Trans: Tú Anh
Beta: Cyane
Đúng như những gì Lệnh Thời Thanh dự đoán, đám người lang thang chăn nuôi nhân súc này cực kỳ không an phận, vừa vào thành đã bắt đầu làm loạn.
Vật tư Thiên Hồ có hạn, để cân nhắc sự phát triển lâu dài của tòa thành, mỗi người được cung cấp một số lượng vật tư nhất định.
Đám người lang thang mới tới này cảm thấy không thỏa mãn với chút thức ăn ít ỏi mà họ nhận được, vài kẻ cao to có thói quen cướp thức ăn của người khác, cướp xong lại đánh người ta một cách tàn nhẫn.
Ngay trước khi Thiên Hồ nổi giận, bọn họ vô cũng nghiêm túc xin lỗi, nói bản thân bọn họ lang thang ở bên ngoài quen rồi, nhất thời chưa thể quen với cuộc sống ở trong thành.
Ý thức tòa thành có thể cảm nhận được lời nói, hành động, hành vi và phản ứng cảm xúc của con người trong hơi thở của tòa thành, từ đó có thể nhận biết ý nghĩ xấu xa của một số người, nhưng bọn họ hoàn toàn không có khả năng đọc suy nghĩ.
Cảm xúc khi xin lỗi của đám người này rất thật.
Thiên Hồ tin họ, Lệnh Thời Thanh bó tay.
Anh ta và những người cộng sự bí mật của mình gọi nhóm những người lang thang này là đội phiền phức.
Đội phiền phức này đều là những tên thông minh.
Bọn họ dường như có kinh nghiệm chung sống với ý thức tòa thành, hiểu rõ làm thế nào để lấy lòng của ý thức tòa thành.
Đội phiền phức cũng biết nên làm thế nào để tạo dựng mối quan hệ tốt đẹp với người khác, bọn họ thể hiện sự nhiệt tình, đi đầu trong các công việc, tích cực ra ngoài tìm kiếm vật tư, rất nhanh đã lấy được lòng tin của tất cả mọi người.
Trừ Lệnh Thời Thanh và số ít người khác ra thì mọi người cũng không còn phòng bị đối với họ nữa.
Hơn nửa tháng trước, đội phiền phức đã săn được một đàn hươu, lượng thịt đủ cho mọi người trong Thiên Hồ đều được ăn no.
Lệnh Thời Thanh cảm thấy có gì đó không bình thường.
Thịt mà đội phiền phức mang về đều đã được xử lý xong ở bên ngoài hơi thở của tòa thành, cảm giác mà thịt mang đến cho anh ta cũng rất không ổn.
Ý của anh ta không phải nói chỗ thịt này là thịt người, mà là vết thương trên thịt sau khi được xử lý vẫn còn mùi vị của đạn dược.
Khi đội phiền phức vào Thiên Hồ, hành lý của bọn họ đều không có súng ống.
Khu vực thủy sinh của Thiên Hồ quá nhỏ, trời vẫn còn sáng, đội phiền phức đề nghị mọi người ra ngoài hơi thở tòa thành ăn trước, vừa hay tổ chức buổi tiệc lửa trại thúc đẩy tình cảm của mọi người.
Lệnh Thời Thanh càng cảm thấy không đúng, anh ta cẩn thận nhắc nhở những người khác, đang lúc chuẩn bị đi nhắc nhở Thiên Hồ thì trực tiếp đụng phải tên cầm đầu của đội phiền phức
Anh ta bị đánh ngất.
Chuyện thật sự phiền phức rồi.
Đội phiền phức đã bỏ thuốc vào trong thịt hươu, có trời mới biết họ lấy đâu ra lượng thuốc lớn mê như vậy, sau khi đa số mọi người đều đã bị hôn mê, số còn lại chẳng là gì đối với đội phiền phức đã được trang bị súng ống trong tay.
Đội phiền phức đã bắt nhóm người này và sử dụng họ làm con tin, đe dọa Thiên Hồ phải nghe theo họ.
Bọn họ biết rõ ý thức tòa thành rất quan tâm đ ến loài người.
Chính vì quan tâm nên mới chịu sự khống chế.
Thiên Hồ tức giận vì hành động của đội phiền phức, sự tức giận của tòa thành đã khiến khu vực được bao phủ bởi hơi thở tòa thành trở nên hỗn loạn, tất cả thực vật đều khô héo và môi trường trở nên rất tồi tệ.
Đội phiền phức chẳng mảy may sợ hãi, thậm chí còn cảm thấy Thiên Hồ rất nực cười.
Sau này Lệnh Thời Thanh mới biết mỗi người trong số họ đều là những tên côn đồ trốn ra từ trong nhà tù dành cho tội phạm hạng nặng.
Lệnh Thời Thanh không có ba đầu sáu tay, không có bản lĩnh dự đoán mọi việc như thần, càng không có khả năng xoay chuyển tình thế.
Chút may mắn và chút khôn vặt của anh ta, mối quan hệ ràng buộc của anh ta và những người đồng hành bình thường trong lúc này cũng không thể làm nên trò trống gì.
Không ai muốn chết cả, bọn họ chỉ có thể bất lực chấp nhận tình huống hiện tại.
Đội phiền phức phát hiện ý thức tòa thành khi trong trạng thái phẫn nộ, sức mạnh càng trở nên mạnh mẽ, dễ nhận thấy nhất là phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành càng trở nên rộng lớn, trong chốc lát bọn họ liền có ý nghĩ khác.
Sự độc ác của loại người này vượt xa những gì mà Thiên Hồ tưởng tượng.
Đặc biệt khi Thiên Hồ vẫn là một tòa thành nhỏ, chưa thể hoàn toàn khôi phục ấn tượng toàn diện về con người, trong lòng Thiên Hồ chỉ có một suy nghĩ “bảo vệ con người”.
Đội phiền phức coi Thiên Hồ như vương quốc của họ, ngoại trừ bọn họ ra, nhưng người khác ban ngày không ai được ở lại trong trong tòa thành, bắt buộc phải ra ngoài làm việc.
Bây giờ ma quỷ rất lợi hại, số lượng ma quỷ ở đây lại nhiều, ban đêm rời khỏi hơi thở của tòa thành đồng nghĩa với cái chết, con đường duy nhất để ra khỏi hồ này lại bị bao quanh bởi rừng cây, muốn thoát ra phải mất một ngày, căn bản trốn không thoát.
Những người dân sống ở Thiên Hồ ban đêm muốn vào tòa thành cần phải giao nộp một số lượng vật tư nhất định thì đội phiền phức cho vào tòa thành qua đêm.
Đây chỉ mới là bước mở đầu.
Phần đặc sắc nhất sẽ tới rất nhanh.
Đội phiền phức chê cấp bậc của Thiên Hồ thấp, phạm vi bao phủ của hơi thở tòa thành quá nhỏ, bọn họ không có đủ kiên nhẫn đợi ý thức tòa thành nâng cấp nên đã quyết định đi đường tắt.
Không phải Thiên Hồ thích xem con người như những cục cưng sao?
Vậy để những cục cưng của Thiên Hồ chết ngay trước mặt anh ấy là được rồi.
Chỉ cần cơn giận của Thiên Hồ lắng xuống một chút, đội phiền phức sẽ lập tức chọn ra một người trong thủy ngục rồi dùng đủ loại phương pháp khác nhau để hành hạ họ trong hơi thở của tòa thành.
Hành động như vậy cứ lặp đi lặp lại, bất kể bao nhiêu lần đều có thể khiến cho cơn tức giận của Thiên Hồ lên đến đỉnh điểm.
Ý thức tòa thành sinh ra là để bảo vệ loài người, tất cả khả năng mà tòa thành được sinh ra là để Cửu Châu và loài người sống tốt hơn.
Ngay cả khi bọn họ tức giận thì bọn họ sẽ chỉ làm tổn thương chính mình chứ không thể làm hại đến con người.
Thiên Hồ gặp phải chuyện tồi tệ như vậy, Lệnh Thời Thanh không thể giúp được gì, anh ta thực sự muốn làm gì đó.
Thật ra số lượng người của đội phiền phức không hề nhiều, nhưng thủ đoạn tàn nhẫn và số vũ khí nóng của họ khiến người khác chùn bước, anh ta không thể kích động tâm lý phản kháng của mọi người.
Lệnh Thời Thanh xã giao lấy lệ, không ngừng dò hỏi đội phiền phức.
Nói thế nào thì anh ta cũng là Thành Quyến Giả của tòa thành, có thể sử dụng năng lực của Thiên Hồ để xây dựng một căn nhà nhanh chóng, lại thêm trời sinh đã giống một tay sai, đội phiền phức cũng không ràng buộc anh ta quá nhiều.
Cuối cùng anh ta cũng tập hợp được một bộ phận đồng đội đáng tin cậy, chuẩn bị nghĩ cách cứu những người trong thủy ngục ra.
Lại đợi đến ban ngày khi mọi người đi ra ngoài, bảo mọi người ban đêm không cần phải quay lại Thiên Hồ, Thiên Hồ thu lại hơi thở tòa thành, chờ cho nhóm súc sinh đó bị ma quỷ bao vây để chúng tự sinh tự diệt.
“Kế hoạch thất bại.”
Gương mặt của Lệnh Thời Thanh xuất hiện nụ cười gượng gạo: “Tôi đã tiết lộ một phần kế hoạch cho người trong thủy ngục, chuẩn bị hôm nay sẽ tấn công cai ngục của thủy ngục, kết quả lại bị phát hiện, thủy ngục có người tiết lộ ra ngoài… Vì thế đã có cảnh tượng mà hôm nay mọi người nhìn thấy đó.”
Hoa Đình nói với giọng điệu gắt gỏng: “Thật quá đáng.”
Không chỉ vì Thiên Hồ thì cũng vì Lệnh Thời Thanh.
Hạ Phong Niên nhìn gương mặt Vân Sâm không chút biểu cảm, tò mò không biết cô sẽ lựa chọn như thế nào.
Vân Sâm giơ tay rồi tháo găng tay, tháo ống nhòm treo trước ngực và ném nó cho Lệnh Thời Thanh.
“Bắt lấy, có thấy rõ người ở bên dưới không?”
Chân tay Lệnh Thời Thanh lúng ta lúng túng vội vàng nâng ống nhòm lên và nhìn xuống rìa tòa thành.
Nhiều người trong Thiên Hồ đang ngẩng đầu nhìn về hướng tòa thành mà anh ta đang ở.
“Nhìn rất rõ, phải làm gì đây?”
Những ngón tay trắng nõn của cô chạm vào dây leo, cành cây xanh mướt khiến móng tay của Vân Sâm có màu đỏ tươi lạ thường, cô nói với Hoa Đình: “Anh thông báo cho Thần Kinh và nói cho anh ấy biết về tình hình của Thiên Hồ, con người bên dưới… để đó em lo.”
Cô vừa nghĩ xong liền làm ngay, dấu ấn của Thành Quyến Giả phía sau tai từ từ nóng lên, dây leo im lặng đang đóng vai trò làm đồ trang trí trên mặt đất được cô điều khiển.
Thành Quyến Giả của tòa thành đều có thể sử dụng năng lực ý thức tòa thành, Vân Sâm đã có thể điều khiển được dây leo của Hoa Đình từ lâu, nhưng cô rất ít khi làm như vậy.
Sau khi Hoa Đình phản ứng lại, những nhánh của dây leo chính lập tức vểnh đuôi lên như một chú cún con.
Cô biết anh muốn làm gì, nhưng lại không muốn để anh trực tiếp ra tay với con người…
Vân Vân đối xử với anh thật tốt.
Hoa Đình thu lại biểu cảm, dùng điện thoại hiệu Trà để thông báo cho Thần Kinh.
Thần Kinh nghe xong câu chuyện của của mấy kẻ độc ác, dường như chẳng có chút kinh ngạc nào.
Thần Kinh: “Hoa Đình, khống chế bọn họ, nhốt lại lại càng tốt, tôi lập tức phái người đến xử lý, không cần cậu và Thiên Hồ…” Anh ấy dừng lại và không nói tiếp nữa.
Hoa Đình trả lời: “Tôi sẽ bắt nhốt bọ họ lại, sẽ không động thủ.”
“Được, cậu hiểu là được rồi, giao cho cậu làm tôi cũng yên tâm nhất, ngoài ra…” Thần Kinh lại nói: “… Nói với Thiên Hồ, chúng ta luôn ở đây.”
Hoa Đình “Ừ” một tiếng.
Trong khi đó, Vân Sâm nói với Lệnh Thời Thanh: “Chỉ cho tôi biết những người đó đi.”
Lệnh Thời Thanh nhìn chằm chằm dây leo đang nhảy múa như những con trăn xanh, đột nhiên hiểu ra đối phương muốn làm gì.
Anh ta lập tức tích cực chỉ điểm những thành viên của đội phiền phức.
*Tác giả có lời muốn nói:
Tôi thật sự biết dừng ngay khúc hay.