Edit: Diệu Linh
Biển hoa bên dưới cáp treo dần thu nhỏ lại, cáp treo càng lúc bay lên càng cao, tựa như cánh chim bay lượn trên bầu trời.
Vầng trăng bạc tựa như nằm trong tay, cáp treo xuyên qua màn mây, Vân Sâm thấy phía dưới là nhà lầu san sát, đèn đuốc sáng trưng, tiếng người ồn ã.
Khi cô còn bận rộn chạy loanh quanh ở bên ngoài thì không biết từ bao giờ Tòa Thành Nát đã phát triển toà thành tới mức này rồi.
Sau khi các tòa nhà mang tính biểu tượng của Hoa Đình lần lượt được xây dựng lại, Hoa Đình hiện giờ không thể gọi là phồn hoa nhưng cũng đã có vẻ phát triển ổn định.
Màn lụa trắng bay về phía sau, cáp treo đưa Vân Sâm đi xem toàn bộ cảnh tượng của tòa thành lơ lửng. Có hàng nghìn ngọn đèn, những con phố đan chéo nhau, đôi lúc sẽ bắt gặp đèn đóm sặc sỡ; ruộng bậc thang, nhà máy nối đuôi nhau, những ống khói san sát phun khói không ngừng nghỉ, cuối cùng khói trắng khi bốc lên cao bị năng lượng của tòa thành hòa tan.
Vân Sâm vô cùng vui vẻ, cô ôm Niệm An nói: “Tôi rất thích món quà sinh nhật này!”
Tòa Thành Nát há hốc mồm, anh còn chưa tặng quà cho cô mà, không thể để Vân Vân cảm thấy như thế này đã là tặng quà được…
Ngay sau đó Vân Sâm nói tiếp: “Thấy anh dần phát triển từ lúc chỉ có một căn phòng lớn, cho tới giờ đã trở thành một tòa thành to lớn như thế này, tôi chưa từng có cơ hội để xem một cách kỹ lưỡng. Có thể tận mắt thấy anh trưởng thành là việc khiến tôi vui nhất!”
Hoa Đình choáng váng, trong chớp mắt anh quên sử dụng năng lượng của tòa thành.
Trăng tròn ở phía trước, cáp treo đột ngột bị đứt, những sợi dây văng ra khắp nơi.
Người và vật bên trong đương nhiên cũng bị rơi tự do, khi chuẩn bị rơi thẳng xuống, dây leo đã kịp bình tĩnh lại, ôm cô gái vào trong ngực.
Vân Sâm đánh khẽ vào lá cây trên dây leo, tức giận nói: “Thứ này của anh làm không ổn chút nào, là hàng giả hàng nhái đó à? Bay mới một lát mà đã rớt hết rồi!”
Hoa Đình nhỏ giọng thẹn thùng nói: “… Thấy Vân Vân trưởng thành cũng là chuyện khiến anh vui vẻ nhất.”
Các nhánh dây leo còn lại tranh thủ đỡ Niệm An và Lão Vương Bát, tiện tay tìm một chỗ gần đó để đặt chúng nó xuống.
Cô gái được ôm trong lòng đi thẳng tới ngôi nhà đá.
Ở sân trước của ngôi nhà đá có rất nhiều người đang đứng: Trương Vĩnh Phúc, Mạnh Nhiên Lâm, Dư Triều Gia, Tần Hảo Hảo, Tiền Cao Phi, Hoàng Hưng… Một đám người vây quanh chiếc bàn tròn đang đợi nhân vật chính của hôm nay trở về.
Vân Sâm vừa từ trên trời xuống, thấy có nhiều người đang đợi cô như vậy thì cảm thấy hơi ngại ngùng.
Dây leo đã bê lên một chiếc màn thầu cực lớn đường kính một mét, đưa tới trước mặt cô, trên đó cắm mười sáu nén hương rồi nói: “Em thổi nến đi.”
Vân Sâm: “…”
Cô dở khóc dở cười thổi “nến”.
Những nén hương như thế này thì càng thổi càng cháy lớn hơn. Tòa Thành Nát tức giận rút mấy nén hương này ra, sau đó bảo Vân Sâm chia màn thầu cho mọi người.
Tong màn thầu còn ẩn chứa điều kỳ diệu, đó là màn thầu bọc nguyên con gà nướng. Trong bụng gà nướng nhét đầy khoai tây, cải thìa, củ cải và những đồ ăn linh tinh khác, vô cùng phong phú đa dạng.
Mọi người đều chuẩn bị quà sinh nhật cho Vân Sâm, chúc cô ngày mười sáu tháng tám hôm nay tròn mười sáu tuổi.
Không có tiếng gào thét của ma quỷ, trên đầu là ánh đèn rực rỡ, mọi người ngồi trên bàn đều tươi cười rạng rỡ. Giờ phút này bọn họ như không có gánh nặng nào, chỉ chuyên tâm tận hưởng buổi tiệc.
Sau khi không khí náo nhiệt kết thúc, mọi người lần lượt trở về, ngôi nhà đá khôi phục lại vẻ quạnh quẽ.
Dây leo nhanh chóng thu dọn đống lộn xộn trong sân, dây leo Hoa Đình vừa di chuyển vừa ngâm nga một bài hát.
Anh có thể cảm nhận được đau thương ẩn sau sự vui vẻ của Vân Sâm.
Hoa Đình bất an hỏi: “Vân Vân, sao em lại buồn bã vậy, hôm nay anh làm không tốt sao?”
Dây leo trèo lên bả vai của cô gái, dừng lại trên sườn mặt của cô, chợt thấy trên tay cô cầm ảnh chụp chung, không ngừng vuốt ve người phụ nữ trong bức ảnh.
Vân Sâm thấp giọng nói: “Mẹ tôi cũng qua đời vào ngày hôm nay.”
Trong lúc nhất thời Hoa Đình không biết nên nói gì, chỉ có thể yên lặng bầu bạn bên cạnh cô.
Vân Sâm ngồi vào bàn, dựng một cái giá đơn giản, đặt ảnh chụp ở phía trên, tháo vòng cổ đặt trước bức ảnh rồi thắp nến trên khay.
Vân Sâm nói: “Tôi muốn tế bái mẹ.”
Hoa Đình: “Ừ.”
Vân Sâm: “Mẹ ơi, con đã mười sáu tuổi, lớn thêm một tuổi rồi. Năm nay con sống rất tốt, quen thêm được rất nhiều bạn mới.”
Cơ thể của Vân Trung Thư vẫn luôn ốm yếu, hai người luôn ở trong phòng, ngày ngày đều ngửi thấy mùi thuốc.
Người khác nói mùi thuốc nồng, nhưng Vân Sâm lại thấy mùi thuốc trên người Vân Trung Thư rất dễ chịu. Cô thích nhất là gối đầu vào chân Vân Trung Thư, khẽ ngửi mùi thuốc trên người bà, nghe bà dùng giọng nói dịu dàng kể lại những chuyện xưa thú vị cho Vân Sâm nghe.
Từ nhỏ tới lớn, sinh nhật mỗi năm Vân Trung Thư đều giấu quà sinh nhật vào góc nào đó trong nhà, sau đó để lại gợi ý cho Vân Sâm chơi trò tìm kho báu.
Chờ tới lúc Vân Sâm tìm thấy quà sinh nhật, biết được đó là món quà gì, sau đó Vân Trung Thư sẽ đẩy xe lăn tới ôm cả cô và món quà đó vào lòng, vừa đẩy xe về vừa khen con gái bà là cô bé thông minh nhất trên đời.
Sinh nhật năm chín tuổi kia cũng chơi trò tìm kho báu.
Vân Sâm đào được món quà nhỏ bên dưới cái cây ngoài sân, mở ra thì thấy là nhẫn cưới mà mẹ mình vẫn luôn trân trọng, cô bé hét lớn: “Mẹ, mẹ, con tìm được rồi!”
Nhưng không hề có âm thanh “kẽo kẹt” của xe lăn, cô ngồi xổm trên mặt đất đợi một lúc lâu cũng không thấy mẹ tới ôm mình, cô không vui bĩu môi chạy vào tìm mẹ.
Xe lăn đổ nghiêng trên đất, Vân Trung Thư cũng ngã trên mặt đất.
Mặc kệ cô lay mẹ như thế nào, gọi mẹ như thế nào đi chăng nữa, người nằm trên đất cũng không hề trả lời cô.
Sau đó những người lớn kia nói với cô, mẹ mất rồi. Là do bệnh đột ngột tái phát.
Bọn họ nói mẹ cô có lẽ đã biết cơ thể của bà ấy không ổn, có thể ra đi bất cứ lúc nào nên để lại cho cô một lá thư.
Trong thư chỉ có một câu: “Chỉ mong con gái Vân Sâm luôn vui vẻ khỏe mạnh.”
*
Vì vậy mà Vân Sâm vẫn luôn cố gắng sống vui vẻ khỏe mạnh.
“Mẹ à, con giống chú Mạnh, cũng trở thành Thành Quyến Giả rồi.” Vân Sâm khẽ lay dây leo trên vai, cầm ảnh chụp lên nói: “Đây, chính là cái này, anh ấy là Hoa Đình.”
Đầu dây leo của Hoa Đình vểnh lên, anh nói: “Chào mẹ, con là Hoa Đình!”
“Anh nên gọi mẹ tôi là dì.” Vân Sâm nói thầm một câu, sau đó tiếp tục nói: “Mẹ có biết không, Hạ Phong Niên cũng từng gặp Hoa Đình. Hình như trước đây ông ấy cần làm việc gì đó cực kỳ quan trọng để cung cấp năng lượng cho các ý thức tòa thành, Hoa Đình bị ông ấy gọi là ma bệnh. Thật vui đúng không mẹ?”
Hoa Đình: “…”
Đừng nói lại chuyện này chứ, còn nói trước mặt mẹ em nữa!
Trong phòng toàn là tiếng nói của Vân Sâm, thi thoảng Tòa Thành Nát sẽ xen vào một hai câu. Niệm An ngoan ngoãn nép vào góc tường, khẽ phe phẩy cái đuôi.
Vân Sâm cầm chiếc nhẫn lên, mặt đá quý màu đỏ đối diện với ảnh chụp: “Lúc biết Hạ Phong Niên là một viên đá năng lượng, con đã rất sợ hãi. Không ngờ con lại là con của con người và một viên đá, bảo sao khi mẹ sinh con lại mang thai lâu như vậy.”
Hoa Đình thì thầm nói: “Bố là Tôn Ngộ Không.”
Vân Sâm lười sửa cách gọi của Tòa Thành Nát, cô nhìn vào người phụ nữ trong bức ảnh rồi nói: “Giờ con cũng sử dụng năng lượng trong cơ thể mình để giúp đỡ người khác, con đã giúp được rất nhiều.”
Hoa Đình động đậy dây leo liên tục: “Đúng vậy, con có thể trưởng thành như thế này là nhờ vào năng lượng của Vân Sâm.”
Vân Sâm nói xong thì hơi dừng lại, suy tư: “Còn chuyện gì thú vị chưa kể cho mẹ nghe nhỉ?”
Nghĩ tới nghĩ lui, cô cảm giác như đã kể hết mọi chuyện trong năm nay rồi, tốt hơn năm trước rất nhiều. Năm trước phải chọn lựa kỹ càng lắm mới có những chuyện ý nghĩa, năm nay chuyện nào cũng là chuyện thú vị.
Hoa Đình ý kiến: “Có muốn để mẹ xem dáng vẻ em lúc sử dụng năng lượng không?”
Hai mắt Vân Sâm sáng ngời: “Đúng nhỉ, mẹ chưa từng thấy tôi sử dụng năng lượng!”
Vừa đúng lúc cô cầm nhẫn nên có thể dùng nó để phát ra ánh sáng.
Vân Sâm nói: “Mẹ nhìn kỹ này, chiếc nhẫn của Hạ Phong Niên này, chỉ cần con dùng một chút năng lượng thì nó sẽ sáng lên ngay lập tức.”
Cô xoay chuyển năng lượng trong cơ thể, sau đó truyền vào chiếc nhẫn ở trên tay.
Để có thể khiến người trong bức ảnh thấy chiếc nhẫn phát sáng, viên đá năng lượng đang đối diện với bức ảnh.
Khi năng lượng chạm tới chiếc nhẫn, màu đỏ thẫm dần tỏa ra ánh sáng nhẹ nhàng cực kỳ đẹp.
Vân Sâm nói một cách trang trọng: “Mẹ nhìn này…”
Lời còn chưa dứt, viên đá năng lượng của Hạ Phong Niên tỏa ra ánh sáng đỏ mạnh, chói tới mức khiến cô không mở được mắt.
Vân Sâm giơ tay che mắt, cô đã dừng truyền năng lượng vào chiếc nhẫn, là chiếc nhẫn tự phát sáng.
Ánh sáng đỏ hội tụ thành một đường mỏng, lướt nhẹ qua khuôn mặt người phụ nữ trong bức ảnh, dừng trên gò má bà một lúc lâu mới quay lại bàn.
Ánh sáng đỏ ở trên bàn, cứ sau nửa giây lại để lại dấu vết.
Nó lang thang không hề có mục tiêu, lướt qua mặt bàn một lượt, sau khi vẽ ra những đường cong lộn xộn thì trở về trong chiếc nhẫn.
Vân Sâm và Hoa Đình đều há hốc mồm suốt quá trình.
Ánh sáng đỏ biến mất, một người một thành mới cẩn thận chạm vào chiếc nhẫn, nó không có phản ứng.
Cảnh tượng vừa xảy ra không phải là ảo giác…
Hoa Đình đột nhiên nói: “Vân Vân, em xem này, có chữ gì đó!”
Dây leo chỉ về phía những đường cong lộn xộn trên bàn, sau khi nhìn một cách cẩn thận, dường như có thể mơ hồ nhận ra đó là hai chữ.
… Là tên của một tòa thành nào đó.