Edit: Diệu Linh
Chi Giang giận dỗi khiến anh em Trà Phủ bối rối không dám nói gì, sau đó ánh mắt cô ấy dừng lại trên một người khác cũng đang đứng trong đình.
Anh ngồi ngay ngắn trên ghế, sống lưng thẳng, tóc đen áo trắng, làn da cũng trắng như tuyết, lâu lâu sẽ để lộ chút lười biếng giữa mi mắt.
Chi Giang nói: “Chi Giang.”
Hoa Đình trả lời: “Hoa Đình.”
Anh dựa người vào lan can, lại nhìn xuống dòng nước bên ngoài đình, trên mặt nước phản chiếu khuôn mặt của anh.
Mặt nước tuy không thể làm hiện rõ dung mạo của anh giống như gương được, nhưng cũng có thể thấy sơ sơ…
Anh quả thật rất đẹp trai.
Hoa Đình đưa tay lên khẽ ấn phía dưới mắt, lông mi run lên. Liệu Vân Vân có thích hình tượng con người của anh không?
Chi Giang nhướng mày, cô ấy không ngờ tên này lại là Hoa Đình, hoàn toàn khác với Hoa Đình trong trí nhớ của cô ấy… Nhưng vẫn lễ phép hơn Trà Phủ nhiều.
Chi Giang cũng không giận dỗi Hoa Đình như dỗi anh em Trà Phủ. Người ta cư xử lễ phép với cô ấy, đương nhiên cô ấy cũng sẽ lễ phép đối đãi lại.
Cô ấy thướt tha ngồi xuống, nhẹ nhàng vén váy hỏi: “Gọi tôi tới đây làm gì?”
Anh em Trà Phủ ngồi ở vị trí đối diện cô ấy, họ không quan tâm cô ấy vừa nói gì, cười toe toét nói: “Vì sao vừa tới đã muốn nói chuyện chính vậy, cô không cảm thấy vui vẻ khi được gặp lại chúng tôi ư?”
Chi Giang nói: “Vốn là đang vui vẻ, nhưng nhìn thấy hai người thì tôi không vui nổi. Trước tận thế đã phải dính chặt với hai người rồi, sau tận thế vẫn phải nhìn thấy hai người, khó chịu.”
Anh em Trà Phủ trợn trắng mắt nói: “Ba chúng ta ở gần nhau, tiện giúp đỡ nhau nhất.”
Dứt lời lại đá sang Hoa Đình: “Anh được rồi đấy, đừng có đứng đó ngắm nghía nữa, anh xem xong thì thôi đi.”
Hoa Đình xoay người ngồi xuống.
Trên khuôn mặt của cả ba ý thức tòa thành lộ rõ vẻ nghiêm túc, từng người một trao đổi những tin tức mà mình biết cho những người còn lại.
Ngoại trừ Hoa Đình thức tỉnh muộn nhất, thì Trà Phủ và Chi Giang đều là lần lượt thức tỉnh sau khi Thần Kinh thức tỉnh được mấy tháng.
Trà Phủ tỉnh lại ở một ngôi chùa, một tháng sau con người mới có thể phát hiện ở nơi đó có thể tránh được ma quỷ. Còn Chi Giang thì tỉnh dậy ngay tại một lâu đài nhỏ do con người xây dựng để đề phòng tận thế.
Ý thức của tòa thành sẽ chỉ có thể phát triển đúng nghĩa sau khi nhìn thấy con người.
Chỉ có Hoa Đình…
“Tôi thức tỉnh giữa một đám ma quỷ.”
Tới cuối năm trước mới là lần đầu tiên nhìn thấy con người.
Sau khi nói xong câu này, Trà Phủ và Chi Giang không hẹn mà đều nhìn Hoa Đình với vẻ đồng tình và thương hại.
Hoa Đình đã đề cập đến việc dưới lòng đất có thể sinh ra ma quỷ, cùng với việc anh và Trà Phủ đều xuất hiện nhiều hang động và những viên đá năng lượng bị ô nhiễm. Họ hỏi Chi Giang liệu đã từng xảy ra tình huống tương tự chưa.
Chi Giang suy nghĩ một chút rồi lắc đầu đáp: “Trong phạm vi hơi thở tòa thành cùng với tài năng của tôi, tôi có thể xác định là chưa từng xuất hiện những hang động dưới lòng đất này… Nhưng những viên đá năng lượng mà mấy người nói thì tôi chưa từng thấy.”
Cô ấy hỏi tài năng tòa thành của Hoa Đình và Trà Phủ là gì.
Cả hai người lần lượt nói với cô ấy về tài năng của mình.
Chi Giang nhìn về phía Hoa Đình, hỏi: “Anh có thể tách bản sao tượng thành không?”
Hoa Đình gật đầu: “Có thể, sao cô lại hỏi như vậy?”
Không phải ý thức tòa thành nào cũng có thể tách bản sao tượng thành à?
Chi Giang nhíu mày, cô ấy nói: “Không có gì, chuyện khác mà mấy người muốn nói là chuyện gì?”
Hoa Đình âm thầm liếc nhìn Chi Giang.
Cô ấy không nói bất cứ điều gì về bản thân, nhìn qua thì giống như đã nói chuyện với họ rất thân thiết, nhưng thực ra là vẫn duy trì sự đề phòng như cũ.
Vì sao Chi Giang lại đề phòng với hai ý thức tòa thành giống cô ấy chứ?
Hoa Đình nhớ đến việc chị Đỗ Quyên nói tin tức về mảnh vỡ của đất nước Cửu Châu cho Vân Sâm, nhưng dặn cô chỉ được nói cho ý thức tòa thành mà cô tin tưởng.
Ý thức tòa thành cũng có thể không đáng tin cậy vậy sao?
Hoa Đình thấy ánh mắt của Chi Giang nhìn tới thì anh mới đổi dáng ngồi, cũng thu lại cái nhìn lúc nãy.
Chuyện khác kia đương nhiên là chuyện nói cho con người biết các loại ma quỷ, cùng với việc luôn phải cảnh giác Vô Danh.
Chi Giang nghe thấy có loại ma quỷ có thể đóng giả thành con người mà ý thức tòa thành không thể phát hiện, cô ấy không thể duy trì vẻ mặt bình tĩnh nữa, không nhịn được nói: “Ma quỷ cũng có thể tiến hóa sao? Tôi thấy tốc độ của chúng nó còn nhanh hơn chúng ta, thế này thì làm sao chúng ta có thể bảo vệ được con người chứ!”
Anh em Trà Phủ buông tay: “Cô kích động như vậy cũng không thể thay đổi được sự thật. Duy trì trạng thái trao đổi thông tin này tiêu hao rất nhiều năng lượng, chúng tôi muốn nghỉ ngơi một chút, tới tối sẽ gặp sau, nhớ rõ phải phổ biến rộng rãi kiến thức về các loại ma quỷ cho con người.”
Chi Giang gật đầu, sau đó biến mất.
Anh em Trà Phủ đang chuẩn bị rời đi bỗng nhiên cảm thấy kỳ lạ, họ hỏi Hoa Đình vẫn còn chưa đi.
“Anh có cảm thấy Chi Giang rất cảnh giác với chúng ta không? Chúng ta nói tình hình phát triển của tòa thành cùng với tài năng của bản thân cho cô ấy biết, thoạt nhìn giống như cô ấy nói rất nhiều, nhưng hiện giờ nghĩ lại thì không có chút tin tức nào có thể dùng được.”
Hoa Đình bình tĩnh nói: “Giờ anh mới phát hiện ra à, lần sau hỏi lại đi, sợ là lần đầu mới gặp nên mọi người còn chưa quen.”
Anh cũng rời đi.
Anh trai Trà Phủ và em trai Trà Phủ nhìn nhau, bọn họ vô cùng khó hiểu.
“Chúng ta đều là ý thức tòa thành của Cửu Châu, dù không quen thuộc cũng phải tin tưởng nhau chứ.”
Bọn họ cũng khóa lại không gian đình Thương Lãng này, tất cả ý thức trở về trong tượng thành, nghỉ ngơi dưỡng sức chờ tới lần liên lạc tiếp theo.
*
Hoa Đình điều khiển dây leo tìm được nơi Vân Sâm đang ở, cô đang nghe Tiền Cao Phi và mấy người thợ điện của Trà Phủ thảo luận.
Anh quen thuộc dùng dây leo ghé trên vai cô. Đợi tới khi cuộc thảo luận kết thúc, Vân Sâm đứng dậy đi tới rìa của tòa thành, tìm một thân cây to để trèo lên đỉnh.
Lúc này anh mới dùng giọng nói mà chỉ cô mới nghe được, khoe khoang nói: “Vân Vân, tài năng của Trà Phủ tiến bộ, dáng vẻ con người của anh đẹp lắmmm.”
“Đẹp tới mức nào?”
“Rất là đẹp, nếu em nhìn thấy chắc chắn sẽ thích.”
“Anh có khó coi đi nữa thì tôi cũng vẫn thích mà.”
Dây leo nhỏ lập tức cọ nhẹ trên mặt cô gái, nghe thấy lời nói này khiến Tòa Thành Nát vô cùng vui vẻ.
“Được rồi, như vậy ngứa lắm.”
Vân Sâm đè dây leo nghịch ngợm lại, hiện giờ ở chỗ cô đứng có thể quan sát khu vực đổ nát ở phía dưới.
Sau khi Hoa Đình có thể bay lên, trời xanh mây trắng dường như gần trong gang tấc, trong không khí cũng rất ít khi xuất hiện những hạt nhỏ màu xám.
Chim hót líu lo, lá cây có gió thổi qua xào xạc, một người một thành lẳng lặng ngắm nhìn khung cảnh nơi xa.
Sau ngày tận thế, tòa thành ban đầu vốn phồn hoa, giờ hiện lên vẻ đẹp tiêu điều mà bi thương.
Vân Sâm nói: “Lâu rồi không nghe được tiếng kêu gào của ma quỷ nên không quen lắm… Thì ra ở trong hoàn cảnh quá mức an toàn, sẽ khiến người ta dần dần mất đi độ nhạy bén cùng với cảm giác nguy hiểm.”
Sau khi nói xong cô vội vàng muốn giải thích: “Không phải tôi nói…”
Hoa Đình ngắt lời cô: “Anh hiểu ý của em.”
Anh đồng ý với quan điểm của Vân Sâm.
Vân Sâm nhìn dây leo, khẽ nở nụ cười, má lúm đồng tiền ẩn hiện.
Bọn họ còn chưa đủ hiểu nhau sao, có rất nhiều chuyện vốn dĩ không cần phải giải thích.
Hai người lại thay đổi chỗ đứng, lần này họ đứng đối diện cái bục dưới lòng đất.
Sau khi Hoa Đình đột ngột bay lên khỏi mặt đất, vực thẳm vẫn luôn ở đó, cả ngày lẫn đêm đều có những cái nhìn ác ý theo dõi họ.
Mỗi ngày Hoa Đình di chuyển thêm một chút, dần dần kéo giãn khoảng cách với cái bục dưới lòng đất kia.
Vân Sâm nhẹ giọng nói: “Tuần sau chị Thanh Hà và mọi người ở Trà Phủ sẽ trở về.”
Hoa Đình hỏi: “Em định sử dụng khả năng dịch chuyển của tượng Cửu Châu sao?”
Nếu Dư Thanh Hà và mọi người đều trở về Trà Phủ thì chắc là tốc độ xây dựng ở đây sẽ bị chậm lại, Hoa Đình suy nghĩ muốn giữ họ ở lại nơi này.
Vân Sâm gật đầu nói: “Tôi sẽ tới chỗ có điểm sáng gần đây nhất để xem. Hiện giờ tôi có thể lái xe và dùng súng, nếu thật sự nguy hiểm thì tôi sẽ nhanh chóng dịch chuyển trở về.”
Vân Sâm chưa bao giờ ngừng việc rèn luyện cơ thể. Thân thủ của cô bây giờ cả chú Hoàng Hưng cũng phải khen ngợi, đây là điều kiện cơ bản để cô có thể tự mình khám phá bên ngoài.
Hoa Đình biết anh không khuyên được Vân Sâm, anh nói: “Các vị trí có thể có điểm sáng ở gần đó là Trà Phủ và Chi Giang, Tân An và một số nơi khác nữa. Chi Giang hiện tại đã thức tỉnh nên có để bảo đảm được an toàn cho em.”
Vân Sâm kinh ngạc hỏi lại: “Sao anh lại biết Chi Giang đã thức tỉnh rồi?”
Hạ Phong Niên đã từng nhắc tới việc Chi Giang đã thức tỉnh, nhưng đó là chuyện của rất nhiều năm về trước, không đại diện cho việc hiện giờ Chi Giang vẫn tỉnh, đây vốn là việc mà cả cô và Tòa Thành Nát đều biết.
Hoa Đình phản ứng lại, anh không kể chuyện về Chi Giang mà nói: “Tài năng của Trà Phủ tiến bộ rồi, phạm vi thông tin của họ được mở rộng nên có thể liên lạc với Chi Giang.”
Vân Sâm: “Chuyện quan trọng như vậy sao anh không nói sớm, tôi còn tưởng tài năng của Trà Phủ tiến bộ chỉ giúp anh có thể thấy rõ mặt mình thôi chứ!”
Hoa Đình phản bác cô: “Việc này quan trọng hơn vẻ ngoài của anh sao?”
Vân Sâm giận dỗi nói: “Đồ đỏm dáng.”
“Hiện giờ Chi Giang phát triển tới mức độ nào rồi? Phát triển ra sao? Có nhiều người không? Có lớn hơn Trà Phủ không? Có Thành Quyến Giả không? Có Thành Quyến Giả thì không chừng chúng ta có thể liên lạc với họ…”
Cô hỏi về tình hình của Chi Giang, nhưng cũng không thu được bao nhiêu tin tức từ chỗ Hoa Đình.
Những tin mà Chi Giang muốn chia sẻ quá ít, Hoa Đình cũng không chủ động tìm hiểu thêm, nên những vấn đề có thể trả lời Vân Sâm không nhiều.
Trên mặt Vân Sâm hiện ra vẻ mất mát.
Hoa Đình thử hỏi cô: “Vân Vân, em rất muốn biết tình hình của Chi Giang à?”
Đương nhiên là muốn biết, Vân Sâm nói: “Anh không muốn tìm hiểu tình hình của những ý thức tòa thành khác sao? Biết được những con người khác như thế nào cũng khiến lòng mình có thêm chút niềm tin rằng chúng ta đang không chiến đấu đơn độc, ngoài chúng ta vẫn còn rất nhiều người khác.”
Hoa Đình: “Đúng ha.”
Vân Sâm giơ ngón trỏ lên khẽ chạm vào dây leo.
“Nát Nát, anh kỳ lạ quá. Nếu là trước kia anh sẽ quan tâm các ý thức tòa thành khác hơn tôi mới đúng, vì sao hiện giờ giống như anh không hề để ý đến các ý thức tòa thành khác vậy…”
“Anh có còn nhớ anh đã từng nói mọi người đều là ý thức tòa thành của Cửu Châu, là đồng bào, là anh chị em tin tưởng lẫn nhau… Anh đối xử lạnh lùng như vậy với người nhà sao?”
Hoa Đình ngây ngốc nhìn Vân Sâm.
Cùng với việc tăng cấp bậc của ý thức tòa thành, ký ức và tri thức khôi phục càng mạnh mẽ hơn, dường như anh đã quên lý do vì sao ban đầu Cửu Châu lại đánh thức họ rồi.
Hoa Đình nói: “Hiện giờ hình như anh… chỉ nghĩ tới việc phát triển bản thân mình.”
Giọng nói của anh nhỏ dần: “Vừa rồi lúc em nói chuyện mấy người chị Thanh Hà phải quay lại Trà Phủ, anh còn muốn giữ họ ở lại đây.”
Vân Sâm kinh ngạc nhìn dây leo.
Dây leo hơi co mình lại một chút, anh cho rằng bản thân mình có suy nghĩ đó thì thật xấu xa, Vân Vân có cảm thấy như vậy không?
Vân Sâm đưa tay vòng qua ôm dây leo vào trong ngực.
“Tôi hiểu cảm giác của anh, tôi cũng từng nghĩ tới chuyện này.”
Cô tìm kiếm một cây đại thụ rồi ngồi xuống cạnh thân cây, vẫn ôm dây leo, nói: “Lúc trước rất nhiều lần tôi đã từng suy nghĩ, nếu Trà Phủ vẫn cãi nhau với nhóm người của anh Dư thì anh Dư và chị Thanh Hà có thể ở đây luôn không? Người của bọn họ cũng sẽ ở lại đây, chúng ta không cần lo tới vấn đề tìm kiếm nhân lực nữa.”
“Đây là dục vọng.”
Hoa Đình vùi vào cổ cô, là ý thức tòa thành thì lẽ ra anh không nên có những ham muốn ích kỷ mới đúng…
“Dục vọng cũng không phải là chuyện xấu, nếu không phải vì muốn sống sót thì sao tôi lại có thể sống tới giờ, nếu ý thức tòa thành không bảo vệ con người thì sao có thể làm kỳ tích xuất hiện.”
“Giống việc tôi hy vọng anh Dư và anh em Trà Phủ tiếp tục cãi nhau, cũng như việc anh muốn giữ mấy người của Trà Phủ ở lại. Chúng ta đều đã khống chế lại được, đều không thật sự làm vậy.”
“Hôm nay chú Phi có nói với tôi một câu này “Người không vì mình, trời chu đất diệt”. Chú ấy nói đây có thể coi như câu nói đại diện cho sự ích kỷ, nhưng cũng có cách giải thích khác… Nếu chúng ta không tiếp tục cải thiện và tu dưỡng chính mình, thì cuối cùng cũng sẽ không thể dung thứ được trời đất.”
“Chúng ta không thể trở thành loại người mà chúng ta ghét nhất.”
Vân Sâm lải nhải nói một đống.
Từ buổi chiều tới hoàng hôn, Tòa Thành Nát vẫn yên lặng lắng nghe cô nói chuyện.
Vân Sâm hỏi: “Anh đã cảm thấy tốt hơn chưa? Anh xem chúng ta vẫn luôn sống an phận như vậy, cũng rất may mắn, mảnh vỡ tượng của Cửu Châu duy nhất còn có năng lực dịch chuyển… Anh không cần lo lắng vấn đề nhân lực, tất cả cứ giao cho tôi. Cô giáo Vân Vân rất tài giỏi, có thể ngày ngày đều dắt người trở về đây!”
Dây leo của Hoa Đình leo từ cổ cô lên, khẽ dán lên mặt cô: “Cô giáo Vân Vân…”
Cành cây cọ lên mặt khiến Vân Sâm rất ngứa, cô quay mặt lại, dây leo vẫn ở nguyên chỗ cũ.
“Anh thích…”
Đám lá trên dây leo lướt qua môi cô, cảm giác mềm mại hơn bất cứ nơi nào khác.
Giọng nói của Hoa Đình đột nhiên im bặt.
Vân Sâm hỏi: “Anh muốn nói gì?”
Hoa Đình không trả lời, dây leo cứng đờ.
Anh em Trà Phủ không nói lời nào lại kéo anh vào đình Thương Lãng.
Anh em Trà Phủ chống nạnh nói: “Buổi tối vui vẻ nhé các anh em… Ủa, Hoa Đình, mông khỉ cũng không đỏ bằng mặt anh đâu đấy!”