Gả Cho Một Tòa Thành Hoang

Quyển 4 - Chương 135




Edit: Tâm

Hạ Phong Niên xuyên qua cửa sổ thủy tinh nhìn vào tượng thành Hoa Đình, đôi mắt đen láy đặc biệt trong sáng ngây thơ, nhưng ông đã chính xác tóm được cảm giác có tật giật mình trong đó.

Ranh con, Hạ Phong Niên cười lạnh, năm đó ông đi gặp Vân Trung Thư và thầy của bố mình cũng với ánh mắt thế này, nếu không sao có thể nói đàn ông hiểu rõ đàn ông nhất được.

Hạ Phong Niên cũng không rời khỏi cửa, hai tay kéo cửa sổ rồi đi vào.

Ông một tay vỗ nhẹ dây leo, tay kia ôm con gái, giơ chân lên để lại dấu chân rõ ràng trên tượng thành trắng như ngọc.

“Lần sau, tôi sẽ nhặt hết lá của cậu!”

Hoa Đình: “…”

Vân Sâm bị Hạ Phong Niên đưa đi với vẻ mặt sững sờ.

Đây chỉ là một tình tiết nhỏ trong những ngày chuyển đồ.

Trong vài ngày qua, người của nhóm Thần Kinh đã thu thập một ít đất bên ngoài hơi thở tòa thành ở Trung Châu để nghiên cứu.

Sau khi Hoa Đình thông qua dây leo để lấp đầy nước ngầm trong thành phố, lại khởi hành từ Trung Châu với đầy đủ vật tư, chỉ có tầm chục người và một thành viên của đội Thần Kinh ở lại Trung Châu.

Trời xanh mây trắng, tòa thành xanh bay vút trên trời, cánh hoa trôi bồng bềnh tựa như đang mang hơi thở mùa xuân.

Trên mặt đất, một người đàn ông trung niên mặt vuông giơ hai tay che nắng, nhìn Hoa Đình rời đi.

“Cậu ấy thực sự tràn đầy sức sống.” Mạnh Nhiên Lâm cảm động cảm khái.

Trung Châu đột nhiên nói: “Tôi cảm thấy tôi cũng rất có sức sống, tràn đầy hương vị thanh xuân.”

“…” Mạnh Nhiên Lâm đột nhiên im lặng.

Trung Châu rất tinh tế và điềm tĩnh cả trong công việc lẫn cách ăn nói, đó là phong cách đối nhân xử thế chỉ có thể hình thành qua nhiều năm kinh nghiệm.

Nói đến đây thì có hơi xấu hổ, khi Mạnh Nhiên Lâm còn trẻ, ông ấy vừa làm Thành Quyển Giả của tòa thành Trung Châu, luôn dựa vào, tôn trọng và ngưỡng mộ Trung Châu như một người cha.

Trung Châu: “Sao anh không nói gì?”

Mạnh Nhiên Lâm nói sự thật: “Hoa Đình giống thế hệ của Vân Sâm, còn anh giống thế hệ của ông tôi hơn.”

“Coi tôi như người cùng tuổi đi.” Trung Châu dừng một chút: “Thôi bỏ đi, anh bây giờ đã già như vậy, chúng ta tiếp tục khôi phục thôi.”

Mạnh Nhiên Lâm đột nhiên bị công kích tuổi tác: “?”

*

Vào tháng 11, Hoa Đình bay trở lại vị trí ban đầu, vẫn bầu bạn với Tổ Quỷ.

Trong khoảng thời gian này, họ đi ngang qua Tân An và Trà Phủ, đồng thời phân phát một số vật tư cho bọn họ để giảm bớt tình trạng thiếu hụt vật tư hiện nay ở Tân An.

Các thành viên của đội Thần Kinh rất quan tâm đ ến Tổ Quỷ, trong vài ngày trở lại, buổi sáng mỗi ngày họ đều rời Hoa Đình và đi đến khu vực lân cận của Tổ Quỷ.

Họ sử dụng các thiết bị kỳ lạ mà họ mang theo và thu thập các mẫu của tất cả mọi thứ mà họ có thể nhìn thấy bằng mắt thường để về nghiên cứu và phân tích dữ liệu.

Tiền Cao Phi, Lưu Quang Lượng và Hoàng Hưng rất quen thuộc với các thành viên của đội Thần Kinh, đặc biệt là sau khi nghe nói rằng các sĩ quan huấn luyện chính của họ vốn là những người sống sót trong nhóm người đã được quân đoàn 312 của quân đội sơ tán khỏi Hoa Đình, đến cả Trương Vĩnh Phúc cũng có chút xúc động.

Các đồng chí còn sống và vẫn đang làm việc chăm chỉ cho Cửu Châu, nếu những người đã hy sinh biết được, họ nhất định sẽ rất mãn nguyện.

Trong khi nhóm Thần Kinh đang nghiên cứu giá trị của Tổ Quỷ, Vân Sâm và Hạ Phong Niên đã đến Tân An bằng cách sử dụng khả năng dịch chuyển tức thời của các mảnh vỡ của tượng Cửu Châu.

Ý thức tòa thành dựa vào sự phát triển bình thường của con người, tốc độ tích lũy năng lượng của tòa thành ổn định và nhẹ nhàng, Tân An vẫn là một tòa thành trung bình.

Vân Sâm và Hạ Phong Niên ở lại Tân An ba ngày, trước khi rời đi, Tân An đã là một tòa thành lớn.

Điểm dừng chân tiếp theo của họ là Trà Phủ.

*

“Nhất định phải đón tiếp họ một cách tốt nhất!”

“Được, nghe anh cả, tuyệt đối không được bạc đãi họ, phải khiến bọn họ cảm thấy như ở nhà!”

Anh em Trà Phủ nói chuyện liến thoắng vô cùng ồn ào ở bên tai Dư Thanh Hà, cô ấy hiện đang họp, cấp dưới của cô ấy đang báo cáo những vấn đề quan trọng về việc xây dựng lại bến tàu.

Chi Giang hướng ra biển, tượng thành mới tách ra của anh em Trà Phủ đúng lúc phát xạ ở khu vực từng là bến tàu lớn, một số thuyền đánh cá sau khi sửa chữa vẫn có thể đưa vào sử dụng.

Nếu có thể đi ra biển câu cá, Trà Phủ sẽ có rất nhiều của ăn của để, sau này cũng có thể giải quyết một số trường hợp khẩn cấp.

Ra khơi đánh cá không thể hoàn thành trong ngày một ngày hai, thuyền đánh cá lênh đênh trên biển vào ban đêm sẽ rất nguy hiểm, nhưng họ có một mảnh vỡ của tượng Cửu Châu có thể che giấu dấu vết, chuyện này có thể thực hiện được.

Cấp dưới đang báo cáo rành mạch, rõ ràng.

Dư Thanh Hà mỉm cười lắng nghe, nhanh chóng viết một hàng chữ cho anh em Trà Phủ lên giấy.

“Hai anh ngậm miệng mình lại đi, sẽ hữu ích và tốt hơn bất kỳ sự tiếp đãi nào.”

Anh em Trà Phủ rất lo lắng, anh chị em đều đã trở thành tòa thành lớn, chỉ có họ vẫn đang lang thang trong tòa thành trung bình, thật là xấu hổ!

Ngay từ vài tháng trước, anh em Trà Phủ chỉ còn cách tòa thành lớn một bước chân.

Nhưng đó chỉ tăng được xíu như vậy thôi, họ vẫn không thể thăng cấp lên được.

Sau khi tìm kiếm ký ức của mình, họ đoán rằng họ có hai tượng thành và hai tài năng tòa thành, yêu cầu thăng cấp của họ cũng có thể tăng gấp đôi.

Anh em quán trà vừa tự hào vừa buồn, rốt cuộc là thế nào đây?

May mà bây giờ có một cách – Hai bố con Vân Sâm.

Nguồn gốc của đối phương là gì, bọn họ có nghe nói qua nhưng không muốn đi sâu vào chi tiết, có một số việc không cần giải thích quá rõ ràng.

Trong đình Thương Lãng, Hoa Đình, Trung Châu và Tân An đều nói rằng mùi vị truyền năng lượng đặc biệt thú vị, khiến tòa thành thoải mái hơn so với việc hấp thụ đá năng lượng.

Anh em Trà Phủ rất mong chờ.

Họ muốn tận hưởng, họ cũng muốn sớm trở thành tòa thành lớn!

Vân Sâm và Hạ Phong Niên cuối cùng cũng xuất hiện, anh em Trà Phủ vội vàng mời họ dùng một bữa ăn thịnh soạn, sau đó cũng đến lúc anh em họ dùng bữa thịnh soạn.

Ngôi đền yên tĩnh, Vân Sâm hít vào mùi hương của gỗ đàn hương, cảm thấy thoải mái hơn một chút.

Nhiều người đang đứng trước lư hương lớn để hành lễ, Vân Sâm và Hạ Phong Niên đi vòng qua họ, đi qua một con đường nhỏ để đến nhà chính nơi đặt tượng thành của Trà Phủ.

Hạ Phong Niên bước vào nhà trước, ông nhìn bố cục xung quanh rồi nói: “Thật sự rất thoải mái, theo chủ nghĩa khoái lạc.”

Đúng vậy, Vân Sâm gật đầu, có rất nhiều sản phẩm ngọc bích tinh xảo trong tủ ở hai bên tường.

Anh em Trà Phủ liên tục phủ nhận: “Đâu có, anh đừng hiểu lầm, chúng tôi sống rất đơn giản không hề khoa trương. Những đồ trang trí đó là sở thích nho nhỏ của chúng tôi thôi. Chúng là ngọc vụn đào được từ trong núi, cũng không đáng giá bao nhiêu cả…”

Vân Sâm thấy lạ, hôm nay giọng điệu của anh em Trà Phủ quá ân cần, cô cười nói: “Bố tôi chỉ nói đùa thôi.”

Anh em Trà Phủ ghi nhớ lời nói của Dư Thanh Hà, họ hỏi: “Cần chúng tôi hợp tác thế nào vậy?”

Vân Sâm nói: “Hai người cứ như bình thường là được rồi.”

Cô đứng trước tượng thành, tay của Hạ Phong Niên đặt trên vai cô.

Hạ Phong Niên đưa năng lượng vào cơ thể của Vân Sâm, năng lượng sau khi được Vân Sâm biến đổi sẽ được chuyển đến ý thức của tòa thành.

Ý thức tòa thành từ tòa thành siêu lớn trở xuống thì có thể tiếp nhận năng lượng của Hạ Phong Niên, nhưng sau khi tiếp nhận sẽ cần thời gian để hấp thụ trước khi chuyển hóa thành năng lượng của chính mình, giống như hấp thụ đá năng lượng thuần túy vậy.

Năng lượng thông qua Vân Sâm chuyển hóa càng nghiêng về năng lượng do con người cung cấp khi cúng tế, năng lượng này có thể được ý thức tòa thành trực tiếp hấp thu, thời gian tiêu hóa rất ngắn.

Đây là lần đầu tiên anh em Trà Phủ được trải nghiệm cảm giác này.

Giống như ai đó đang cầm một chiếc lông vũ và nhẹ nhàng gãi tai bạn, hoặc ai đó đang dùng một dụng cụ giống như viên bi lăn để gãi da đầu của bạn, sau đó từ từ ấn vào các huyệt đạo trên đầu của bạn…

Anh em Trà Phủ: “Hoa Đình chết tiệt, tại sao anh không chia sẻ món đồ hữu ích như vậy với chúng tôi sớm hơn chứ!”

Hạ Phong Niên: “Ê ê, cậu nói ai là món đồ đấy?”

Vân Sâm: “…”

Cái miệng của anh em Trà Phủ đúng là hết thuốc chữa.

Sau khi nạp năng lượng trong vài ngày, Vân Sâm và Hạ Phong Niên nhận ra có điều gì đó không ổn.

Tại sao Trà Phủ vẫn chưa trở thành một tòa thành lớn?

Nhìn bằng mắt thì tượng thành của họ chỉ thiếu tầm 2 cm nữa là sẽ được 1,8 mét, tượng thành của tòa thành lớn cao 1,8 mét, họ chắc chắn chỉ cần thêm chút năng lượng là sẽ tăng cấp.

Khi tượng thành của Tân An đạt độ cao 1,55 mét, Vân Sâm và Hạ Phong Niên đã truyền năng lượng trong ba ngày để tượng thành đạt 1,8 mét, trở thành tòa thành lớn.

Thêm một ngày truyền năng lượng nữa, Trà Phủ vẫn chưa nâng cấp.

Vân Sâm không khỏi hỏi: “Hai người không cảm thấy có chút thay đổi nào sao?”

Anh em Trà Phủ tự kiểm tra.

Anh trai Trà Phủ nói một cách không chắc chắn: “Phạm vi liên lạc bị cấm dường như đã tăng lên.”

Em trai Trà Phủ khẳng định nói: “Phạm vi liên lạc đã lớn hơn rất nhiều!”

Năng lượng mà Vân Sâm và Hạ Phong Niên truyền tải dường như đã khiến tài năng tòa thành của Trà Phủ phát triển.

Lần này, Trà Phủ đặc biệt chú ý đến tình trạng của Rồng Gặp Mây.

Mỗi khi truyền vào một chút năng lượng, Rồng Gặp Mây sẽ tăng lên một chút, mãi cho đến khi năng lượng nạp vào Rồng Gặp Mây mà không có phản hồi gì, bọn họ rốt cuộc cũng đã đột phá thăng cấp tòa thành – thứ khiến họ bế tắc đã lâu!

Vân Sâm và Hạ Phong Niên vội vàng đến Chi Giang càng sớm càng tốt, nhưng Trà Phủ đã tính nhầm thời gian di chuyển, họ phải nhanh lên, vào mùa xuân họ còn phải đến Chu Nguyên để gặp gỡ Thành Quyến Giả phía Bắc.

Anh em Trà Phủ cuối cùng cũng trở thành tòa thành lớn, mừng đến phát khóc, nóng lòng muốn dùng Rồng Gặp Mây.

Phạm vi đã mở rộng nhiều như vậy, tí nữa vào đình Thương Lãng sẽ náo nhiệt biết bao!

Đình Thương Lãng xuất hiện, trong đình xuất hiện thêm một người.

Đó chính là Chu Nguyên, anh ấy khẽ gật đầu chào mọi người.

Hoa Đình là người đầu tiên nhận thấy sự im lặng bất thường của hai anh em Trà Phủ.

Anh đến gần hai người họ, cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt và buồn chán.

Bầu trời phía trên đình Thương Lãng luôn trong xanh, đột nhiên bất ngờ xuất hiện sét đánh.

Hoa Đình hỏi: “Hai người sao thế?”

Tất cả các ý thức tòa thành có mặt đều đang chờ đợi câu trả lời từ anh em Trà Phủ.

Em trai Trà Phủ mở miệng, nhưng không nói gì.

Anh trai Trà Phủ giơ cánh tay lên, vỗ nhẹ vào vai người em trấn an, nhìn mọi người và nói: “Rồng Gặp Mây của bọn tôi đã tiến bộ, phạm vi bao phủ của nó đã được cải thiện rất nhiều.”

Hoa Đình và những người khác gật đầu, sự xuất hiện của Chu Nguyên trong đình Thương Lãng đã chứng minh điểm này.

Anh trai Trà Phủ nói: “Tòa thành trong phạm vi bao phủ của bọn tôi chắc chắn gồm có…”

Anh ấy liên tiếp nhìn những đồng bào đứng trước mặt mình: “Hoa Đình, Chi Giang, Tân An, Trung Châu, Chu Nguyên.”

Dừng một chút, anh ấy tiếp tục nói: “Thiên Hồ, Tam Tương, Bạch Việt, Đông Kiều, Giang Hữu, Tính Châu, U Châu, Hải Hữu.”

Một vài tòa thành đã nhận ra điều gì đó.

Em trai Trà Phủ cay đắng nói: “Bọn họ đều không xuất hiện ở nơi này.”

Một sự im lặng kéo dài trong đình.

Hoa Đình và Chi Giang hiểu rõ năng lực của Trà Phủ nhất, Hoa Đình bình tĩnh nói: “Rồng Gặp Mây chỉ có thể đưa ý thức của những tòa thành trên cấp trung bình vào đình, có thể họ đã xảy ra chuyện gì đó, nhưng cũng có thể là do phát triển hạn chế, vẫn chưa thể trở thành tòa thành trung bình.”

Chi Giang: “Hoặc là năng lực tương tự như của tôi, nếu tôi không buông bỏ cấm chế thì cậu không thể kéo tôi vào đình Thương Lãng được, nhớ không?”

Anh em Trà Phủ đã cảm thấy tốt hơn nhiều, nhưng tâm trạng vẫn thấp thỏm, không có ý định duy trì đình Thương Lãng, cuộc gặp mặt chỉ kéo dài hai mươi phút.

Chi Giang rời đình Thương Lãng, hiếm hoi thở dài xúc động.

Kỷ Lạc Thần hỏi: “Chuyện gì xảy ra thế?”

Chi Giang nói: “Lo lắng ý thức của những tòa thành khác, tình hình của bọn họ có thể… không tốt lắm.”

“Vậy à, hèn gì.” Kỷ Lạc Thần đột nhiên chống nạnh cười to: “Ha ha ha, không sao cả, chúng ta đồng tâm hiệp lực, cứu được Tân An thì cũng có thể cứu được Tân An thứ hai, Tân An thứ ba!”

Người đến báo cáo tình hình nhìn Kỷ Lạc Thần không nói một lời.

Kỷ Lạc Thần nhìn người tới: “Sao thế?”

Người kia: “Có hai chiếc tàu du lịch từ bến tàu đến…”

Chi Giang cũng là tòa thành đối diện với biển, khu vực mà tượng thành bức xạ rất gần biển, một trong số các doanh trại ngay từ đầu đã bao phủ bến tàu, việc duy trì hàng ngày rất quan trọng.

Kỷ Lạc Thần đột nhiên đứng dậy, ánh mắt sắc bén: “Cái gì?”

Họ ngay lập tức lên xe và hướng đến bến tàu.



Những chiếc thuyền đánh cá đang neo vào bến tàu cùng với hai chiếc tàu du lịch sang trọng khác lạ.

Lính canh mặc áo gi lê màu cam kiểm soát những người tràn xuống từ tàu du lịch, nhóm người này xanh xao hốc hác, ánh mắt lộ vẻ kinh hoàng, như thể đã phải chịu cực hình gì đó.

Người phụ trách bến tàu dùng loa hét lớn: “Mọi người đứng xếp hàng từng người một cho tôi. Chỉ những người vượt qua sự kiểm tra và phê duyệt của nhân viên mới có thể vượt qua dây cảnh báo. Bất cứ ai tự ý vượt qua dây cảnh báo và xông vào hơi thở tòa thành sẽ bị coi như ma quỷ và bị đánh chết!”

Cái gọi là dây cảnh báo là một sợi dây gai với nhiều mảnh vải huỳnh quang rủ xuống.

Những người bị dây gai cản trở lo lắng, có người ngoan ngoãn xếp hàng, có người cáu kỉnh muốn xông thẳng vào sau dây gai.

“Bốp…”

Lính canh lập tức vung dùi cui.

Người đàn ông bị gậy đánh trúng, cả người ngã xuống đất bất tỉnh.

Lính canh kéo anh ta sang một bên.

Đám đông hoảng sợ.

“Chúng tôi là người!” 

“Hiện tại là ban ngày, ban ngày ma quỷ không thể ra ngoài.”

“Chúng tôi là người được tổ chức Bảo Châu cử đến để cầu cứu.”

“Đất đai xảy ra vấn đề, động thực vật đều bị đầu độc chết hết…”

“Không phải người xấu, đừng đánh người, thật sự không phải người xấu.”

Nghe những lời nói huyên thuyên này, sắc mặt người phụ trách bình tĩnh, giọng nói của anh ta được khuếch đại qua loa gấp mấy lần, anh ta nói: “Mọi người im lặng, ngoan ngoãn xếp hàng, đợi làm bài kiểm tra.”

Sau khi giết gà dọa khỉ xong, tất cả những người ở tàu du lịch đều ngoan ngoãn xếp hàng.

Người phụ trách bến tàu đã rời đi, giao lại cho người khác duy trì trật tự ở đây.

Khi họ nhìn rõ nội dung kiểm tra trong tay nhân viên phụ trách là gì, tất cả bọn họ lại thốt lên!

“Này là làm gì vậy, bảo chúng tôi làm toán à?”

“Đùa hả, từ lâu tất cả mọi người từ lâu đã chẳng quan tâm gì đến toán nữa rồi, còn được bao nhiêu người biết làm chứ.”

“Tôi vẫn nhớ một ít, chắc sẽ giải ra thôi.”

Người giữ gìn trật tự giơ loa nói: “Yên tâm, ai giải xong trước thì có thể qua kiểm duyệt, còn ai không qua kiểm tra thì chỉ bị tạm thời đưa vào khu cách ly, bình an vô sự. Trong thời gian cách ly sẽ có một giáo viên toán đặc biệt dạy mọi người, chỉ cần ai học hành chăm chỉ thì sẽ vượt qua bài kiểm tra toán cơ bản nhanh thôi.”

Điều này khiến nhiều người yên tâm.

Cũng có người hỏi: “Tại sao phải làm toán thế?”

Mọi người có thể nghe thấy giọng nói phát ra từ loa: “Có một loại ma quỷ xuất hiện vào ban ngày như bình thường, thậm chí còn giả làm con người, ý thức tòa thành cũng không phát hiện được.”

“Loại ma quỷ này chỉ có một khuyết điểm, chính là không biết giải toán!”

Một người không nổi bật đang đứng trong dòng người xếp hàng, nụ cười dần dần cứng ngắc, lặng lẽ lùi lại nửa bước.