Quan ông đã xử lý xong mọi công vụ, căn nhà trên kinh thành cũng đã được xắp xếp khá ổn thỏa, dự là qua mùa lũ tháng 10, cả nhà sẽ xuất phát theo đường biển tiến đến Lộ Đông Đô, rồi xuôi theo sông Hồng tiến vào Thăng Long. Sáng ngày đầu đông, mưa tuôn rả rích lên mái ngói, dội xối xả vào tán cây, tiết trời ẩm ướt lạnh lẽo. Mưa kéo dài hơn nữa ngày rồi cũng tạnh. Sau mưa, đất trời như được gột rửa sạch sẽ và quang đãng, cái lạnh nhẹ nhàng đầu đông làm lòng người êm ả.
Sau khi hay tin Khánh Ngọc trong buổi tiệc trà của quan bà đã phạm lỗi, khiến bà mất mặt, bị trách phạt một trận, ta liền sai con hầu Hồng mang hai khúc gấm thượng hạng được quan ông thưởng cho sang an ủi chị ta. Hầu Hồng nhìn hai cuộn gấm sáng bóng mềm mại, hoa văn chìm nổi tinh tế, sờ vào thấy mượt như tơ, liền tiếc nuối không ngừng
- Cô chủ, vải tốt thế này, sao người không để dùng, mà đem cho cô ta chứ!
- Chị nghe ta, cứ mang đi đi! Nói với cô hai rằng thấy cô hai bị trách phạt, ta muốn gửi chút quà mọn an ủi. Nhưng nếu chị ta không nhận, thì chị cứ làm thế này... - Ta kéo người Hồng, nói nhỏ vào tai.
Nó nghe hết lời, mắt liền mở to, tay che miệng thốt lên
- Ta thật sự làm vậy sao? Nhỡ đâu...
- Không sao, chị cứ tin ở ta, hãy dắt theo con hầu Huệ, chuyện chắn chắn sẽ như ta nói!
Hồng đưa theo Huệ, ôm hai cây vải băng qua giếng trời đến dãy phòng lớn. Cỏ sau mưa còn đọng nước, làm ướt chiếc váy bạc màu của hai cô gái nhỏ. Phòng của bà lớn cùng hai cô chiêu dòng chính nằm ở phía đông, chính là nơi đón ánh mặt trời đầu tiên trong ngày. Dãy phòng lớn, xa hoa sang trọng, hai bên hành lang đều là những chậu hoa quý giá. Phòng cô hai Khánh Ngọc chính là căn cuối cùng của dãy, phía trước có một hồ sen nhỏ. Hầu Hồng cúi đầu với cô gái trước mặt, lễ phép thưa
- Chị Nhi, chị vào bảo với cô hai, cô chủ nhà em hay tin cô bị phạt thêu, liền gửi hai cây gấm tốt sang, mong cô hai đừng chê.
Hầu Nhi nhìn hai đứa con gái ăn bận đơn sơ, vải áo bạc màu, vạt váy ướt sũng nước, liền biểu môi châm chọc
- Cô chúng mày thì có được gì tốt cơ chứ! Thôi, để ta vào thông báo, nhưng chắc cô sẽ không nhận đâu.
Một lát sau, hầu Nhi bước ra, trong mắt toàn là giễu cợt
- Cô hai không nhận, cô hai bảo cô hai là con dòng chính, có thiếu gì thứ gấm vóc đó mà cô chúng mày dâng cho, thứ này chỉ xứng làm thảm chùi chân cho cô thôi! Còn không mau cút!
Con Hồng nghe đến đây liền hít một hơi thật sâu, nó quay sang ra hiệu với con Huệ, con Huệ có chút sợ hãi, nắm chặt lấy vạt áo, xong cũng khẽ gật đầu. Hồng liền ôm hai cây vải, xoay người nói lớn
- Ôi đúng là... ta cho chị viên ngọc, chị lại quê mùa mà tưởng ấy là cục đá. Gấm được mua từ Tô Châu xứ Hoa, mềm mại mát lạnh, ông yêu quý cô chúng ta như thế, mới thưởng cho, cô chúng ta thì lương thiện muốn tặng cho cô hai, nhưng cô hai lại chẳng biết quý!
Con hầu Huệ nghe xong, liền tiếp lời đối đáp, chị một câu, tôi một câu
- Chị nói phải! Em chưa từng thấy thứ vải đẹp đến thế này, trong bốn cô chủ, ngoài cô cả ra e rằng ông chính là yêu cô chúng ta nhất, vải quý giá thế này mấy người khác chưa từng được thưởng, làm sao mà hiểu được...
- Chứ còn thế nào nữa! Ông không phải vẫn hay khen cô chúng ta hiểu chuyện lễ phép, lại xinh xắn đáng yêu, không những ông yêu thích, mà quan Trần Lợi Bồng cũng yêu. Có mấy người đáng thương, lại chẳng được quan ông yêu thích mấy!
Hai đứa hầu gái kẻ tung người hứng, nói toàn điều khiêu khích hỗn xược, người bị phạt bên trong kia nhịn không nổi cơn tức một ấm trà men xanh Bát Tràng bị ném ra ngoài vỡ tan tành. Cô chiêu trong phòng bước ra, bừng bừng lửa giận
- Cha chả, chúng mày gan to bằng trời, dám gièm pha chủ nhân phỏng? Hôm nay tao cho chúng mày biết thế nào là quy củ phép tắt! - Dứt lời chị ta xắn tay áo lên, tay cầm chiếc roi cá đuối dài 3 thước, mắt long sòng sọc
Ta ngồi ở phòng, uống hết một chén chà Nhài, liền thay một bộ giao lĩnh trắng bằng vải the mỏng, đoạn tiến về phía phòng lớn. Ta đến nơi cũng chính là lúc chiếc roi cá đuối giơ cao, định quật vào người hầu Hồng. Chiếc roi cá đuối dẻo dai, lại có mấy gai nhọn, chỉ cần một đòn giáng xuống liền đau đến xương cốt mềm nhũn. Một tiếng “chát” vang lên trong không khí, cô ba Khánh Mai lao đến đỡ cho đầy tơ, lưng bị roi da quất qua, tứa máu đỏ tươi. Thấy ta nhận trọn một đòn, toàn thân run rẩy, Khánh Ngọc có chút hoảng sợ, xong nàng ta nhớ đến những lời răng dạy hay ho từ cô chị Mạc Bình, liền nắm chặt roi, lấy lại phong độ, nhìn xuống đứa con gái đang quỳ phục, hả dạ vô cùng.
Ta cắn răng nhịn xuống cơn đau, đứng lên xắn tay áo, chỉ thẳng vào chị ta mà mắng:
- Tôi nhịn chị lâu lắm rồi nhé, chỉ tưởng chị sinh ra từ bụng quan bà là hay lắm phỏng? Ôi chao, chị nhìn lại chị xem có điểm gì giống với quan bà hay không? Chị cả của chị thì trăm gặp trăm khen, chữ nghĩa lễ giáo, phong thái cữ chỉ nho nhã vô cùng. Còn chị vừa ngu vừa dốt, chữ nghĩa thì chẳng được là bao, thô lỗ, tham lam, suốt ngày càng quấy làm mất mặt quan bà. Ôi thôi tôi mà có đứa con như chị, tôi chết đi còn hơn!
- Im miệng! Đứa con thứ hèn mọn như mày thì có tư cách gì mà nói tới tao! - Chị ta gằn lên từng chữ, siết chặt cây roi trong tay, mắt trợn lên trắng dã
- Con thứ với chả con chính! Chị ngoài cái đầu thai ra còn cái nào để nói không nhỉ? Suốt ngày chính thứ không chán à. Mà thôi, làm sao chán được, ngoài chuyện chính thứ, chị có chi hơn tôi nào! Cha khen tôi là quý nhân của ông ấy, giúp ông ấy mở rộng công danh, còn chị? Nhắc đến chị ông ấy không chê đã mừng!
Chuyện khó chịu nhất trong lòng Khánh Ngọc chính là chị ta trong mắt của quan ông. Chị ta so với người chị của mình không có gì nổi trội, từ bé đến lớn, cha trước mặt chị ta chỉ toàn răng dạy, trách phạt, chưa từng âu yếm yêu chiều chị ta, chưa từng khen chị ta, chưa từng tặng quà cho chị ta. Sự quan tâm của quan ông, chính là khát khao duy nhất trong lòng Khánh Ngọc. Ta động đến đây, chính là động vào vết thương mỗi ngày đều rỉ máu của người. Cô hai Ngọc mắt chuyển sang đỏ ngầu, buông thả cây roi cá đuối trong tay, sau đó đột nhiên lao về phía ta, hét lớn
- Con đ.ĩ! Tao giết chết mày!
Cô chiêu Ngọc thân hình thô kệch, cao lớn mập mạp lao về phía cô chiêu Mai nhỏ bé yếu ớt, nắm tóc vả mặt. Hai cô chiêu phủ Huỳnh dằn co một hồi, kéo đến biết bao là con hầu ngăn cản. Cuối cùng trước con mắt của bao nhiêu người, cô chiêu Ngọc đẩy cô chiêu Mai xuống hồ sen giá lạnh.