngươi liếc xuống, nhìn nhìn bàn tay đang chặn miệng mình ra ý. Nếu không thả ra, y cũng không thể nói chuyện.
Người cầm kiếm hiểu ý mới đe dọa: " Nếu ngươi dám kêu lên một tiếng, ta lập tức lấy mạng tiểu nha đầu ngươi."
" Ùm ùm!" Phiên Vân gật đầu lia lịa, sau đó kẻ phía sau mới chịu thả tay đang chặn miệng y ra. Phiên Vân đúng là không có kêu lên, thứ nhất y bây giờ mà kêu lên một tiếng thì sẽ mất mạng, thứ hai y cũng chưa biết những người này là ai.
Cả hai nam tử đều che mặt, người cầm kiếm nhìn thấy đây chỉ là một tiểu cô nương, lại dọa cho nàng sợ đến run lên thì cũng cảm thấy áy náy. Giọng nói cũng không mang vẻ đe dọa nữa: " Chúng ta cũng chỉ là bất đắc dĩ, không muốn làm hại ngươi. Nếu ngươi nói cho chúng ta biết Nhật Minh vương gia hiện giờ ở nơi nào trong phủ, ta nhất định không làm ngươi bị thương một chút."
" Các ngươi là ai?" Phiên Vân thấy kẻ này nói chuyện cũng không đến nỗi, có thể không xấu, liền tự nhiên mà hỏi thân phận của họ.
Hai nam nhân chẳng ngờ đến tiểu cô nương này lại ngây thơ như vậy, bọn họ che mặt đương nhiên không muốn kẻ khác nhận ra. Cho dù cô ta hỏi thì họ có nói thật sao? Nam Tử kia lại nói: " Ngươi biết nhiều quá thì không tốt, chỉ cần cho chúng ta biết vương gia ở nơi nào."
" Các ngươi muốn làm hại vương gia?" Phiên Vân lại dứt khoát hỏi.
" Đương nhiên không." Nam nhân nóng vội giống như bị buộc tội oan, quên mất luôn cả mình đang giấu thân phận: " Vương gia là chủ tử, ta làm sao có thể...!"
" Chủ tử?" Phiên Vân ngạc nhiên nói.
Nam tử khỏe mạnh vẫn đang khóa tay Phiên Vân phía sau lạnh lùng nhìn đồng bọn, người kia liền biết mình hớ lời nên lại vứt đi lương tâm mà kề kiếm lên cổ Phiên Vân: " Xin lỗi, đã hứa không làm ngươi bị thương. Nhưng nếu để lộ ra chuyện bọn ta đến hôm nay có thể làm hại đến tính mạng của vương gia, ta chỉ đành có lỗi với ngươi."
Kiếm đã sẵn sàng cứa cổ của y không do dự, Phiên Vân vội nói: " Khoan... khoan đã, ta có thể cho ngươi biết chỗ ở của vương gia."
" Ngươi nói thật?" Nam nhân ngừng tay lại, nhìn kẻ luôn im lặng kia hỏi y thì nhận được một cái gật đầu.
" Là thật." Phiên Vân nói.
" Nếu ngươi lừa ta..."
Phiên Vân chen vào lời hắn: " Ta là tiểu thiếp của vương gia, ta sẽ không hại hắn. Cùng tin các ngươi, không lừa các ngươi."
" Tiểu thiếp." Nam nhân nghe nói vậy không ngờ trong mắt lại nổi tơ máu, tay không nghĩ ngợi muốn cứa cái cổ xinh đẹp của nàng. Không ngờ bị kẻ còn lại túm lấy cổ tay ngăn cản, hắn tức giận: " Ngươi làm gì vậy, tại sao ngăn ta?"
" Ta hỏi ngươi làm gì mới phải." Nam tử kia cuối cùng cũng chịu nói một câu, tiếng nghe lại có uy hơn rất nhiều.
" Ngươi còn không biết ta làm gì, đám nữ nhân này ở đây có ý nghĩa gì người không biết hay sao? Là Thệ Ngọc tiện nhân đó muốn dùng chúng sỉ nhục vương gia tàn phế, làm người không thiết sống nữa."
" Ngươi cũng không thể như vậy giết nàng, đây là cơ hội để chúng ta biết vương giả ở nơi nào."
Nam tử nóng tính lại nói to hơn: " Không có cô ta thì tìm người khác hỏi là được rồi, ta nhất định phải giết chết..."
Phiên vân bị hai kẻ tranh cãi với nhau bỏ quên, một tay thoát ra được liền che miệng nam tử ồn ào kia, đôi mắt lạnh nhạt thấy mấy gia nhân thường canh cửa phòng hình như đi lại, y nhìn cả hai mắng: " Các ngươi muốn bị phát hiện hay sao, đang ở hang hổ mà còn có thời gian tranh cãi?"
Nam tử lớn tiếng còn chưa kịp cãi lại đã nghe phía xa có tiếng vọng đến: " Đàn cô nương, xảy ra chuyện gì sao?"
Cả hai nam tử nội tâm lo lắng nhìn Phiên Vân, y đưa một ngón tay lên miệng " suỵt " một tiếng rồi nói lớn: " Không có, ta giúp vương gia đổ nước tiểu, đang rửa lại cái chậu mà thôi."
" À... Vậy... cô nương làm xong nhanh trở về nghỉ ngơi, đừng để bị lạnh."
" Ta biết rồi." Phiên Vân vui vẻ đáp trả.
Hai nam tử nghe vụ đổ nước tiểu kia thì đã chẳng còn nói được lời nào, Phiên Vân vì nghe đối thoại giữa hai người và hành động của họ. Nếu thật sự có người muốn hại vương gia thì vô cùng đơn giản, không phải lén lén như vậy.
Đoán cả hai thật là người của vương gia, y nói: " Vương gia chẳng ở đâu xa, chính là trong Tư Duyệt Thâm không bao nhiêu người canh chừng này."
" Cái gì?" Cả hai cùng đồng thanh.
Lúc nghe họ tra hỏi Phiên Vân cũng đoán ít nhiều, chắc cả hai đã tìm đủ mọi nơi của vương phủ, vạn lần không ngờ vương gia lại ở chính viện Tư Duyệt Thâm canh phòng lỏng lẻo này. Phiên Vân nói: " Bây giờ ta quay lại muộn không tiện, đêm mai các ngươi trở lại. Ta tạo cơ hội đưa mấy gia nhân canh cửa kia đi, như vậy có thể vào trong gặp vương gia."
" Khoan." Mắt nhìn thấy Phiên Vân sắp đi mắt, nam tử lớn tiếng kia định nói lại bị đồng bọn ngăn lại, hắn nghi hoặc nói: " Ngươi tin cô ta sao?"
" Cô ta nói tin ta và ngươi." Nam tử trầm tính nhìn theo Phiên Vân, hắn nói: " Nếu vậy cũng nên tin cô ta một lần."
" Nếu là cái bẫy?"
Nam tử lạnh lùng nói: " Có chết cũng phải tìm cô ta đòi mạng."
\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-\-
Phiên Vân về phòng thì cẩn thận đóng cửa lại, tim vẫn còn đập khá nhanh. Tuy rằng tỏ ra bình tĩnh, nhưng kiếm kề bên cổ y làm sao có thể không sợ. Cũng may bản thân có thể kiếm chế không kêu lên, nếu không họ là người của vương gia chắc chắn gặp nguy hiểm.
" Nàng xảy ra chuyện gì?"
Phiên Vân giật mình, tâm vừa hạ xuống lại treo lên. Ngôn Phong nhìn y chằm chằm, lại giống như trở về lần đầu nhìn thấy hắn đang lạnh lùng hướng mắt về phía mình, hai tay để phía sau không tự chủ run lên.
" Lục Nhi." Ngôn Phong lại gọi nàng, thấy Lục Nhi sắc mặt hoảng sợ như vậy làm hắn lo lắng: " Lục Nhi?"
Gồng người muốn ngồi dậy, hắn muốn chạy lại xem nàng ra làm sao nhưng ngay cả mới nhấc thân trên lên chút ít đã ngã lại xuống. Hắn tức giận, gắt giọng: " Khốn kiếp... tại sao không thể?"
" Vương... vương gia." Nhìn thấy Ngôn Phong chật vật như vậy, Phiên Vân bỏ đi sợ hãi của mình chạy lại giường: " Vương gia, người vẫn chưa thể..."
Ngôn Phong khi Lục Nhi vừa đến đã nắm lấy cổ tay nàng, sức lực cũng đã mạnh hơn rất nhiều: " Ta... muốn đứng dậy... muốn làm điểm tựa cho nàng."
" Vương gia!"
" Tại sao?" Ngôn Phong nghiến răng: " Ta tại sao... lại vô dụng đến vậy."
" Vương gia." Phiên Vân cúi người ôm lấy Ngôn Phong, mặt tựa trên ngực hắn: " Người bình tĩnh đi, ta không sao. Vương gia người cũng không có vô dụng, người đã làm hết sức mình rồi."
" Lục Nhi." Cảm thấy ấm áp từ Lục Nhi truyền đến, hắn khẽ gọi.
" Ta không có gì, thật đó." Y nói: " Người cố gắng như vậy làm sao có thể gọi là vô dụng, chưa tới hai tháng bàn tay đã có thể hoạt động rồi, người rất tốt."
Ngôn Phong im lặng không có nói gì nữa, Phiên Vân suy nghĩ về hai người kia. Cho dù y thật sự tin họ thì cũng có chút nguy hiểm, Nếu họ là người của vương gia thì chắc chắn hắn phải biết, tốt hơn vẫn nên hỏi lại hắn để tránh sai lầm.
Phiên Vân buông Ngôn Phong ra, y trèo lại lên giường, nằm xuống chỗ của mình nhỏ tiếng cùng hắn nói: " Vương gia, ta có chuyện muốn nói."
" Chuyện gì?"
Phiên Vân nói chậm: " Vừa rồi ta ra ngoài, bên giếng gặp phải hai người bịt mặt đột nhập vào..."
" Chúng làm gì người." Ngôn Phong đột ngột quay đầu, đôi mắt lạnh nhìn chằm chằm Lục Nhi.
" Không có làm gì, chỉ là bị dọa sợ một chút." Phiên Vân biết hắn chỉ là lo lắng cho mình, mỉm cười với hắn rồi kể lại hết những gì xảy ra, cũng mang việc mình hẹn bọn họ ngày mai quay lại. Y nghi hoặc hỏi hắn: " Vương gia, bọn họ thật là người của người sao?"
Ngôn Phong trầm mặt một hồi thì gật đầu, dựa vào lời nàng kể lại hắn cũng đoán ra được thân phận hai kẻ kia: " Là thủ hạ của ta."
" Vậy thì tốt quá." Phiên Vân tươi cười: " Ta còn lo lắng mình tin nhầm người, lỡ như tiết lộ chỗ ở của vương gia cho kẻ muốn hại người, thật không biết làm sao."
" Lục Nhi."
" Vương gia sao vậy?" Phiên Vân trả lời.
Ngôn Phong đột nhiên lạnh lùng nhìn Lục Nhi, câu từ chậm nhưng rõ ràng: " Từ nay về sau, gặp những tình huống như vậy, phải lo cho mình trước, không được vì ta."
Phiên Vân phản bác: " Ta làm sao có thể..."
Ngôn Phong lại ngắt lời nàng: " Không được có lần sau."
" ư..." Phiên Vân ngạc nhiên nhìn hắn, Ngôn Phong ngoài mấy ngày đầu y đến cũng chưa từng lạnh nhạt, tỏ ra đáng sợ như vậy với y. Phiên Vân nhỏ giọng: " Được rồi."
Nghe được Lục Nhi đồng ý với mình, Ngôn Phong bây giờ mới bỏ đi dáng vẻ dọa nạt kia, Hắn cười với nàng: " Ngủ đi."
Phiên Vân nhìn hắn lại nằm thẳng đầu lại nhắm mắt ngủ, tâm trạng y không vui khi bị hắn lạnh nhạt như vậy. Y chuyển động xoay mặt vào trong, đưa lưng về phía hắn, trong lòng cảm thấy oan ức, y là suy nghĩ cho hắn mới muốn biết hai người kia thân phận thế nào. Hắn không biết ơn thì thôi, lại còn trợn mắt bặm môi với y, thật là ức nghẹn đến không ngủ được.
" Ta chính là sợ ngươi có chuyện." Tiếng của Ngôn Phong phía sau lại nói: " Thà rằng kẻ xảy ra chuyện là ta."
Phiên Vân im lặng, tay siết lấy cái chăn đắp trên người mình, không khí trở nên kỳ quái. Hồi lâu sau, giống như chờ cho Ngôn Phong ngủ rồi y mới lên tiếng thật nhỏ, chỉ là tai của kẻ bên cạnh lại rất thính, không bỏ sót chữ nào: " Ta biết, xin lỗi làm vương gia lo lắng."
Vương gia nói vậy là ý gì, hắn xem an nguy của y quan trọng hơn bản thân sao? Hắn như vậy là bởi vì thật sự xem y là Đàn Lục Nhi, là tiểu thiếp của hắn? Vậy nếu sau này vương gia nhận ra y không phải... y lừa hắn, có phải sẽ tức giận không?
Phiên Vân suy nghĩ một hồi thì lại ngủ lúc nào không hay, đó cũng chỉ là bất chợt vì lời nói của Ngôn Phong mà suy nghĩ. Y cũng không cho rằng Đàn Lục Nhi đã có địa vị quan trọng thế nào, hay ra sao mới khiến hắn nói những lời đó.
Phiên Vân cho rằng bất quá vương gia chỉ là lo lắng cho tiểu thiếp đã chăm sóc mình, cũng không vì nghĩ hắn có tình cảm với Đàn Ngọc Nhi mà lo ngại về sau thân phận mình bị lộ. Có lộ rồi thì chắc hắn cũng chỉ giận hơn một thời gian, sau khi hết giận rồi thì xem như kết giao thêm một vị bằng hữu, huynh đệ. Chẳng có chút tâm tư gì y như thế chìm vào giấc ngủ.