Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 168




Trans: Vũ

Beta: Cyane

Hình dạng con người của ý thức tòa thành giống như chủ thể của tượng thành bọn họ, chỉ cần ý thức tòa thành chịu cho con người thấy thì con người mới có thể nhìn thấy.

Sau khi Hạ Phong Niên hoàn toàn yên tâm, cuộc sống riêng tư của Vân Sâm và Hoa Đình không còn bị ai cố ý quấy rầy nữa, tiếc là thời gian riêng tư của hai người vẫn không được nhiều.

Vân Sâm lúc nào cũng phải đi đến các tòa thành khác, hoặc là ra mặt xử lý việc trong tòa thành, cứ thỉnh thoảng là sẽ có người đến tìm Vân Sâm, có thể nói vô cùng bận rộn.

Hoa Đình đã đến nơi từng là địa giới Giang Hữu.

Trước đây, Kim Hòa Doãn bị Trà Phủ nhìn thấu âm mưu, lúc rời đi còn bị tài năng của Tân An nhắm trúng, để lại dấu vết.

Bây giờ, Hoa Đình đang bay theo tuyến đường mà Kim Hòa Doãn chạy trốn ban đầu do Tân An cung cấp.

Hình dáng bản đồ Giang Hữu như con hải cẩu đang ngẩng đầu ưỡn ngực.

Vật hoa thiên bảo… nhân kiệt địa linh… thu thủy cộng trường thiên nhất sắc*, chính là cách mà các nhà văn học cổ đại thời Cửu Châu dùng để miêu tả Giang Hữu trong văn biền ngẫu.

(*Tinh hoa của vạn vật đều là báu vật của trời, đất linh thiêng tất sinh ra người kiệt xuất, màu nước mùa thu hòa làm một với màu của bầu trời)

Đám người Vân Sâm cho rằng Kim Hòa Doãn đang bổ sung năng lượng ở Giang Hữu, nghi ngờ nơi này giấu rất nhiều đá năng lượng hoặc từng có một lượng lớn đá năng lượng.

Đây chính là mục đích thứ yếu mà bọn họ đến nơi này.

Mục đích chủ yếu là để tìm Giang Hữu.

Hoa Đình không thể xác định tuyến đường mình đang bay có giấu đá năng lượng hay không, chuyện này cần có chuyên gia làm.

Vốn dĩ Vân Sâm có thể cảm nhận đá năng lượng, nhưng cấp bậc chủng tộc đá năng lượng vô cùng rõ ràng, hàm lượng năng lượng càng cao thì cấp bậc càng cao… Cô chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của Hạ Phong Niên.

Trước ánh mắt nài nỉ của con gái, Hạ Phong Niên tràn đầy khí thế, cuối cùng ông cũng đợi được cơ hội thể hiện trước mặt con gái rồi!

Trên thế giới không có đá năng lượng nào có thể qua mắt Hạ Phong Niên, cho dù bọn nó được giấu kỹ đến mức nào.

Hoa Đình bay ngang qua một đỉnh núi nào đó.

Hạ Phong Niên tiện tay chỉ một cái, vẻ mặt bình tĩnh nói: “Ở ngay dưới ngọn núi kia, lại gần chút nữa.”

Trong bản theo dõi mà Tân An đưa, thời gian mà Kim Hòa Doãn lảng vảng quanh nơi này là lâu nhất.

Hoa Đình dừng lại ở đỉnh núi, sau khi Hạ Phong Niên đi xuống đất cảm nhận một lúc, sắc mặt liền trở nên khó coi.

Vân Sâm hỏi: “Sao vậy bố?”

Hạ Phong Niên nghiến răng nói: “Ma quỷ đã trộm rất nhiều đá năng lượng từ hang ổ cũ của bố, sắp thành cả một mạch khoáng cỡ nhỏ luôn rồi.”

Dưới ánh nhìn chăm chú của Vân Sâm, Hạ Phong Niên ngẩng đầu đập mạnh vào núi, rất nhanh đã đập ra một cửa hang động.

Ông bảo Vân Sâm đứng ở ngoài hang động, còn mình thì đi vào trong, vừa đi vừa đập, tạo thành một con đường thông xuống lòng đất.

Gần hai mươi phút sau, Hạ Phong Niên quay trở lại nói: “Dưới đất có ma quỷ, có rất nhiều đá năng lượng, chất lượng rất tốt, chưa bị ô nhiễm, nếu như con người muốn thì bảo bọn họ đến đây đào đi.”

Loại mạch khoáng đá năng lượng cố định này cũng không cần phải lo sẽ bị đám ma quỷ bất ngờ mang đi nơi khác, có lẽ bọn nó đã tốn không ít thời gian để nuôi dưỡng đống đá năng lượng này.

Nếu như ông và Vân Sâm hấp thu năng lượng, năng lượng đổi được từ đá năng lượng ở đây sẽ giảm mất một nửa.

Hoa Đình báo cho Thần Kinh thông tin này.

Thần Kinh cảm ơn sự rộng lượng của Hạ Phong Niên, đồng thời bày tỏ con người sẽ nghĩ cách đào những viên đá năng lượng này.

Hoa Đình thông qua năng lực của Tân An, để lại vị trí tọa độ cụ thể, lại bay lên đi tìm Giang Hữu.

Rìa tòa thành bao phủ một lớp thảm thực vật xanh biếc, Vân Sâm và Hạ Phong Niên đứng sánh vai ngó xuống nhìn thoáng qua phong cảnh bên dưới.

Vân Sâm nhớ lại khí thế đập hang động của Hạ Phong Niên lúc nãy, cảm khái nói: “Bố, sức của bố mạnh thật.”

Cô nói xong, cảm thấy bản thân giống như một đứa ngốc.

Lúc trước bố cô khiêng cả Chu Nguyên lâu như thế, sức lực làm sao không mạnh được chứ.

Hạ Phong Niên cực kỳ đắc ý nói: “Sức của bố vốn đã mạnh, một ngón tay của bố đã có thể nhấc lên mấy tòa thành lớn nhỏ như Hoa Đình luôn đấy.”

Ông nói xong, còn chêm thêm một câu: “Khi chưa phải là tòa thành siêu lớn.”

Hoa Đình nói chen vào: “Vậy bố sẽ không còn cơ hội nhấc con lên được rồi, cấp bậc của ý thức tòa thành không bao giờ thụt lùi.”

Hạ Phong Niên lẩm bẩm: “Bình thường thì thế nhưng lúc có tình huống đặc biệt, Chu Nguyên cũng đã từng bị tụt cấp thành phố đó thôi.”

“Bố!” Vân Sâm và Hoa Đình đồng thanh nói: “Đừng nói mấy lời nghe xui xẻo thế này.”

“Được rồi được rồi.” Hạ Phong Niên giơ hai tay lên, đặt chéo ở trước mặt làm tư thế im miệng.

Ở sau có một giọng nói vang lên.

“Lão Hạ, sao anh còn ở đây, anh quên là sáng nay còn phải đi dạy sao?”

Trương Vĩnh Phúc bỗng nhiên xuất hiện.

Trong tay ông ta là một chiếc xe đẩy thường dùng để đẩy hàng, ông ta đẩy chiếc xe đẩy đến chân người thanh niên có khuôn mặt trẻ con nóng nảy trước mặt.

Hạ Phong Niên liền biến thành hàng hóa trên xe đẩy.

Trương Vĩnh Phúc vẫy tay với Vân Sâm: “Tiểu Vân, chú đưa bố con đi trước nhé.”

Vân Sâm ngẩn người nhìn Trương Vĩnh Phúc rời đi trong nháy mắt.

Cô không nhịn được mà nói: “Chú Vĩnh Phúc bây giờ hăng hái hơn trước rất nhiều.”

“Không chỉ chú Vĩnh Phúc, mà mấy chú Hoàng Hưng, chú Lượng, chú Phi, sau khi đến Thần Kinh gặp được chiến hữu lúc trước, quay về thì tinh thần phơi phới, giống như biến thành một người khác vậy.”

Tiếng của Hoa Đình không vang lên ở bên tai, mà là ở trên đầu.

Cách nói chuyện như vậy… Anh đã xuất hiện dưới dạng hình người.

Vân Sâm ngẩng mặt lên, Hoa Đình đang ngồi ngược sáng ở trên cây, góc áo trắng thả xuống nhẹ nhàng, đung đưa trong gió.

“Thì ra là vậy, tốt quá rồi.” Vân Sâm nói xong thì thu hồi tầm mắt, nhìn cảnh vật lướt qua bên dưới.

Nhịp tim trong lồ ng ngực cô đập hơi nhanh, chỉ có như vậy mới có thể khiến cô bình tĩnh lại được.

Hoa Đình hơi mím môi.

Một giây sau, bóng dáng anh biến mất từ trên cây, lặng lẽ xuất hiện phía sau Vân Sâm.

“Vân Vân, sau khi anh xuất hiện với hình dạng con người, em chẳng nhìn anh gì cả.”

Giọng nói dịu dàng thình lình vang lên bên tai, cùng với hơi thở âm ỷ, Vân Sâm thật sự cảm thấy liệu có phải mùa hè đã đến rồi không, nếu không thì sao nhiệt độ ở xung quanh lại cao như vậy chứ?

“Anh nhầm rồi.” Vân Sâm kiên định, cô không ngoảnh đầu nhìn Hoa Đình mà lại đánh trống lảng: “Không cần để ý mấy thứ này, tìm Giang Hữu trước đi.”

Hoa Đình nói: “Anh đang tìm đây, ý thức tòa thành có thể xử lý rất nhiều việc cùng một lúc, sau khi anh thăng cấp, phạm vi cảm nhận cũng tăng lên rất nhiều, anh sẽ không làm lỡ chuyện khác đâu.”

Anh từ phía sau Vân Sâm đưa tay ra, để cô có có thể nhìn thấy được tay phải của anh.

Dây leo bò trên ngón tay trắng nõn thon dài của Hoa Đình, vai Vân Sâm bỗng nặng trịch, cô bị Hoa Đình kéo quay người lại, đối diện với anh.

Người trước mặt chỉ ngạc nhiên nhìn anh trong khoảnh khắc quay người lại, sau đó liền cụp mắt xuống, không nhìn anh nữa.

Không lẽ là do anh xấu quá?

Hoa Đình rất buồn.

Anh không muốn làm khó Vân Sâm, chầm chậm buông cánh tay đang đặt trên vai Vân Sâm xuống.

Anh tủi thân cụp mắt.

Khi cánh tay còn đang lơ lửng trong không trung, lại bị bàn tay bất ngờ giơ lên của đối phương nắm lại.

Vân Sâm hít một hơi, tay kia quạt quạt bên mặt để tản nhiệt, cô nhìn vào mắt Hoa Đình nói: “Em chưa thích ứng được, trước kia anh còn là thực vật, bỗng nhiên biến thành một người đẹp trai như vậy, giống như biến thành một tên nhóc tiếp cận em vậy.”

Hoa Đình sững sờ.

Vân Sâm ngẩng đầu, rất cố gắng nhìn vào mặt Hoa Đình, nói với bản thân đây chỉ là một lớp da bình thường, không đáng để nói tới.

Nửa phút sau, Vân Sâm bị đánh bại, cô di chuyển tầm mắt, lẩm bẩm nói: “… Đều tại bây giờ anh cao hơn em rất nhiều đó.”

Hoa Đình bất ngờ nhìn Vân Sâm, chuyện này trách anh được sao?

Anh không chút do dự, vén một góc áo choàng trắng, quỳ thẳng một gối trên bãi cỏ.

Trước mắt của Vân Sâm chỉ có mái tóc dài bồng bềnh của Hoa Đình, cả dáng vẻ anh ngẩng đầu hàng mi khẽ rung.

Mặt anh dính một sợi tóc, tô điểm thêm làn da trắng như tuyết của anh, càng khiến sợi tóc đen đó trông thật đẹp mắt.

Vân Sâm vuốt sợi tóc xuống, đang định vén sợi tóc đó ra phía sau tai Hoa Đình, thì chợt bừng tỉnh.

Cô đang định rút tay về thì bị dây leo quấn chặt cổ tay, kề sát bên mặt Hoa Đình.

Giọng của Hoa Đình đổi thành cách ý thức tòa thành thường nói chuyện bên tai con người.

“Vân Vân.”

Vân Sâm nhìn cánh tay bị dây leo kéo đi của mình, đầu ngón tay lướt qua dung mạo đẹp như tranh vẽ, sống mũi cao vút, đôi môi hồng nhuận đang mấp máy của Hoa Đình.

“Anh vẫn là anh, là người được em gọi là Tòa Thành Nát, nếu như em thấy anh như vậy rất lạ lẫm, vậy thì như này có khiến em thấy quen thuộc hơn không?”

Ánh mắt Hoa Đình trông rất nghiêm túc, không pha trộn những cảm xúc khác.

Đầu ngón tay quét qua cằm, gáy, xương quai xanh… của anh.

Vân Sâm dần dần thả lỏng, cho dù dây leo không dùng sức, cô cũng có thể chạm vào hình dạng con người của Hoa Đình một cách tùy ý như khi chạm vào dây leo.

Cô nói: “Anh tạm thời không được nhúc nhích.”

Hoa Đình ngoan ngoãn gật đầu: “Được, em nói khi nào anh mới được nhúc nhích thì anh sẽ nhúc nhích.”

Dù sao ý thức tòa thành cũng sẽ không xuất hiện các triệu chứng như tay chân tê dại khi duy trì một tư thế sau một khoảng thời gian dài giống như con người, anh có thể giữ nguyên trạng thái như vậy.

Vân Sâm hóa thân thành em bé hiếu kỳ, lúc thì chọc má Hoa Đình, lúc thì kéo mái tóc đen dài đến eo của anh.

Vân Sâm lớn thế này rồi, nhưng đây là lần đầu tiên cô đứng gần như vậy để mày mò nghiên cứu trai trẻ.

Huống hồ đối phương còn là người yêu của cô, cô có thể thoải mái nghiên cứu.

Tất nhiên cũng không thoải mái quá mức, dù sao chỗ này cũng là nơi đồng cỏ lộ thiên.

Hoa Đình như một con búp bê tinh xảo mặc cô chơi đùa, sau khi Vân Sâm thắt tóc anh thành một cục xấu xí, chột dạ hỏi: “Vẫn chưa tìm thấy Giang Hữu sao?”

Hoa Đình nói: “Vẫn chưa.”

Vân Sâm cố gắng tháo nút thắt trên tóc, đồng thời hỏi: “Không có cách nào xác nhận vị trí tượng thành của ý thức tòa thành khác hả anh?”

Hoa Đình ngẫm lại rồi nói: “Trước mắt, trong các ý thức tòa thành đã liên hệ được thì không làm thế được…. Giang Hữu lúc trước hơi rộng, nếu là tượng thành chưa thức tỉnh lại còn giấu ở nơi rất kín đáo, vậy nên mới tìm lâu như vậy.”

“Ừm.” Vân Sâm cuối cùng cũng biến mái tóc Hoa Đình về như cũ, chỉ là bây giờ nó trông có vẻ rất rối, có rất nhiều sợi tóc chỉa ra.

Hoa Đình nháy mắt với Vân Sâm.

Vân Sâm thăm dò hỏi: “Nếu như có người làm anh xấu đi thì làm sao?”

“…” Hoa Đình im lặng thật lâu, mỉm cười nói: “Vân Vân, em đang nói nhảm gì vậy, anh sẽ không xấu đi đâu, tuyệt đối sẽ không.”

Vân Vân biết rõ tính đỏm dáng và tự luyến của Hoa Đình, tên này rụng vài cái lá thôi cũng có thể cằn nhằn nửa ngày, nếu biết tóc của mình bị rối thì sẽ điên đến mức nào cơ chứ.

Hình dạng con người của ý thức tòa thành đều mặc trang phục thời Cửu Châu lúc trước, kiểu tóc mặc dù đã kết hợp cả thẩm mỹ hiện đại của Cửu Châu bây giờ, nhưng cũng đa phần là cột tóc dài, ít ai tóc ngắn.

Cột tóc cho tóc dài rất phiền, đặc biệt với những người lóng ngóng về việc tóc tai như Vân Sâm.

Vân Sâm cứu vãn nhiều lần, cuối cùng cũng xoay chuyển được cục diện, còn mệt hơn việc huấn luyện nguyên một ngày.

Cô dừng động tác lại, đứng đó nghỉ ngơi.

Hoa Đình hỏi: “Em không muốn nghiên cứu anh nữa à?”

Bỗng nhiên trời nổi gió.

Lá cây bên cạnh kêu xào xạc, một vài chiếc lá nhỏ rơi xuống, trong đó có một chiếc lá rơi xuống bên môi Hoa Đình.

Trên gương mặt ấy không thích hợp để thêm bất kỳ thứ nào khác.

Vân Sâm không thèm do dự, vươn tay gỡ chiếc lá chưa bằng móng tay của cô xuống.

Bên cạnh chính là môi của Hoa Đình.

Vân Sâm không hiểu sao môi của anh trông lại có thể mọng nước đến vậy.

Cô lẩm bẩm trong lòng, cô thoa chút mỡ lợn lên môi cũng có thể vừa hồng vừa mọng nước.

Vân Sâm vẫn rất tò mò, ban nãy cô chỉ nhẹ nhàng chạm qua môi, chứ chưa sờ tỉ mì.

Ấn vào sẽ ươn ướt sao?

Ngón trỏ ma xui quỷ khiến thế nào lại chạm vào đó.

Rất mềm, lại khô, còn hơi ẩm ướt.

Cô được thỏa mãn lòng hiếu kỳ, đang định rút ngón tay lại, đôi môi đang bị ngón tay cô ấn lên chợt hé ra.

Vẫn tư thế quỳ như thế, anh ngậm ngón tay cô vào miệng, đôi môi chầm chậm ngậm lấy.

Như một chú cún con vừa mới mọc răng nhẹ nhàng cắn ngón tay cô…

Còn li3m một cái nữa!

Không phải, là hai cái!

Hoa Đình mê mang lẩm bẩm: “Chẳng có vị gì cả, anh còn tưởng là Vân Vân sẽ rất ngọt ngào.”

Vân Sâm rút mạnh tay lại, ôm lấy ngón trỏ như đang phát sốt, đỏ mặt hồi lâu mới nghẹn ngào thốt ra một câu.

“Anh cuối cùng cũng tiến hóa từ ý thức tòa thành sang tòa thành bi3n thái rồi hả!”

Hoa Đình ngỡ ngàng.

Sao anh lại trở thành tên bi3n thái rồi?