Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 5 - Chương 191




Trans: Tú Anh

Beta: Cyane

Sau khi Vân Sâm rời khỏi cô bé, đã dùng năng lượng để ẩn mình khỏi tránh khỏi cơn thủy triều ma quỷ cuồn cuộn.

Cô chưa đi được vài bước đã nhìn thấy tượng thành cao lớn của Bách Việt trong làn sương mù.

Ánh sáng của tượng thành Bách Việt đang mờ dần, đã đang đứng trên ranh giới sắp rơi vào ngủ sâu, nhưng anh ấy vẫn đang cố gắng thử tỏa ra hơi thở tòa thành, tất cả sự chú ý đều đang tập trung lại chỗ này.

Vân Sâm bước đến bên cạnh đối phương, cô đặt tay trái lên tượng thành.

Một giọng nói yếu ớt đột nhiên vang lên bên tai.

“Cô là ai?”

“Thành Quyến Giả của Hoa Đình.” Vân Sâm hơi nghiêng đầu cho đối phương xem dấu ấn Thành Quyến Giả đang phát sáng phía sau tai.

Bách Việt dùng chút sức lực cuối cùng để nói với giọng điệu mỉa mai: “… Chậc, vậy mà lại là Thành Quyến Giả của cậu ta.”

Vân Sâm biết rằng đây không phải là thời điểm thích hợp để thỏa mãn trí tò mò, khi cô giải thích bản thân không chỉ có thân phận là Thành Quyến Giả, móng tay trên bàn tay trái của cô chuyển sang màu đỏ thẫm khó tả.

Các đầu ngón tay từ từ phát ra ánh sáng đỏ của năng lượng.

Khi ánh sáng đỏ đó đó sắp chạm đến tượng thành Bách Việt…

“Tay không thoải mái à?”

“Thực ra có thể dùng những cách khác, từ từ loại bỏ những bộ phận bị mục nát…”

Lời nói của Trung Châu đột nhiên vang lên trong đầu.

Trung Châu sẽ vô duyên vô cớ mà nói những lời như vậy sao?

Có lẽ giống như chuyện Hạ Phong Niên nhắc nhở bọn họ trong cơ thể của Lão Vương Bát có mảnh vỡ tượng Cửu Châu, Trung Châu cũng đang muốn nhắc nhở cô điều gì đó.

Tay cô có vấn đề? Cơ thể cô có vấn đề? Năng lượng của cô có vấn đề? Hay là do cô đã suy nghĩ quá nhiều?

Vào thời điểm này, suy nghĩ nhiều không phải chuyện xấu gì, làm bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận.

Dây leo của Hoa Đình trong nháy mắt đã di dời được toàn bộ người dân Bách Việt, các khu vực khác của Bách Việt cũng không có quá nhiều thương vong, khu vực nhiều nhất là khu vực mà Vân Sâm xuất hiện lại, tình hình tốt hơn nhiều so với dự liệu của bọn họ.

Tình hình hiện tại của Bách Việt nói một cách tương đối thì không nghiêm trọng đến mức phải lập tức bổ sung thêm năng lượng.

Dùng đá năng lượng để bổ sung năng lượng cho anh ấy cũng được rồi…

Ánh sáng đỏ trên đầu ngón tay của Vân Sâm tắt dần, trâm ngọc trên đầu sáng lên, cô liên lạc với Hoa Đình: “Anh có thể chống đỡ được bao lâu?”

“Với lực tấn công hiện tại của ma quỷ thì đến khi trời sáng cũng không thành vấn đề.” Năng lượng tòa thành tích lũy của Hoa Đình nhiều hơn các tòa thành khác, bên cạnh anh có hai viên đá năng lượng hình người.

Vân Sâm nói: “Vậy phiền anh chuyển một ít đá năng lượng hoặc gọi bố qua đây để bổ sung năng lượng cho Bách Việt nhé.”

Hoa Đình lập tức dùng dây leo để mang đá năng lượng dự trữ có sẵn ở các tòa thành đến và cả gương mặt không hiểu gì của Hạ Phong Niên.

Sau khi mang cả người và đồ đến, Hoa Đình mới hỏi: “Cơ thể em vẫn chưa hồi phục hoàn toàn à?”

Anh nghĩ đến Vân Sâm trước khi ngủ sâu cũng đã truyền cho anh đến được một nửa năng lượng, đột nhiên cơ thể không ổn, trong lòng anh không tránh khỏi cảm thấy lo lắng.

“Trời sáng rồi hẵng nói.” Trước khi cúp điện thoại, Vân Sâm hỏi vài câu: “Trung Châu chú ấy… có tài năng nào khác không?”

“Hả?” Hoa Đình ngơ ra một lát, không hiểu Vân Sâm đang nói gì.

“Không có gì.” Vân Sâm cúp điện thoại, cô nói Hạ Phong Niên giúp đặt đá năng lượng lên trên tượng thành Bách Việt.

Hạ Phong Niên nghe thấy những gì mà Vân Sâm đã hỏi Hoa Đình, ông muốn biết tại sao Vân Sâm lại hỏi như vậy: “Trung Châu sao thế?”

“Trung Châu không sao cả, có lẽ là do cảm giác của con sai rồi.” Vân Sâm ôm lấy ngực, cảm nhận từng nhịp tim đang đập, cô nói: “Tỉnh lại sau khi ngủ sâu, chỗ này luôn cảm thấy bồn chồn, khi dùng năng lượng lại càng rõ rệt hơn.”

Ban đầu khi mới tỉnh dậy, Vân Sâm cho rằng do bản thân đã ngủ quá lâu, lo lắng về việc không thể tự mình kiểm soát được tình hình hiện tại.

Sau khi Hoa Đình kể lại mọi chuyện cho cô nghe, cảm giác này vẫn như vậy không hề nguôi ngoai. Khi gặp Trung Châu, sau khi nhìn thấy Mạnh Nhiên Lâm chặt đứt chân bàn mục nát kia, cảm xúc kia đã đạt đến đỉnh điểm.

Cô kìm nén cảm xúc rất tốt, không để người khác nhận ra, đến cả Hoa Đình cũng không.

Nhưng vừa rồi khi cô muốn truyền năng lượng cho Bách Việt, cảm giác lo lắng và hồi hộp đó lại xuất hiện…

Vân Sâm tự ấn lên tay trái của mình, cô nhớ ra một vài chuyện, trước khi ngủ sâu, cánh tay này của cô cũng rất đau.

Hạ Phong Niên đã kiểm tra qua cơ thể của cô, ông không nhắc nhở gì, lẽ ra không có chuyện gì mới đúng.

Một cánh tay to rơi xuống đầu, Hạ Phong Niên nói: “Những gì bố nói không có nghĩa là hoàn toàn chính xác.”

Những viên đá giống như bọn họ phụ thuộc rất nhiều vào bản năng và trực giác.

Hạ Phong Niên nói: “Nếu như con cảm thấy có vấn đề thì hãy tin vào cảm giác của bản thân.”

Vân Sâm gật đầu: “Chú Trung Châu có chút thần bí.”

Hạ Phong Niên hỏi tại sao, nhưng Vân Sâm lại không nói thêm gì.

Vô Danh dùng đá năng lượng ngụy trang để tấn công Trung Châu, Trung Châu đã di dời con người từ lâu, đến cả Mạnh Nhiên Lâm cũng không biết tại sao Trung Châu lại có thể phát hiện ra chuyện này.

Bọn họ đã từng hỏi Trung Châu, Trung Châu nói anh ấy đã quên mất chi tiết cụ thể.

Lúc đó khi Vân Sâm đi nhặt những di vật đã bị người ta vứt ra ngoài tòa thành, bên cạnh thoắt cái xuất hiện một tên ma quỷ, sau đó thì cô đã lập tức được dịch chuyển đi rồi.

Khi đó Mạnh Nhiên Lâm không ở Trung Châu, ý thức tòa thành chỉ có thể sử dụng năng lực của bản thân trong phạm vi của hơi thở tòa thành, Vân Sâm lại không ở trong hơi thở của tòa thành.

Khả năng duy nhất chính là, Trung Châu đã đoán được cô sẽ gặp phải ma quỷ ở bên ngoài tòa thành, khoảnh khắc khi cô vừa ra khỏi tòa thành đã thì tiến hành chuyển dịch cô đi ngay lập tức.

Đợi đến khi cô nhặt được di vật thì người đã được dịch chuyển đến Hoa Đình.

Có vẻ như đã đoán trước được rằng cô sẽ gặp nguy hiểm từ trước.



Vân Sâm lắc đầu, chỉ là trùng hợp thôi.

Nếu như ý thức tòa thành thực sự có được năng lực tiên tri này thì có thể bị ma quỷ ép đến mức biến thành bộ dạng như bây giờ sao, nếu như vậy con người bọn họ cũng quá khốn khổ rồi.

Sự chú ý của cô lại quay trở lại trên người  Bách Việt.

Cấp bậc của Bách Việt mới chỉ là tòa thành cực lớn, có thể hấp thụ năng lượng từ đá năng lượng như trước, tốc độ bổ sung năng lượng không nhanh bằng tốc độ cô truyền năng lượng trực tiếp.

Lần đầu tiên Bách Việt nhìn thấy đá năng lượng, anh ấy tò mò hấp thụ năng lượng từ trong đá năng lượng, đồng thời nói: “Lấp lánh như ngọc vậy, thật xinh đẹp, xếp cho tôi nhiều chút.”

Sau khi năng lượng trong đá năng lượng kiệt quệ sẽ biến thành một hòn đá thông thường.

Bách Việt vậy mà lại không muốn hấp thụ năng lượng từ đá năng lượng nữa bởi vì đá năng lượng hấp thu xong năng lượng sẽ trở nên xấu xí, như vậy sẽ làm giảm phẩm cách tòa thành của anh ấy.

Trừ khi Vân Sâm và Hạ Phong Niên kịp thời bỏ đi những viên đá năng lượng đã được anh ấy hấp thụ hết thì anh ấy có thể miễn cưỡng tiếp tục hấp thụ tiếp.

Vân Sâm và Hạ Phong Niên: “…”

Đây là thể loại ý thức tòa thành gợi đòn.

Hoa Đình nghe thấy yêu cầu của Bách Việt, lập tức từ nơi khác của Bách Việt bay về.

Dây leo phân loại rác thải và nước thải còn sót lại từ cuộc sống của con người trong tòa thành và ném chúng xuống từ trên không trung một cách không thương tiếc.

Đồng thời, một phần dây leo khác lại che chắn cho Vân Sâm và Hạ Phong Niên, không để bọn họ bị rác văng vào.

Tòa thành Bách Việt ngay lập tức biến thành một đứa bé đáng thương chui ra từ bãi rác.

Hoa Đình nhẹ nhàng nói: “Được rồi, bây giờ cậu chẳng còn cần phẩm cách nữa đâu, nhanh hấp thụ đá năng lượng đi.”

Độ cao tòa thành của anh lại hạ xuống mấy phần, bây giờ hơi thở của tòa thành đã bao phủ chủ thể tượng thành Bách Việt bên trong, Bách Việt tất nhiên cũng nghe thấy giọng nói của anh.

Giọng điệu của anh giống như đang an ủi một đứa trẻ không nghe lời.

Dây leo quấn lấy Vân Sâm và Hạ Phong Niên nới lỏng ra, cả hai đều nghe thấy một giọng nói vô cùng tức giận.

“CẬU VẬY MÀ LẠI BÔI NHỌ TÔI!”

Bách Việt nghiến răng nghiến lợi nói: “Là cậu đang đố kỵ vì tôi đẹp hơn cậu, tôi với cậu không đội trời chung. Tên Hoa Đình hôi hám nhà cậu, điểm mỹ thuật bằng không lại còn bị cắm sừng!”

Hoa Đình cũng chế giễu lại: “Vậy vẫn tốt hơn tên nhà giàu mới nổi chỉ biết đeo vàng bạc đầy người như cậu.”

“Cậu cái tên mỗi ngày chỉ biết mặc đồ màu trắng, không biết còn tưởng rằng cậu là tên tự luyến điên cuồng ngày ngày để tang cho chính mình…”

Năng lượng Bách Việt hấp thụ càng nhiều, phạm vi khôi phục của hơi thở tòa thành càng lúc càng nhiều, giọng nói cũng dần dần trở nên tràn đầy năng lượng hơn: “Nói tôi là tên nhà giàu mới nổi hả?”

Anh ấy đột nhiên cười lạnh, giọng nói trở nên cực kỳ dịu dàng: “Không phải các thành phố lớn đều phát triển trong vòng 100 năm sao. Tôi là nhà giàu mới nổi, lẽ nào cậu không phải à?”

Hoa Đình: “Nhiều hơn cậu một năm.”

Bách Việt nói với giọng dịu dàng hơn, mang theo chút ý cười nói: “Cậu là đồ chó chết.”

Hoa Đình cũng dịu dàng trả lời anh ấy: “Nói mấy câu như thế này, tại sao không thử lấy nước tiểu mà soi lại mình đi*?”

(*Gốc là 以溺自照, chủ yếu được sử dụng bảo người khác tự kiểm tra xem họ có đủ tư cách hay không.)

Bách Việt: “Đồ đạo đức giả.”

Hoa Đình: “Đồ thô lỗ.”

Con người trong tòa thành há hốc mồm, bầu không khí vốn dĩ bị ma quỷ tấn công rất u ám và căng thẳng đã hoàn toàn biến mất do cuộc tranh cãi bất ngờ giữa hai ý thức tòa thành này.

Thấy hai tòa thành ngày càng trở nên căng thẳng, ma quỷ bên ngoài hơi thở tòa thành liên tục la hét, như thể đang đổ thêm dầu vào cuộc cãi vã giữa hai tòa thành.

Vân Sâm: “…”

Hạ Phong Niên: “…”

Đôi khi thực sự nghi ngờ lý do thực sự tại sao Cửu Châu lại ngủ sâu phải chăng là bởi vì không muốn nhìn thấy đám ý thức tòa thành gây phiền lòng này không?