Trans: Tú Anh
Beta: Cyane
Lệnh Thời Thanh dẫn một người đàn ông đầu như ổ gà đến, đây là Nghiêm Văn Thần.
Khi anh ta đang định giới thiệu thì chợt thoáng thấy nét mặt kỳ lạ của hai người mà anh ta tưởng là anh em nhưng thực ra là bố con.
Vận Sâm càng thêm cạn lời.
Sắc mặt Hạ Phong Niên chuyển đen, trong chốc lát đã trở thành dáng vẻ lúc nào cũng có thể đánh người khác.
Hiện trường còn có người thứ ba, người đó đeo kính trông giống một người lịch sự, không hiểu vì sao rõ ràng người đó là một người có phong thái lãnh đạm, nhưng khi đối diện với Hạ Phong Niên lại để lộ ra một loại cảm giác tay sai kỳ lạ.
Lệnh Thời Thanh không nhận ra người này, anh ta nhìn trái lại nhìn phải, bầu không khí có chút ngượng ngùng.
“Khà khà khà, con trăn bơi qua rồi, bọn người xấu bị con trăn ăn rồi!”
Những lời nói điên khùng của Nghiêm Văn Thần khiến cho tất cả mọi người đều nhìn anh ta.
Vân Sâm dùng ánh mắt hỏi Lệnh Thời Thanh, đây là Nghiêm Văn Thần à?
Lệnh Thời Thanh gật đầu, giơ tay lên chỉ vào đầu của mình nói:”Ở chỗ này của cậu ta ở đây có chút không bình thường, thời gian tỉnh táo trong ngày rất ít.”
Bùi Sinh Âm đánh giá người đàn ông đầu ổ gà kia, quần áo của đối phương mặc dù bị sờn rách nhưng không xộc xệch, sau lưng mang những túi vải to nhỏ khác nhau, cái nào cái nấy đều được nhồi đồ căng phồng.
Trong vài phút khi Nghiêm Văn Thần bị Thần Kinh gọi đến, ngôn ngữ biểu đạt rất bình thường, biểu cảm có chút giống người bình thường.
Lúc đó anh ta và Thần Kinh đều không nghĩ đến những phương diện khác.
“Anh Nghiêm, tôi là Thành Quyến Giả của Thần Kinh, trước kia chúng ta đã từng gặp nhau rồi.” Bùi Sinh Âm nhẹ giọng hỏi: “Anh nói với chúng tôi rằng anh có ba mảnh vỡ, mảnh vỡ đang ở đâu?”
“Wow rắn, nhìn rắn kìa!” Nghiêm Văn Thần phớt lờ câu hỏi của Bùi Sinh Âm, anh ta trốn sau cơ thể to lớn của Lệnh Thời Thanh
Anh ta chốc chốc lại vỗ tay, chốc chốc lại chỉ tay về phía dây leo treo lơ lửng giữa không trung, trên miệng luôn nở một nụ cười toe toét, khóe miệng còn vương chút nước bọt.
“Với tình trạng hiện giờ của anh ta, căn bản không thể hiểu được anh đang hỏi cái gì.” Lệnh Thời Thanh dùng cổ tay áo lau đi nước miếng trên miệng Nghiêm Văn Thần, anh ta hỏi Bùi Sinh Âm: “Mảnh vỡ là cái gì?”
Vân Sâm nói: “Món đồ giống như cục đá, lúc trước anh có nói anh ta thường hay chơi mấy viên đá cục cưng, ở đâu thế?”
“Viên đá cục cưng của anh ta à? Thường hay mang trên người.” Lệnh Thời Thanh nói Nghiêm Văn Thần đứng yên không được động đậy, sau đó đưa tay mò mẫn túi hoa trên người.
Nghiêm Văn Thần rất nghe lời Lệnh Thời Thanh, anh ta đứng yên tại chỗ để mặc cho Lệnh Thời Thanh lấy những bảo vật đối với anh ta mà nói đều rất quan trọng từ trong túi ra.
Thịt xông khói khô, con dao nhỏ gỉ sét, đá đánh lửa, vài tấm ảnh đã nhạt màu không thể xem rõ hình ảnh, trái cây thối rữa đã bốc mùi bên trong chiếc bình, các loại hạt phơi khô…
Cảm giác mỗi lần chạm vào túi đều rất giống với viên đá.
Lệnh Thời Thanh lấy ra tất cả những món đồ rồi lại đặt nó trở lại, tay của anh ta sờ vào túi quần có khóa kéo bên hông của Nghiêm Văn Thần.
Hình dạng đồ vật trong túi quần có chút cộm tay, gần giống với viên đá.
Trên mặt Lệnh Thời Thanh hiện rõ nét vui mừng, cuối cùng cũng tìm ra rồi, tay của anh ta đụng trúng khóa kéo, kéo một đường xuống dưới…
“Cẩn thận!”
Lúc nghe thấy lời nhắc nhở, mắt của Lệnh Thời Thanh bị tẩn cho một cú trời giáng, sức lực rất lớn khiến anh ta ngã về sau vài bước.
Nếu không phải Vân Sâm đỡ lấy anh ta thì bây giờ anh ta đã ngã ra đất nhìn trời nghi ngờ nhân sinh.
“Anh vẫn ổn chứ?” Vân Sâm đợi Lệnh Thời Thanh đứng vững rồi buông tay ra.
Nghiêm Văn Thần đứng phía trước đang ôm chặt túi của mình, tay trái cầm một con dao nhỏ gỉ sét, tay phải nắm chặt lấy các đốt ngón tay bị sưng đỏ do cú đấm mạnh vào Lệnh Thời Thanh.
Lúc này anh ta vừa cảnh giác vừa hơi bất ổn về cảm xúc, liên tục lẩm bẩm lặp đi lặp lại “Không được cướp… Quan trọng… Sẽ chết hết.”
Mắt phải của Lệnh Thời Thanh đau muốn chết, hoàn toàn không thể mở nổi, anh ta chỉ có thể dùng mắt trái để nhìn Nghiêm Văn Thần, không thể hiểu nổi tại sao đối phương lại đánh mình.
Lẽ nào cậu ta lại xem trọng viên đá cục cưng của mình như vậy?
Cho dù bị đánh, Lệnh Thời Thanh cũng không tức giận, anh ta dùng những lời nhẹ nhàng để an ủi Nghiêm Văn Thần: “Bình tĩnh lại, không ai muốn lấy đi viên đá cục cưng của cậu cả.”
Nghiêm Văn Thần dần dần bình tĩnh trở lại, anh ta ngồi xổm xuống đất, ôm chặt lấy hai chân của mình.
Bùi Sinh Âm thấy tình hình như vậy, anh ta lắc đầu nói với Vân Sâm: “Xem ra hôm nay không thể lấy được mảnh vỡ rồi, đợi anh ta hồi phục bình thường đã. Vất vả cho cô quá, vừa mới trở về chưa kịp nghỉ ngơi đã phải giúp đỡ rồi.”
Vân Sâm đáp lời: “Chuyện nhỏ mà.”
Cô chú ý đến dây leo của Hoa Đình đang hạ xuống, dừng ngay trước mặt của Lệnh Thời Thanh.
Trước mặt đột nhiên xuất hiện một chiếc khăn mặt, Lệnh Thời Thanh vô cùng ngạc nhiên, hỏi: “Cho tôi à?”
Dây leo chuyển động lên xuống, Lệnh Thời Thanh nhận lấy chiếc khăn mặt.
Tay anh ta bắt đầu lạnh ngắt, anh ta ý thức được rằng đây là để cho anh ta đắp lên vết thương, anh ta không nhịn được mà lộ ra một nụ cười.
Hoa Đình đối xử với con người thật tốt…
Lệnh Thời Thanh: “Cảm ơn.”
Những chùm lá trên dây leo rung lên vài lần, lại cuộn trở lại tòa thành.
Trong đáy mắt Vân Sâm thoáng qua ý cười, đợi mắt của Lệnh Thời Thanh bớt sưng, sau khi được sự đồng ý của đối phương và Thiên Hồ, cô liền tiến về phía vị trí của tượng thành Thiên Hồ.
Hạ Phong Niên đi theo phía sau cô, Bùi Sinh Âm ở lại với Lệnh Thời Thanh để thảo luận chi tiết hơn về tình hình của Thiên Hồ.
Tượng thành Thiên Hồ nằm trong một căn lều gỗ thô sơ, mặt sàn của căn lều cũng chỉ bao quanh bức tường một vòng, ở giữa được khoét rỗng, để lộ ra tượng thành của Thiên Hồ.
Tượng đá hình nón lá có độ cao hơn nửa mét, nằm lơ lửng trên mặt hồ, trên bề mặt còn có màu cam nhàn nhạt.
Thiên Hồ bối rối hỏi: “Hoa Đình đã giúp tôi rồi, cô còn giúp tôi gì nữa thế?”
Vân Sâm nói: “Tôi có thể cho anh một ít năng lượng.”
Hạ Phong Niên đóng cửa căn lều lại.
Trong căn lều chỉ có tượng thành phát ra tia sáng yếu ớt, bây giờ lại có thêm những ánh sáng đỏ dịu dàng.
Thiên Hồ tò mò nhìn chằm chằm, tượng thành vì tức giận thời gian lâu mà trở nên suy yếu đang liên tục được truyền năng lượng vào bên trong, cậu ấy hỏi: “Cô là cái gì vậy?”
“Hoa Đình chưa nói với anh à?”
“Không, anh ấy chỉ để lại mấy lời nói khiến cho người ta buồn nôn ở đó đó, có phải trông vô cùng chướng mắt không?”
“Có muốn tôi giúp anh xóa đi mấy chữ Hoa Đình đã viết không?”
“Không cần đâu, thật ra nhìn cũng chỉ có một chút chướng mắt thôi, tôi có thể chịu đựng được… Cô vẫn chưa nói cô là cái gì.”
Vân Sâm cảm thấy Thiên Hồ của hiện tại hơi giống với Hoa Đình khi vừa mới tỉnh lại mới học được cách nói chuyện, tính cách vẫn giống với một đứa trẻ đơn thuần.
Cô nói: “Đợi khi nào anh lên tòa thành trung cấp, gia nhập vào đình Thương Lãng rồi bảo những ý thức tòa thành khác nói cho anh biết.”
Thiên Hồ lại biến thành một đứa trẻ tò mò: “Đình Thương Lãng là gì?”
Vân Sâm nhẫn nại giải đáp thắc mắc của Thiên Hồ, đồng thời từ từ truyền năng lượng vào, tránh việc đối phương thấy khó chịu.
Hạ Phong Niên càng nhìn cảnh này càng cảm thấy không bình thường.
Có phải Cửu Châu có ý định như vậy không?
Bán rẻ sắc đẹp của Hoa Đình để quyến rũ bé con của ông, sau đó khiến cho bé con của ông cam tâm tình nguyện mà chủ động mớm sữa cho một ý thức tòa thành cần thời gian rất lâu mới có thể tập hợp được đủ năng lượng để tăng cấp?
Hạ Phong Niên cảm thấy hai bố con bọn họ bị tính kế rồi, nhưng lại cảm thấy Cửu Châu không đến mức phải làm những việc như vậy, tất cả có lẽ là tình cờ thôi.
Vân Sâm không biết Hạ Phong Niên đang nghĩ gì, cô cần truyền cho Thiên Hồ một lượng năng lượng gần bằng với Trà Phủ và Chi Giang trước đây, đợi anh ấy từ từ hấp thụ.
Sau ba tháng ngủ vùi dưới lòng đất, năng lượng bên trong cô được nạp đầy, nhiều hơn gấp nhiều lần so với trước kia.
Càng khỏi phải nói đến việc cô vẫn còn có một chiếc nhẫn chứa đầy năng lượng của Hạ Phong Niên, có thể nói là không bao giờ thiếu năng lượng nữa.
Tượng thành Thiên Hồ phát ra ánh sáng càng sáng hơn, năng lượng đã truyền đi được tương đối, Vân Sâm chuẩn bị thu tay lại.
“Rắc.”
Trên tượng đá xuất hiện một vết nứt.
Vân Sâm không bị dọa sợ, cô rất ngạc nhiên, đây chính là dấu hiệu ý thức tòa thành sắp tăng cấp.
Cô chỉ vừa truyền xong năng lượng, tượng thành Thiên Hồ cũng chỉ mới cao được nửa mét, còn cách tòa thành trung cấp 1,5 mét rất xa, không thể nào lại có thể lập tức tăng cấp được.
Vết nứt ngày càng nhiều, tượng đá nứt toác ra, vảy đá bong ra từng mảng rơi xuống trên mặt hồ.
Chiếc nón lá không ngừng lớn lên, Vân Sâm với nét mặt đầy kinh ngạc không ngừng lùi về phía sau, đến khi chạm vào mép tường của căn lều gỗ.
Tượng thành Thiên Hồ đã đạt đến chiều cao 1,5 mét, nhưng nó vẫn đang lớn thêm nữa.
Căn lều gỗ nhỏ bé và chật hẹp không chứa nổi người, Hạ Phong Niên mở cửa ra, Vân Sâm cũng theo ông rời khỏi căn lều gỗ.
Một giây sau, một tiếng nổ uỳnh rất lớn!
Căn lều gỗ nổ tung, các mảnh gỗ bắn tung tóe tứ phía.
Tượng đá hình nón lá rơi xuống vài mảnh gỗ, chiều cao tượng lúc này đã gần 2 mét.
Động tĩnh quá lớn đã thu hút không ít sự chú ý của mọi người.
Lệnh Thời Thanh gấp gáp chạy đến nơi, vừa nhìn đã thấy tượng đá đội nón lá khổng lồ trên mặt hồ.
Anh ta ngạc nhiên đến mức không ngậm được miệng, hỏi Vân Sâm: “Đây đây đây… Tôi chỉ biết rằng nuôi gà vịt có thể tiêm hóc môn để k1ch thích tăng trưởng, hóa ra mọi người còn có thể tiêm hóc môn tăng trưởng cho cả ý thức tòa thành à!”
Vân Sâm cũng bối rối, cô nhìn về hướng Hạ Phong Niên, Hạ Phong Niên cũng đầy nghi hoặc khó hiểu.
Vân Sâm ngủ vùi ở dưới lòng đất ba tháng trời, chỉ để tăng thêm dung lượng chứa năng lượng, cho dù là thế nào cũng không thể nào biến năng lượng trở thành hóc môn tăng trưởng được.
Thiên Hồ lớn nhanh như vậy chắc chắn còn có lí do khác nữa.
Lệnh Thời Thanh há to mồm: “Mọi người cũng không biết nguyên nhân à? Vậy làm sao đây? Thiên Hồ không có chuyện gì chứ?”
“Anh Lệnh. “ Phía sau truyền đến một giọng nói, Bùi Sinh Âm bước vội đến: “Anh chắc chắn đây là lần đầu tiên Thiên Hồ tỉnh lại chứ?”
Lệnh Thời Thanh vừa định gật đầu thì lại ngừng lại, nói: “Thiên Hồ nói như vậy với tôi, tôi cũng vừa mới đến đây được vài tháng, những chuyện của trước đây không rõ lắm.”
“Tôi nhớ ra rồi.”
Giọng nói trầm ấm êm dịu của Thiên Hồ vang lên bên tai của những người ở đó.
Tượng đá đội nón lá đã thôi lớn lên, độ cao dừng ở 2m3, Thiên Hồ nhảy vọt trở thành tòa thành lớn, cấp độ thậm chí đã đạt gần đến tòa thành cực lớn.
Thiên Hồ nói xong câu nói ấy, lại trầm mặc rất lâu.
Vân Sâm và vài người nữa hình như mơ hồ nghe thấy một câu “Đậu mé, mất mặt”.
Ngay sau đó, Thiên Hồ lên tiếng nói chuyện, giọng điệu cực kỳ nghiêm túc, giống như thể bọn họ vừa sinh ra ảo giác vậy.
Thiên Hồ nói: “Lần đầu tiên tôi tỉnh lại được nửa chừng thì buộc phải chìm vào giấc ngủ sâu lại, đây là lần thứ hai tôi thức tỉnh.”
Bùi Sinh Âm hỏi: “Anh có nhớ cụ thể chuyện trước khi chìm vào giấc ngủ lần nữa là gì không? Tôi có thể biết lý do anh chìm vào ngủ sâu là gì, cần phải kiểm tra để chắc chắn.”
Thiên Hồ im lặng hồi lâu, nhẹ giọng nói: “Có một người phụ nữ giống như người điên vậy, lúc đó đã lao vào muốn giết Thành Quyến Giả của tôi, nói cô ta là con người cải trang thành ma quỷ.”
“Nếu như là ma quỷ, tại sao tôi lại không nhận ra chứ, tôi không hề tin lời của cô ta, cũng không thể để cô ta tùy ý làm hại người dân trong thành được, khiến con người đang sinh sống ở đây phải chịu ấm ức.”
Vân Sâm nghe đến đây, sắc mặt đột nhiên trở nên kỳ lạ.
Cô nhớ lại lúc chị Đỗ Quyên khi nói đến Vô Danh thì có nhắc đến ý thức của một tòa thành.
Thiên Hồ nói tiếp: “Người phụ nữ điên đó ném một viên đá dính máu về phía tượng thành của tôi, viên đá đụng trúng tôi, sau đó… tôi đã không chịu nổi nên đã chìm vào giấc ngủ sâu.”
Mảnh vỡ của tượng Cửu Châu chăng? Là năng lực của ý thức tòa thành nào?
Vân Sâm liền nghĩ ngay đến những lời mà Bùi Sinh Âm vừa nói, ánh mắt cô dừng lại trên người đối phương.
Bùi Sinh Âm trầm tư, sau đó hỏi về cảm nhận cụ thể của Thiên Hồ trước khi ngủ sâu, sau một hồi, anh ta đưa ra kết luận: “Chắc đúng rồi đó, mảnh vỡ đó đại diện cho tài năng của Thần Kinh.”
Tài năng tòa thành của Thần Kinh được gọi là Hô Mưa Gọi Gió, anh ấy có thể buộc các ý thức tòa thành xung quanh chìm vào giấc ngủ sâu để tích lũy năng lượng.
Ý thức tòa thành chịu ảnh hưởng của Hô Mưa Gọi Gió sau khi bị đánh thức một lần nữa, chỉ cần k1ch thích bằng cách truyền năng lượng từ bên ngoài vào, ví dụ như đá năng lượng hoặc các loại năng lượng phân ra từ ý thức tòa thành khác, khiến cho tòa thành có thể nhanh chóng đạt đến tòa thành cực lớn hoặc tòa thành siêu lớn.
Hô Mưa Gọi Gió chỉ có tác dụng với những tòa thành xung quanh Thần Kinh.
Mảnh vỡ của Cửu Châu có thể đại diện cho năng lực của mỗi ý thức tòa thành, nhưng không mạnh bằng tài năng của bản thân ý thức tòa thành không ngừng tiến hóa.
Thiên Hồ bị một hòn đá chạm vào nên chìm vào ngủ sâu, theo như những gì Lệnh Thời Thanh kể, Thiên Hồ tỉnh lại gần như cũng có liên quan đến việc Nghiêm Văn Thần nhặt được hòn đá.
Cộng thêm biểu hiện tăng cấp nhanh chóng của anh ấy, chắc chắn đã bị ảnh hưởng bởi Hô Mưa Gọi Gió.
Nhưng cho dù Thiên Hồ đã nhận được một lượng lớn năng lượng k1ch thích cũng không đạt đến được cấp độ tòa thành cực lớn, có thể là do liên quan đến năng lực của mảnh vỡ không đủ mạnh.
Sau khi Bùi Sinh Âm giải thích xong, tất cả mọi người như bừng tỉnh.
Từ khóe mắt Hạ Phong Niên nhìn chằm chằm vào gương mặt của bé con nhà ông, hình như đang nhịn cười, lại giống như đang cạn lời.
Lại có chuyện gì đây?
Hạ Phong Niên vừa hỏi, Vân Sâm đã ra hiệu cho ông đến gần rồi ghé sát vào tai ông, nhỏ giọng nói đến chuyện mà cô vừa nhớ ra.
“Khi chị Đỗ Quyên lần theo dấu vết của Vô Danh, không biết giao tiếp với ý thức tòa thành, đó là bởi vì chị ấy đã gặp được một ý thức tòa thành bất kể chị ấy nói gì đối phương đều sẽ “Tôi không nghe tôi không nghe, con người đều là những cục cưng”.
Hạ Phong Niên vô thức nhìn qua tượng đá đội nón lá: “Là đang nhắc đến Thiên Hồ à?”
Vân Sâm im lặng gật đầu, người phụ nữ điên mà Thiên Hồ nhắc đến 90% chính là chị Đỗ Quyên.
Hạ Phong Niên ác ý nói: “Con có thể lớn tiếng chút nói cho Thiên Hồ nghe, lần đầu tiên tỉnh lại là vì tin lầm con người nên bị ma quỷ hãm hại, lần thứ hai tỉnh lại lại bởi vì tin lầm con người nên bị con người hãm hại, đúng thật là không rút ra được bài học nào… Chẳng lẽ đến ý thức tòa thành cũng đều là bản tính khó dời hả?”
“Bố, đừng vậy mà.” Vân Sâm vẫn nhỏ tiếng như vậy: “Chúng ta nói chuyện nhỏ giọng thôi, anh ấy có thể giả vờ như không nghe thấy.”
Thiên Hồ: “…”
Tôi đã nghe hết rồi!
*Tác giả có lời muốn nói:
Thiên Hồ tức giận nên đi tìm Hoa Đình tố cáo Vân Sâm.
Tòa Thành Nát nghe xong, gương mặt lập tức trở nên mê muội*: Vân Vân hư quá, tôi thích!
Vẫn còn~
*Là khuôn mặt này nha =))