Trans: Vũ
Beta: Cyane
Vân Sâm bị Hoa Đình chọc tỉnh.
Cô mở mắt, Hoa Đình cách cô khoảng nửa mét, đang lấy dây leo chọc cô, nhỏ tiếng nói: “Vân Vân, tỉnh lại đi, Tam Tương ở ngay bên dưới.”
Vân Sâm: “?”
Khi ngủ cô đã đánh người hay là nghiến răng mà khiến Hoa Đình chán ghét cách cô xa như vậy chứ?
Hoa Đình cảm nhận được sự bối rối của Vân Sâm, anh khó mà giải thích.
Ngón tay trong tán cây vẫn đang duỗi ra, bày ra tư thế nếu anh dám nói thì sẽ tiêu diệt anh ngay tại chỗ.
Hoa Đình nhìn Vân Sâm cười một cách đầy miễn cưỡng.
Vân Sâm nhìn chằm chằm vào anh hồi lâu, hừ lạnh một tiếng, đầu cũng không ngoảnh lại mà rời khỏi chỗ này, đi về phía Tam Tương.
Hoa Đình duỗi dài cánh tay, muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đành thả xuống.
Hạ Phong Niên nhảy ra khỏi tán cây, nghênh ngang đi ra khỏi rừng, chỉ để lại một câu.
“Ha! Ha!”
…
Tam Tương là một vùng sông nước tràn ngập phong tình, nơi Hoa Đình dừng lại có một hồ nước tỏa ra luồng ánh sáng xanh huyền bí và dịu dàng.
Ngay giữa hồ nước, có một vùng đất giống như hòn đảo, đồng thời có sức sống của thảm thực vật xanh tốt và sự hoang vu của các tòa nhà bị bỏ hoang.
Tượng thành Tam Tương nằm ở góc phải của vùng đất này.
Vân Sâm nhìn thấy tượng thành Tam Tương ở trong một góc nhỏ không dễ thấy trên lối đường mòn nhỏ rợp bóng cây.
Lúc cô đến nơi này, tượng thành trước mắt như một chiếc thuyền chiến cao hơn hai mét đang chầm chậm phát ra ánh sáng.
“Ây da, là con người à?” Giọng nói của Tam Tương nghe có vẻ có chút hồn nhiên, cô ấy nói: “Tốt quá, vừa tỉnh lại đã gặp được con người.”
Vân Sâm không ngờ Tam Tương vừa tỉnh lại đã là tòa thành lớn, sau khi giới thiệu ngắn gọn về bản thân, cô liền hỏi: “Đây là lần đầu tiên cô tỉnh lại sao?”
“Ừm, tình hình ở Thiên Hồ và Trung Châu vẫn ổn đúng chứ?” Tam Tương nói xong, cảm thán hôm nay sao trời lại âm u như vậy, không thấy một chút ánh nắng nào cả.
“Hoa Đình đang ở trên đó.” Vân Sâm trả lời.
Tam Tương rõ ràng không có chỗ nào cần cô giúp đỡ, đối phương dường như rất hiểu tình hình ở Trung Châu và Thiên Hồ.
Vân Sâm tò mò nên thử hỏi.
Tam Tương nói: “Sau khi hai người họ tỉnh lại thì tôi mới có thể tích góp năng lượng để tỉnh lại, tài năng của ba người bọn tôi có thể kết nối với nhau.”
“Tôi không thể thức tỉnh quá sớm, tài năng của tôi phụ thuộc vào tài năng của bọn họ, nếu không có con đường dịch chuyển mà bọn họ xây dựng thì không thể sử dụng được.”
Tam Tương vừa tích đủ năng lượng tỉnh lại cách đây không lâu, vừa mới tỉnh lại thì Vân Sâm đã đến rồi.
Vân Sâm vẫn truyền một ít năng lượng cho Tam Tương, đối phương khen ngợi cô không ngớt.
Đợi Mạnh Nhiên Lâm dùng con đường dịch chuyển của Hoa Đình đến Tam Tương, Vân Sâm lại truyền một ít năng lượng cho Trung Châu.
Hoa Đình thì đi tìm những ý thức toà thành vẫn chưa biết tình hình khác.
Tam Tương cũng tiếp giáp với Bách Việt, Hoa Đình bay về phía nam.
Tìm Tam Tương dễ dàng bao nhiêu thì tìm Bách Việt khó khăn bấy nhiêu.
Một hai ngày trôi qua, Hoa Đình đã đi qua mấy lần nơi từng là địa giới của Bách Việt, nhưng không phát hiện tung tích của tượng thành Bách Việt.
Trong thời gian đó, Trung Châu và Thiên Hồ lần lượt cùng với các ý thức tòa thành vừa liên hệ cách đây không lâu khác xây dựng thành công con đường dịch chuyển.
Các tuyến đường của con đường dịch chuyển ngày càng rộng lớn như mạng nhện, nhân viên di chuyển ở các tòa thành trở nên thường xuyên hơn.
Nhân viên quản lý cũng trở nên nghiêm khắc hơn, mọi người lo lắng Vô Danh sẽ thừa nước đục thả câu lẻn vào tòa thành.
Học tốt toán trở thành thẻ thông hành thuận lợi đi đến các tòa thành mà mỗi người ở thời tận thế ai nấy cũng đều muốn cả.
Người không học giỏi toán rất ít, dù sao trước tận thế thì Cửu Châu đã được biết đến là quốc gia “Toán học là môn học mà nhân dân nước chúng tôi giỏi nhất”.
Những người thực sự không hiểu rõ về toán học sẽ được đưa đi cách ly trước.
Sau khi được “mũi chó” chuyên nghiệp của Nhậm Đại Hữu chứng thực thì mới được thả ra ngoài.
Hân La lại bị Vô Danh lẻn vào lần nữa, nhưng do nó không giải được đề toán nên bị nhốt vào khu cách ly, Nhậm Đại Hữu vừa đến đã ngửi thấy mùi thối đó, liền nhận ra nó.
Vô Danh căn bản không kịp làm gì cả.
Trước mắt hắn chưa để lộ tung tích từng xuất hiện trong tòa thành.
Mẹ Quỷ cũng tạm thời không có động tĩnh gì.
Quân đội của Thần Kinh dựa vào định vị mà Tam Tương đưa, thông qua năng lực dịch chuyển chung của Trung Châu và Thiên Hồ, thành công tìm được ba mảnh vỡ của tượng Cửu Châu.
Hoa Đình vẫn chưa tìm thấy Bách Việt.
Lúc này đã bảy ngày trôi qua, Hoa Đình đã đi qua vô số lần nơi từng là địa giới Bách Việt, nhưng vẫn không phát hiện tung tích của tượng thành Bách Việt.
Đây không phải là tin tức tốt gì.
Thần Kinh bảo Hoa Đình đi tìm ý thức tòa thành khác trước.
Hiện tại vẫn còn Lũng Châu, Sóc Phương, Thiên Phủ và Song Du.
Bọn họ đều cách Hoa Đình rất xa, muốn Trung Châu trực tiếp dịch chuyển tòa thành thì cũng cần phải đến Trung Châu trước mới được.
Hoa Đình đưa ra ý kiến, quyết định đi tìm hai tòa thành lân cận là Thiên Phủ và Song Du trước.
Ngay lúc anh đang định lên đường nhân lúc trời còn tối, tất cả ý thức tòa thành đều nhận được tin tức của Vũ Nguyên.
Bên ngoài hơi thở tòa thành Vũ Nguyên xuất hiện một bóng đen.
Bóng đen đó đang thành hình với tốc độ chóng mặt!
Cách quãng thời gian Mẹ Quỷ xuất hiện lần trước, vừa đúng bảy ngày.
*
Những người dân bình thường ở Vũ Nguyên hơi ngỡ ngàng.
Bọn họ đã nhận được thông báo các tòa thành đều có khả năng sẽ xuất hiện Mẹ Quỷ, nhưng không một ai ngờ ngày này lại đến thật.
Hơn nữa tình huống thay đổi, tốc độ hình thành của bóng đen đó còn nhanh hơn những gì đã nói trên thông báo, hoàn toàn không có thời gian rút lui.
Trong đầu hình như nhớ được nên rút lui như thế nào, nhưng nhìn bóng đen không ngừng to lên, não của bọn họ giống như không dùng được nữa.
Bước tiếp theo nên làm gì đây?
Dù cho ý thức tòa thành vẫn đang liên tục nhắc nhở, bọn họ vẫn giống như ruồi không đầu vậy, không biết nên đi đâu.
Tiếng chuông cảnh báo vang lên không ngừng.
Mặt đất rúng động, tiếng động cơ xe ầm ầm, những chiếc xe màu xanh lần lượt xuất hiện.
Rất nhiều người trung niên mặc đồng phục thống nhất nhảy từ trên xe xuống, liên tục thúc giục: “Lên xe!”
Có người đứng ra chỉ huy, đám người ngay lập tức có chủ kiến.
Những người lớn tuổi sống sót từ ngày đầu thời tận thế kinh ngạc nhìn những người được đào tạo bài bản này.
Đây là quân nhân mà…
Bọn họ cứ nghĩ tận thế đến rồi thì quốc gia cũng coi như bỏ đi.
Không ngờ trước tận thế để bảo vệ bọn họ rút lui đã huy sinh gần hết quân nhân, sau tận thế lại lần nữa nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Lúc kề vai sát cánh cùng quân nhân, người Vũ Nguyên đã nhìn thấy có rất nhiều quân nhân vẫn còn vết thương cũ trên người, còn có rất nhiều khuôn mặt trẻ tuổi kiên quyết.
Người bình thường lần lượt bị đẩy lên xe tải, chạy đến điểm dịch chuyển.
Thùng xe lắc lư.
Đứa nhỏ hỏi với giọng nói non nớt: “Các chú ấy là ai vậy ạ?”
Một người trẻ tuổi trả lời một cách không chắc chắn: “Chắc là quân nhân, anh từng nhìn thấy trên sách, cũng mặc đồng phục như thế này.”
Đứa trẻ lại hỏi: “Quân nhân ạ, các chú ấy là quân nhân của Vũ Nguyên sao ạ?”
Người trẻ tuổi vừa định trả lời, người già ngồi bên cạnh cậu ta run rẩy nói: “Là quân nhân của Cửu Châu, quân nhân của đất nước chúng ta, Cửu Châu vẫn còn đó!”
Cửu Châu vẫn luôn ở đó, dùng cách của cô ấy bảo vệ tất cả những đứa con mà cô ấy yêu.
Người của Vũ Nguyên được bảo vệ và đưa đến các tòa thành khác nhau, vật tư trong tòa thành thì đã không kịp vận chuyển nữa rồi.
Mẹ Quỷ sắp sửa thành hình, mà bây giờ vẫn chưa đến sau nửa đêm.
Ánh trăng sáng trong bị nhiễm một màu đen kịt, dưới màn sương dày đặc uốn lượn, màu da trắng bệch của Mẹ Quỷ dần dần lộ ra.
Thần Kinh đứng trên đỉnh lầu cao vút tầng chạm mây, áo choàng bay phấp phới.
Anh ấy nhìn về phía Vũ Nguyên, thu tầm mắt lại, xung quanh cơ thể tỏa ra ánh sáng dịu dàng giống như mặt trăng.
Khởi động Hô Mưa Gọi Gió.
Cùng lúc đó, Mẹ Quỷ huơ móng vuốt, giống như bão tố bổ đến hơi thở tòa thành Vũ Nguyên.
Nhưng không được gì hết.
Hơi thở tòa thành trước khi bị nó tấn công đã lặng lẽ tản đi.
Tượng thành Vũ Nguyên cũng trở nên tối tăm ảm đạm, không khác gì với những tượng đá bình thường xung quanh.
Thần Kinh dùng tài năng của bản thân, cưỡng chế khiến Vũ Nguyên chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi tỉnh lại lần nữa, Vũ Nguyên đã là tòa thành siêu lớn rồi.
Mẹ Quỷ không còn nho nhã nữa, điên cuồng quơ cánh tay, hủy diệt tất cả những thứ nó có thể hủy diệt.
Mẹ Quỷ đứng trên mặt đất khoảng mười mấy phút, sau đó mới không cam tâm chui xuống đất lần nữa.
Nó tức giận gầm lên!
Cảm nhận được sự tức giận của mẹ, đám ma quỷ cùng nhau gào lên!
Thần Kinh đã ngồi trên ghế, bên cạnh là chỉ huy trưởng của quân đội, ông ta đang nhắc đến việc tuyển thêm người cho quân đội.
Ông ta nói: “Trong một thế giới tận thế như này, mỗi người đều phải là một người lính!”
Tiếng thét của ma quỷ xuyên qua hơi thở tòa thành truyền vào tai mỗi người, bao gồm cả Thần Kinh.
Thần Kinh lãnh đạm nói: “Cái thứ thô lỗ… À, không nói ông.”
Người bên cạnh: “?”
Vốn dĩ ông ta chẳng nghĩ gì, anh ấy lắm lời nói một câu như vậy ngược lại lại khiến ông ta phải nghĩ như vậy rồi!
Thần Kinh không muốn nghe người ta cứ nói ồn ào bên tai, anh ấy nói: “Đi tìm bố của ông đi, ông ấy đồng ý thì tôi đồng ý.”
Người đó lập tức ngậm miệng, lẩm bẩm hai câu rồi ra khỏi phòng.
Thần Kinh nhìn theo bóng lưng rời đi của ông ta.
Ông ta đi vào trong phòng, mở một cánh cửa ngầm rồi đi vào trong.
Người đó tên là Tiết Phục Quốc, bố ông ta từng là chỉ huy trưởng chỉ huy hành động bảo vệ con người rút lui sau khi ma quỷ xuất hiện.
Xây dựng quân đội như cũ, kiến nghị tiếp tục dùng chế độ quân đội của Cửu Châu cũng là của đối phương.
Đối phương nói sau khi tận thế, người bình thường càng thiếu hiểu biết về khái niệm đất nước, mà quân nhân có thể khiến cho bọn họ nhớ lại một đất nước đã từng hùng mạnh, một lần nữa định nghĩa lại khái niệm “nước” chứ không phải là “thành”.
Cái này còn có ích hơn so với bất kỳ hình thức giáo dục bằng ngôn ngữ nào.
Chỉ với đêm nay, hiệu quả quả nhiên rõ rệt.
Trong cửa hầm, bày ra một đống tượng đá không hoàn chỉnh, đang tỏa ra ánh sáng màu đỏ yếu ớt.
Những mảnh vỡ tượng thành Cửu Châu được tìm thấy đều ở nơi này, có một ít vẫn chưa gắn lại được, vẫn còn thiếu mảnh vỡ của các tòa thành khác.
Cửu Châu đang vui mừng vì biểu hiện xuất sắc của các con, cũng vui mừng vì các con vẫn còn nhớ đến cô ấy.
Ánh sáng đỏ dần dần tan đi, tượng đá cũng trở về dáng vẻ như những cục đá bình thường.
Lại một đêm nữa trôi qua.
Người dân Vũ Nguyên an cư trong các tòa thành khác, mặc dù có chút chán nản với việc rời khỏi tòa thành mình sinh sống đã lâu, nhưng cũng rất nhanh đã thích ứng với cuộc sống ở tòa thành mới.
Vân Sâm chạy đi chạy lại giữa mấy tòa thành, giống như một máy truyền năng lượng sống.
Cô làm những việc này một cách rất vui vẻ, không có bất kỳ oán giận nào.
Tất nhiên, cô cũng có một chút tâm tư nho nhỏ.
Cô đã biết được chị Đỗ Quyên cũng đang dưỡng thương ở Thanh Đường từ chỗ Hoa Đình.
Cô muốn các con đường dịch chuyển hiện có mau chóng thông với nhau, như vậy cô có thể gặp được chỉ Đỗ Quyên rồi!
Vì để sớm ngày gặp được chị Đỗ Quyên, Vân Sâm hóa thân thành người cuồng công việc, cả ngày bôn ba giữa các ý thức tòa thành khác nhau.
Ngày hôm nay, cô đang đi trên đường, trâm ngọc trên đỉnh đầu chợt sáng.
Hoa Đình bình tĩnh nói: “Vân Vân, đã bốn ngày em không về rồi.”
Vân Sâm kinh ngạc, cô không nghĩ thời gian lại trôi qua nhanh như vậy, cô nở nụ cười miễn cưỡng nói: “Anh tìm thấy Thiên Phủ và Song Du chưa vậy?”
Hai ngày nay Hoa Đình không liên lạc tìm cô để đi đánh thức ý thức tòa thành.
Hoa Đình nói: “Tìm thấy rồi, bọn họ đều đã thức tỉnh.”
Cấp bậc tòa thành hiện tại của Thiên Phủ và Song Du đều là tòa thành nhỏ, đây là nguyên nhân bọn họ không hiện thân tại đình Thương Lãng.
Vân Sâm nói: “Vậy thì tốt rồi.”
Phía bên kia điện thoại im lặng.
Vân Sâm không hiểu: “Sao vậy?”
Hoa Đình hỏi: “Bao giờ em về?”
Vân Sâm suy nghĩ ý thức tòa thành hiện tại vẫn còn thiếu năng lượng, cô nói: “Chắc phải qua hai ngày nữa, ý thức tòa thành hấp thụ đá năng lượng vẫn hơi chậm… Có việc gì sao?”
“Không có.” Hoa Đình dừng một chút: “Anh sắp tới phải đi tìm Sóc Phương và Lũng Châu, Trung Châu bảo anh tiện thể đi Thanh Đường một chuyến, chú Mạnh không thể dịch chuyển thẳng đến đó.”
Lời lẽ Vân Sâm nghiêm túc nói: “Bay xa như vậy chắc chắn sẽ thiếu năng lượng lắm đúng không, bây giờ em sẽ về giúp.”
Hoa Đình: “Thật ra năng lượng của anh đủ…”
Vân Sâm ngắt lời anh: “Không, anh không đủ.”
Hoa Đình: “…”
*Tác giả có lời muốn nói:
Vở kịch nhỏ
Tòa Thành Nát: Rốt cuộc em yêu anh hay yêu chị Đỗ Quyên!
Vân Vân: … Ừm, vấn đề này, tất nhiên là yêu anh rồi.
Tòa Thành Nát: Tại sao em lại do dự!
Vân Vân: _(:з” ∠)_