Gả Cho Ngốc Vương Gia Xung Hỉ

Chương 2




Edit: Phuonggyj 🍓

Đêm qua quý nhân chọn bài tử Ngân Tuyết, chính là công tử nhà Lễ bộ Thượng thư, một đêm liền tiêu tốn 200 lượng bạc. Đêm xuân xa xỉ, cũng không biết Lễ bộ Thượng thư cướp đoạt bao nhiêu mồ hôi nước mắt của con dân đây.

Lâm Nô Nhi ở trong lòng âm thầm phỉ nhổ một phen, hầu hạ Ngân Tuyết rửa mặt chải đầu. Công tử Lễ bộ Thượng thư đã rời đi, Ngân Tuyết đùa nghịch ngọc bội trong tay, ngọc kia thoạt nhìn thập phần ôn nhuận, chạm trổ tinh xảo, liếc mắt là biết giá trị liên thành.

Lâm Nô Nhi nhịn không được nhìn thêm vài lần, chợt nghe Ngân Tuyết nói:"Thích?"

Nghe vậy, Lâm Nô Nhi lập tức cúi đầu, nhẹ giọng: "Dạ không, chẳng qua Nô Nhi cảm thấy ngọc này đẹp mắt."

Ngân Tuyết cười một tiếng, tiện tay đem ngọc ném lên bàn trang điểm, phát ra một tiếng 'cạch' giòn vang, Lâm Nô Nhi nghe mà cảm thấy đau lòng, trên mặt lại không biểu hiện gì, tiếp tục thay chủ tử vén tóc.

Ngân Tuyết nhìn chằm chằm vào gương đồng, mặt gương mờ nhạt đem dung mạo hai người phản chiếu lại, nàng ta không sai lệch lắm đánh giá Lâm Nô Nhi: "Ta nhớ tựa hồ ngươi cùng ta đồng thời bị bán vào đây."

Ngân Tuyết nói, quay mặt lại, đôi mắt mỹ lệ nhìn Lâm Nô Nhi, buồn bã: "Khi đó, Đại nương còn nói, ngươi dung mạo so với ta dễ nhìn hơn, về sau nhất định trở thành đầu bài, như thế nào hiện giờ lớn lên dáng vẻ này? Nô Nhi, ngươi có phải hay không có chuyện gì gạt ta nha?"

Lâm Nô Nhi tay hơi đình trệ, trâm hoa đính bảo thạch liền cuốn lấy sợi tóc Ngân Tuyết, nàng ta ăn đau hô nhỏ một tiếng, nắm lấy lược ngọc hung hăng ném về phía Lâm Nô Nhi: "Ngu xuẩn! Tay chân vụng về!"

Lâm Nô Nhi vội vàng quỳ xuống: "Cô nương tha mạng."

Trâm hoa vẫn còn quấn trên sợi tóc lung lay sắp rớt, đau đến mức Ngân Tuyết nhíu chặt lông mi, liền quên đi lời nói trước đó, cắn răng mắng: "Còn quỳ làm cái gì? Lại đây tháo ra cho ta!"

Lâm Nô Nhi nhanh chóng đứng lên, nhanh nhẹn gỡ trâm hoa, lần nữa chải búi lại tốt. Ngân Tuyết nhìn mặt Nô Nhi cúi thấp, vầng trán trắng nõn mới vừa va đập đỏ au, nhíu mày, hướng về phía bàn trang điểm nâng nâng cằm, kiêu căng nói: "Ngọc này thưởng cho ngươi."

Lâm Nô Nhi nhìn sang, là ngọc bội trước đó, tức khắc cảm thấy trán cũng hết đau, vô cùng cao hứng tạ thưởng: "Tạ ơn cô nương."

Bận bịu cả buổi sáng, đợi tới giờ trưa, Ngân Tuyết cần nghỉ ngơi một lát. Đoạn thời gian này là lúc Lâm Nô Nhi thanh nhàn nhất, nàng ôm ngọc bội rời khỏi Quỳnh Lâu, tìm một gian hiệu cầm đồ đi vào.

Chưởng quầy hiệu cầm đồ giơ cao khối ngọc, dưới ánh mặt trời nhìn trái nhìn phải, hận không thể xuyên qua khối ngọc bội, đem mỗi cái hoa văn nhìn đến rõ ràng, Lâm Nô Nhi nâng má nói: "Này lão nhân, ngài soi xong rồi chứ?"

Chưởng quầy cười hắc hắc: "Không phải là xem cẩn thận một chút sao? Bất quá Lâm cô nương là khách quen, lão hủ tất nhiên yên tâm, yên tâm."

Lâm Nô Nhi hỏi: "Ngài cho con số đi?"

Chưởng quầy giơ một ngón tay: "Như này."

Lâm Nô Nhi bật dậy đoạt lại ngọc bội, lão chưởng quầy ai một tiếng liền né tránh, một lời nhanh chóng nói: "Đừng nóng vội đừng nóng vội, còn có thể thương lượng, chủ của miếng ngọc bội này còn sống hay đã chết a?"

Lâm Nô Nhi đáp: "Đương nhiên là đã chết."

Chưởng quầy hơi ghé sát vào, thấp giọng nói: "Lâm cô nương, thứ lão hủ nói thẳng, ngọc này chất không tồi, bất quá người nếu như đã chết, ta nhiều nhất chỉ có thể thêm một con số."

Lão chưởng quầy giơ ba ngón tay, Lâm Nô Nhi nhìn biểu tình kia liền biết đối phương nghi ngờ ngọc bội lai lịch bất chính, tức khắc xì một tiếng khinh miệt, cả giận nói: "Đồ vật của cô nãi nãi ta lai lịch đứng đắn, lão nhân ngài lại có tâm tư muốn lừa gạt người sao?"

Cô nãi nãi: bà chủ, chủ tử (đã có chồng)

Lâm Nô Nhi giật lấy ngọc bội liền rời đi, làm cho nhiều khách nhân bên trong chú ý, nghĩ thầm nha đầu này giao dịch không thành nên sinh khí (nóng giận).

Lâm Nô Nhi ôm ngọc bội, liên tục chạy vào 3 hiệu cầm đồ, mấy cái tiểu nhị kia xem thường nàng tuổi còn nhỏ, đem giá báo ra chỗ trước còn thấp hơn chỗ sau, rõ ràng muốn lừa nàng, giá cao nhất cũng chỉ có tám lượng bạc, so với cửa hiệu đầu tiên còn thấp hơn năm lạng, khiến Lâm Nô Nhi tức gần chết.

Nàng đứng ở đầu đường nửa ngày trời, cuối cùng quay đầu đi đến gian hiệu cầm đồ đầu tiên, lại nói 'hảo mã bất ngật hồi đầu thảo', tuy lão chưởng quầy kia tham lam, nhưng nàng tức giận thì có ích gì, cũng không đáng giá năm lượng bạc, càng không thể quan trọng bằng tiền, tiền dù sao vẫn cần phải tích góp.

'Hảo mã bất ngật hồi đầu thảo': Ngựa tốt không quay đầu nhai lại cỏ cũ.

Lâm Nô Nhi ôm 13 lượng bạc bán ngọc bội có chút vui vẻ, chợt nghe cuối con đường truyền đến tiếng bánh xe lân lân, kèm theo tiếng thét to xua đuổi dân chúng đi đường, Lâm Nô Nhi theo đám người chen lấn chỉ thấy được các binh sĩ vây quanh đoàn xe ngựa, thanh thế mênh mông cuồn cuộn.

Bên cạnh có người nói: "Đây là đại nhân nhà ai xuất hành? Thật là phô trương."

"Ngươi vậy mà không biết sao? Trên xe này chính là Thái tử điện hạ."

"Hắc, không phải nói Thái tử bị phản quân ám sát, thương nặng hôn mê?"

"Đúng vậy a, nên hiện giờ mới trở lại Kinh sư."

Lâm Nô Nhi nghe một lúc, đoàn xe đã biến mất ở chỗ rẽ ngự phố, không nhìn thấy bóng dáng, con đường lớn khôi phục thông hành, đám người rộn ràng nhốn nháo.

Lâm Nô Nhi nghĩ, mấy ngày nay triều đình cũng đủ xui xẻo, người thì bất tỉnh, người thì ngu ngốc, có thể thấy người có quyền thế nhất thiên hạ sống không tốt hơn nàng là bao.

Chẳng qua chuyện này đều không liên quan đến nàng, Lâm Nô Nhi sờ sờ bạc trong ngực, thỏa mãn trở lại phòng ở của mình. Phòng này vốn lúc đầu là phòng chứa tạp vật, về sau nàng cầu xin Ngân Tuyết mới lấy được gian phòng, bằng không, một nha hoàn như nàng không tư cách ở một mình.

Lâm Nô Nhi đem một khối gạch dưới bàn nạy ra, chỗ đấy bị đào rỗng, bên trong có một cái bình rượu cũ kỹ. Nàng sờ sờ trong tay áo, lấy ra mấy cục bạc vụn ném vào, bên trong liền phát ra tiếng 'đang, đang, đang' giòn vang, đó chính là tiền vừa bán ngọc bội.

Lâm Nô Nhi quả thực cực kì yêu thích thanh âm này, trong trẻo dễ nghe, giống như thiên âm, tuyệt vời vô cùng. Nàng lại nhấc vò rượu ôm ra, đem tiền bên trong cẩn thận đếm qua một lần, xác định không sai, lúc này mới cảm thấy mỹ mãn đặt lại chỗ cũ, dùng gạch đậy tốt; bên ngoài nhìn tới tuyệt không phát hiện ra chút dấu vết nào.

Tiền này đều là nàng mấy năm nay cố gắng tích góp, từ lúc tám tuổi bị phụ thân mê bài bạc bán vào Quỳnh Lâu gán nợ, nháy mắt đã qua tám năm. Lâm Nô Nhi cẩn thận từng li từng tí mà sống, từ đầu đến cuối thủy chung không quên ngày nàng bị cưỡng ép đưa vào Quỳnh Lâu, bám víu cào cửa ngoái nhìn người phụ thân kia không một lần quay đầu, rời đi.

Nàng thề trong lòng, nhất định phải sống đi ra ngoài, không bị bất luận kẻ nào bỏ rơi lần nữa.

...

Hoàng cung Càn Thanh Cung - tẩm điện đế vương.

Trong không khí tản mát ra vị thuốc nồng đậm, nhóm cung tỳ tay chân rón rén thu thập bát thìa. Đương kim hoàng đế mặc trung y tựa vào đầu giường, hai mắt hơi khép, thoạt nhìn có vẻ tiều tụy già nua, lộ ra một thân bệnh tật.

Ngoài cửa điện, lão thái giám tay chân nhẹ nhàng tiến vào, nhỏ giọng bẩm: "Hoàng thượng, Thái tử điện hạ trở về."

Cảnh Nhân Đế chậm rãi mở mắt: "Phái thái y qua chưa?"

" Dạ, Viện sứ Thái Y viện đã qua."

Cảnh Nhân Đế ngồi dậy: "Trẫm đi xem."

Lão thái giám vội vàng đỡ lấy: "Hoàng thượng ngài chậm một chút."

Cảnh Nhân Đế bị bệnh hồi lâu, thân thể suy yếu, sau khi thu thập thỏa đáng, ngồi trên long liễn thì thở hồng hộc, bỗng nhiên nói: "Sai người đem Ngô Nhi đến đây."

Lão thái giám lập tức phái người đi.

Cố Ngô là người con thứ năm của kim thượng, thụ phong Tần Vương, là đồng bào đệ đệ của Thái tử (em trai cùng 1 mẹ), năm nay mười bảy, tính tình nhanh nhẹn, văn võ song toàn, dung mạo tính cách đều là vạn dặm mới tìm được; hoàng đế vô cùng sủng ái, song đây đều là chuyện đã qua.

Hai tháng trước, Tần Vương trượt chân rớt khỏi ngựa, ngã hỏng đầu, tỉnh lại thì trở nên si si ngốc ngốc, tâm trí tựa như hài tử năm tuổi, thậm chí còn không nhớ mặt nhiều người, nhóm thái y hao hết tâm tư nhưng bệnh Tần Vương như cũ vẫn không có khởi sắc.

Đầu tiên là tiểu nhi tử được yêu thương nhất bị hỏng đầu óc, sau là Thái tử được ký thác kỳ vọng quân trữ gặp phải ám sát, hôn mê bất tỉnh. Hai đả kích này khiến Cảnh Nhân Đế bệnh không dậy nổi, ngắn ngủi mấy ngày liền tóc trắng đầu, thời điểm nghiêm trọng nhất ngay cả đứng dậy đều khó khăn.

Hôm nay Thái tử được hộ tống hồi kinh, Cảnh Nhân Đế từ sớm liền chống đỡ chuẩn bị tinh thần chờ đi gặp mặt nhi tử.

Long liễn cuối cùng đã tới Đông cung, bên ngoài truyền đến tiếng người ồn ào. Cảnh Nhân Đế xuống kiệu, theo hướng nhìn lại, một thiếu niên mặc cẩm bào thêu mây trắng, ngồi bên trong kiệu, hai tay lay mành kiệu, vô luận cung nhân khuyên bảo thế nào cũng không chịu xuống dưới, đây chính là Cố Ngô.

Lão thái giám gấp đến đầu đầy mồ hôi, cố gắng khuyên nhủ: "Điện hạ của ta a, ngài xem, hoàng thượng đang đợi ngài đây, ngài không nghĩ qua thăm Thái tử điện hạ sao?"

Tần Vương mất hứng nói: "Ta hiện tại không muốn nhìn, không nhìn, ta muốn trở về!"

Lão thái giám khuyên tới khuyên lui, thiếu điều muốn quỳ lạy nhưng Tần Vương vẫn không để ý tới. Người này hiện tại tâm trí chỉ mới năm tuổi, không thể trông cậy vào một tiểu hài đồng hiểu chuyện, cũng không thể cùng y so đo.

Cảnh Nhân Đế trong lòng đau xót, thở dài nói: "Mà thôi, Lương Xuân, phái người đưa Ngô nhi trở về đi."

Lão thái giám đáp ứng, nhìn theo cỗ kiệu được nâng đi, lão mới khuyên nhủ: "Điện hạ hiện giờ đang bị bệnh, không hiểu sự tình, hoàng thượng đừng trách tội, chờ ngày sau điện hạ khỏi hẳn, dĩ nhiên sẽ tốt hơn."

Cảnh Nhân Đế cười khổ, nhớ tới sự tình khác: "Chuyện nạp phi cho Ngô Nhi thế nào rồi?"

Lão thái giám đáp: "Đã được định ra, là đích nữ Sài thượng thư, niên kỷ thích hợp, đã chọn ngày tốt, là ngày hoàng đạo."

Cảnh Nhân Đế đi vài bước, liền cảm thấy suy yếu, tự nhiên sinh ra cảm giác lực bất tòng tâm: "Vậy là được, hết thảy công đoạn đều giản lược, nhanh chóng làm đi."

"Nô tài tuân chỉ."

...

Thời điểm chạng vạng, màn đêm bao phủ bốn phía, Sài Vĩnh Ninh bên ngoài lêu lổng suốt một ngày mới trở về phủ đệ Thượng thư. Tới phòng khách, một cái bình sứ diêu lan khắc hình mỹ nhân bị quăng ngã loảng xoảng, mảnh vỡ đập nát bấy, văng ngay sát bên chân làm gã sợ tới mức suýt chút nữa nhảy dựng lên. Ngẩng đầu nhìn sang, sảnh thất một mảnh hỗn độn, giống như vừa bị thổ phỉ càn quét, thân muội muội của gã thì nằm gục trên bàn trà gào khóc.

Sài Vĩnh Ninh chỉ đành nhìn về phía mẫu thân, thấp giọng nói: "Nương, đây là có chuyện gì? Ai lại chọc muội muội?"

Sài phu nhân hốc mắt ửng đỏ: "Còn không phải tại phụ thân ngươi".

Sài Vĩnh Ninh ngạc nhiên: "Phụ thân lại làm cái gì?"

Sài phu nhân nói: "Trong cung thương lượng cho Tần Vương đón dâu xung hỉ, hoàng tộc thương lượng chuyện của họ, phụ thân ngươi một cái Lễ bộ Thượng thư đi tham dự làm gì? Hiện giờ bị buộc vào, lại còn không rõ".

Sài Vĩnh Ninh nhớ tới chuyện đùa của gã cùng Ngân Tuyết, lại nhìn thân muội muội đang khóc nức nở, trong lòng nhất thời có một loại dự cảm không ổn: "Cuối cùng việc hôn nhân này sẽ không rơi xuống đầu Uyển Nhi chứ?"

Sài phu nhân thương tâm đứng lên, lau nước mắt: "Ai nói không phải? Tần Vương hiện giờ si si ngốc ngốc, nghe nói lúc ăn cơm cũng muốn có người đút, đi đường cũng muốn có người cõng, Uyển Nhi gả qua thì sao mà sống tốt a?"

Bên kia Sài Uyển Nhi nghe thấy, bi thương trào dâng, vì thế khóc càng thêm lớn tiếng, nàng ta dùng sức đập mặt bàn, phát ra" đông" một tiếng, sau đó đứng bật dậy, giẫm chân khóc: "Nương, ta không muốn gả cho Tần Vương!"

Sài Vĩnh Ninh cảm giác mặt đất cũng bắt đầu chấn động, hắn hoảng sợ, vội vàng nói: "Muội muội, ngươi bình tĩnh nói chuyện, đừng dậm chân."

Sài Uyển Nhi khóc lóc một phen nước mắt nước mũi giàn giụa, cũng không thèm để ý tới huynh trưởng, vẫn hét ầm ầm: "Nếu ép ta gả cho đồ ngốc tử đó, ta tình nguyện đi chết, ta ngày mai liền đi đầu xuống giếng!"

Sài Vĩnh Ninh nghĩ thầm: Muội muội ngươi hình thể cao to mập mạp, chỉ sợ là đem miệng giếng bít lại thành cái nút.

Sài phu nhân đau lòng nữ nhi, hai mẹ con ôm nhau khóc rống, hô tâm can bảo bối đáng thương không dứt. Đầu Sài Vĩnh Ninh phình to, gã nhìn muội muội dáng người như tòa núi nhỏ, trong đầu bất chợt lóe lên một bóng dáng tương tự, đột nhiên nói: "Nếu muội không muốn gả cũng được, ta có một cái chủ ý."

Sài phu nhân cùng Sài Uyển Nhi lập tức dừng khóc, đồng loạt nhìn về phía Sài Vĩnh Ninh. Sau khi nghe xong chủ ý kia, Sài phu nhân cau mày, sầu lo: "Phương pháp này có thể làm được không? Vạn nhất bị người khác phát hiện thì sao?"

Sài Vĩnh Ninh nói: "Có cái gì không thể thực hiện được? Đến thời điểm đó, để Uyển Nhi đi quý phủ ngoại tổ phụ lánh mặt, đừng hồi kinh sư, Tần Vương kia là tên ngốc tử, làm sao nhận biết được ai? Nhưng nếu thật sự bị phát hiện, liền để phụ thân đem nha đầu kia thu làm nghĩa nữ, trên danh nghĩa cũng là Sài tiểu thư phủ Lễ bộ thượng thư."

Nói tới đây, gã nhếch khóe môi nói: "Hiện giờ hoàng thượng bệnh nặng nằm trên giường, Thái tử thì hôn mê bất tỉnh, thời điểm mấu chốt, ai còn dư hơi sức lo lắng cho cái tên si ngốc Tần Vương?"

Sài Uyển Nhi quá đỗi vui mừng, vỗ 'bạch' lên cánh tay huynh trưởng: "Tốt! Vẫn là ca ca thông minh!"

Sài Vĩnh Ninh bị muội muội bổ một phát, lực cánh tay đánh tới làm gã nhe răng trợn mắt, đành chịu đựng, hướng Sài phu nhân nói: "Việc này không thể chậm trễ, nhi tử tối nay liền đi xử lý, nương, người đưa bạc cho ta, ta lại đi Quỳnh Lâu một chuyến".

...

Bóng đêm dày đặc, Quỳnh Lâu, đèn lồng rực rỡ theo thứ tự đều được đốt sáng, đàn sáo sanh tiêu, khách nhân lui tới tầm hoan dần dần nhiều. Trong lâu, các cô nương cũng từ từ bước ra, từng người trang điểm diễm lệ, ăn mặc rực rỡ thướt tha, thu hút khách nhân đi đường.

Ngân Tuyết là đầu bảng Quỳnh Lâu, tất nhiên là không cần xuất đầu lộ diện, nàng sinh ra mỹ mạo, danh khí lại lớn, có rất nhiều khách nhân xếp hàng nâng bạc đến chỉ cầu gặp mặt mỹ nhân.

Lâm Nô Nhi canh giữ ở cửa cầu thang, nâng má chán chết mà nhìn xuống lầu. Trên đài, các cô nương đang ca múa khiêu vũ, thổi sáo đàn hát. Nàng nhìn một hồi, liền cảm thấy nhàm chán. Một nha đầu đi tới hướng Lâm Nô Nhi nói: "Nô Nhi tỷ, Đại nương nói, buổi tối vẫn là Sài công tử, tỷ mau chuẩn bị cho Ngân Tuyết cô nương một chút."

Lâm Nô Nhi đáp ứng, mắt đã thấy từ đoàn người từ lầu hai lên đây, dẫn đầu chính là công tử Lễ bộ Thượng thư, nàng âm thầm phỉ nhổ, quả nhiên là vạn ác tham quan, cướp đoạt không ít mồ hôi nước mắt bá tánh.

Vừa mắng, nàng vừa trở về sương phòng, Ngân Tuyết nghiêng mình dựa vào bên giường, thân thể lả lướt, tay áo xắn lên, lộ ra một đoạn cổ tay mảnh khảnh trắng noãn đùa nghịch bên trong vại cá vàng.

Lâm Nô Nhi nói: "Cô nương, Sài công tử đến."

Ngân Tuyết nga một tiếng, người cũng bất động. Không lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân, người nọ bước vào sương phòng, một thân cẩm bào tím sẫm, đầu đội ngọc quan, tác phong nhanh nhẹn, quả nhiên là nhân mô cẩu dạng, đến nơi liền cười ha ha ôm lấy Ngân Tuyết, Lâm Nô Nhi gục đầu xuống, đang muốn lui ra ngoài, bỗng nhiên nghe Sài Vĩnh Ninh kêu: "Nha đầu kia, ngươi dừng lại".

Nhân mô cẩu dạng: Bên ngoài mang hình dáng con người nhưng bên trong tư cách/ tính tình/phẩm chất thấp kém.

Lông mi Ngân Tuyết khẽ nhúc nhích, liếc mắt nhìn Lâm Nô Nhi, ngữ khí kinh dị nói: "Công tử nhìn trúng nàng ta?"

Lâm Nô Nhi cũng ngạc nhiên, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm Sài Vĩnh Ninh, thầm nghĩ, người này bộ dạng nhân sĩ, nhưng mắt hóa ra lại không xài được.