*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"... Công công, ngài đừng độc ác như vậy!"
Trần Tuệ vừa ngẩng đầu, ánh mắt nàng không né tránh, đối diện với nụ cười tràn ngập ác ý của Lý công công.
Mặc dù Tiểu Điều là đồng đội heo trong truyền thuyết, nhưng Trần Tuệ đâu nỡ trách. Đứa nhỏ này mới có bao lớn, còn bị thái giám chết bầm dọa nạt, nó đương nhiên phải sợ đến hồ ngôn loạn ngữ rồi.
Quả thật, trước đó Trần Tuệ từng lơ đãng nói cho Tiểu Điều mấy từ mấu chốt kia. Của đáng tội, vào miệng con bé ngốc này lại thành ra hiểu lầm. Thêm cả Lý công công có sẵn ấn tượng xấu về nàng, tất nhiên hắn sẽ lý giải theo hàm ý xấu nhất.
Ánh mắt Lý Hữu Đắc nhìn Trần Tuệ hệt như tay thợ săn quan sát con mồi đang giãy giụa. Vẻ mặt hắn lãnh khốc, mang theo ý cười khinh bỉ, tựa như chờ xem nàng lăn lộn cầu sinh tốn công vô ích nhường nào.
Trần Tuệ nghĩ đến chuyện không được ăn thịt, muốn thôi miên bản thân nhỏ ra mấy giọt lệ tiêu sái, đáng tiếc phương thức này không hiệu quả. Hết chuyện, nàng đành trừng lớn hai mắt, bi thống kêu khổ.
“Công công, sao ngươi có thể hiểu lầm ta như vậy? Ngươi biết rõ ta nào muốn ra khỏi phủ, ta chỉ muốn được đi lại tự do trong phủ thôi! Từ lúc cha đưa ta đến đây, ta đã trở thành người của công công rồi, sao còn nghĩ đến chuyện ra khỏi phủ?”
Có vẻ như đau buồn vì bị Lý công công hoài nghi, Trần Tuệ nản lòng quỳ bệt xuống đất, đầu cúi gằm hai vai run run, làm bộ như khóc tức tưởi.
Lý Hữu Đắc hơi cau mày, trên mặt thoáng một tia do dự, dường như bị sự chân tình của Trần Tuệ lung lay.
Sau một hồi không biết nghĩ sao, sự mềm lòng trên mặt hắn tan biến. Chỉ thấy hắn hơi khom lưng, đưa tay bóp chặt cằm Trần Tuệ, ép nàng ngẩng đầu lên. Nhìn vào đôi mắt nàng, bộ mặt không có gì xuất sắc của hắn âm trầm.
“Trần đại cô nương, ngươi vẫn nhớ rõ ta là người thế nào chứ?”
Đáy lòng Trần Tuệ căng thẳng: “Ngài là Lý công công…”
Mẹ nó, đây là muốn bắt nàng liệt kê họ tên thân phận của hắn sao? Nàng ngoại trừ biết hắn là một tên thái giám chết bầm có quyền thế ở ngoài ra, còn lại gì cũng mù tịt được chưa! Tên họ hắn nàng còn chả kêu được đầy đủ!
Lý Hữu Đắc hé miệng, hắc hắc cười lạnh hai tiếng: “Xem ra ngươi vẫn nhớ rõ ta là một tên hoạn quan… Trần đại cô nương, thế nhân đều xem thường hoạn quan bọn ta, nhưng ngươi thì ngoại lệ đó, chưa gì đã tình thâm với ta như này rồi?”
Nghe hắn nói xong, Trần Tuệ nhận ra mới nãy bản thân đã hiểu sai ý tứ của hắn, cũng tự nhận mình "biểu diễn" một màn kia hơi quá lố.
Nếu hắn là một tên thái giám dung mạo tuấn mĩ, nàng liền có thể giả trang thành đảng háo sắc, vừa gặp hắn đã nhất kiến chung tình. Thậm chí dù hắn không phải nam nhân đi nữa, nàng vẫn cứ vì yêu mà đâm đầu bất chấp,... Tình huống này miễn cưỡng hợp logic.
Nhưng mặt mũi tên thái giám này cố tình chẳng có gì đáng khen, tính cách lại còn thối tha, lối "diễn" của nàng thành ra NG, có nằm mơ mới thấy hắn tin tưởng.
Trần Tuệ hơi nháy mắt, một tràng lời thoại "chân thành" khác tuôn ra.
“Kỳ thực… Công công ngài nói đúng. Tuệ Nương nghĩ nếu đã đến đây, lại vô phương trở về, vậy cũng chỉ mong mình có thể sống tốt một chút. Những lời ban nãy của Tuệ Nương, không phải tất cả chỉ là vọng ngôn.” Nàng chỉ chỉ lên trán mình, “Tuệ Nương thật sự không muốn tìm chết, bằng không hôm nay đã chẳng bí quá hoá liều, tới cầu xin công công tha thứ.”
Lý Hữu Đắc khóe mắt hơi híp lại, tươi cười trên mặt mở rộng vài phần. Hắn dứt khoát ngồi xổm xuống trước mặt nàng, cười tủm tỉm, “Tuệ Nương, ngươi nói mấy câu này ta còn tin được.”
Hắn dừng lại một chút, thấy ánh mắt Trần Tuệ sáng bừng lên, ác ý dưới đáy lòng lập tức cuộn trào. Hắn cười đến càng sáng lạn, thanh âm cũng sắc bén hơn.
“Nhưng Tuệ Nương, thế nhân có một cách nói khá hay về hoạn quan bọn ta. Bọn ta là những kẻ bụng dạ hẹp hòi, thường xuyên mang thù. Mấy lời giải thích hiểu lầm gì đó của ngươi, nửa chữ ta cũng không tin. Chẳng qua ngươi tự sát không thành, không dám làm thêm một lần nữa. Bị ta nhốt lại không được ăn ngon, tâm ngươi tự nhiên sẽ sinh ra hối hận. Ngươi khiến ta mất hết mặt mũi, đừng nghĩ chỉ nói vài câu liền có thể lấy lòng ta. Mấy ngày trước ngươi như thế nào, sau hôm nay tự nhiên vẫn thế đi.”
Lý Hữu Đắc nói xong, không muốn nhiều lời nữa, làm bộ định đứng dậy.
Trần Tuệ nghe rõ ràng từng câu từng chữ của hắn, hy vọng cũng theo đó từ từ tan biến.
Vừa ở trong lòng mắng tên thái giám chết bầm này quả nhiên bụng dạ nhỏ nhen, một bên nàng lại bất ngờ nhào lên người hắn.
Đầu nàng dụi vào lồng ngực Lý Hữu Đắc, ôm chặt eo hắn, khiến hắn bị đẩy lùi ra sau vài bước, cuối cùng đứng không vững mà ngã huỵch xuống sàn. Tay Lý Hữu Đắc còn chống trên ghế dựa, kinh ngạc nhìn Trần Tuệ.
Trần Tuệ nức nở khóc: “Công công ngài đừng nhẫn tâm như vậy! Tuệ Nương biết sai rồi, ngài đừng như vậy đối với ta! Về sau ta không dám làm ngài mất mặt nữa, ngài nói đông ta tuyệt đối không đi tây, ta nhất định phối hợp đem mặt mũi ngài trở về! Công công, cầu xin ngài!” Ngươi làm ơn cho ta ăn thịt đi!
Trần Tuệ từ đầu đến cuối đều giả bộ khóc lóc, nhưng càng nói càng cảm thấy chua xót. Nhớ đến nàng ở hiện đại muốn gì ăn nấy, vậy mà xuyên qua một cái đến thịt cũng không được ăn. Có nữ xuyên qua nào thê thảm như nàng không?
Lúc Trần Tuệ khóc, Tiểu Điều đã trừng mắt há mồm nhìn, khuôn mặt nhỏ của nha đầu cùng đôi mắt trợn to không hợp tỉ lệ, thoạt trông vô cùng buồn cười.
Tiểu Lục và Tiểu Ngũ cũng kinh ngạc chứng kiến tình cảnh quen thuộc kỳ lạ này, hình như mới vừa nãy bọn họ cũng đã thấy rồi. Có điều khi đó là ôm đùi, mà lúc này trực tiếp ôm eo luôn!
Thần sắc Lý Hữu Đắc từ kinh ngạc dần chuyển sang lúc xanh lúc trắng. Chưa bao giờ hắn rơi vào tình cảnh kỳ quái này, cảm giác trong lòng giống như đang nằm mơ.
Một ngày ôm những hai lần, đều cùng một người! Trước giờ làm gì có ai lớn mật như nàng? Hắn chưa từng thấy nữ nhân nào không biết xấu hổ như thế!
“Trần Tuệ nương, ngươi bỏ ta ra!” Khuôn mặt Lý Hữu Đắc quả thực tức giận muốn vặn vẹo, thanh âm không giấu được sắc bén chói tai.
Trần Tuệ kêu: “Công công, ngài phát thiện tâm từ bi, bỏ qua cho Tuệ Nương lần này đi! Xin ngài!”
“Bỏ ra!” Lý Hữu Đắc nhìn đến hai người bọn Tiểu Lục, ý bảo bọn họ mau mau đến gỡ nữ nhân này ra, “Tiểu Lục! Tiểu Ngũ!”
Tiểu Lục cuống quít chạy lại, mới vươn tay còn chưa đụng đến, đã bị Trần Tuệ quay ra trừng mắt, “Ngươi định sờ vào đâu?”
Tiểu Lục rụt tay lại như phải bỏng, sợ tới mức lui về phía sau nửa bước. Cái gì mà “sờ vào đâu”? Cách nói cổ quái này không phải sẽ khiến công công hiểu lầm sao! Dù thế nào, Trần cô nương cũng vẫn là người của công công nha!
Chưa gì bọn nó đã nghe theo chị nhà, phản bội lại anh =))
Tiểu Lục bị dọa chạy về, Tiểu Ngũ còn chưa làm gì cũng hoảng sợ, nhất nhất không dám động.
“Trần Tuệ nương, ngươi, ngươi tốt xấu gì cũng là nữ nhân đàng hoàng, sao lại nói ra loại lời nói này, làm ra loại sự tình này!” Lý Hữu Đắc nổi giận mắng.
Trần Tuệ vừa ngẩng đầu nhìn Lý Hữu Đắc trân trân, tròng mắt đen tuyền như mực, “Cha ta không phải đã đưa ta cho công công ngài sao? Ta đây chính là người của công công, như vậy có chỗ nào không đúng?”
Trần Tuệ ôm eo Lý Hữu Đắc, nàng vừa ngẩng đầu, gương mặt hai người liền cận kề rất gần nhau, gần đến mức Lý Hữu Đắc có thể nhìn rõ vết sẹo dữ tợn trên trán nàng, cùng với đôi mắt trong trẻo đen như mực của nàng.
Lý Hữu Đắc sửng sốt ngây ra, động tác giãy giụa tức khắc dừng lại.
Ngay lúc đó, một gã tiểu tư từ bên ngoài vội vàng chạy tới. Trông thấy tình huống ở nơi này, gã lập tức ngây người.
Một nha hoàn và hai tiểu tư đứng đờ ra một bên, Lý công công thì đang bị một nữ nhân đẩy ngã trên nền đất. Càng thần kỳ hơn chính là, Lý công công không giống như sắp phát điên, cũng không gọi người kéo nữ nhân kia ra.
Lý Hữu Đắc bất thình lình quay đầu, trừng mắt nhìn tên tiểu tư mới đến kia. Tiểu tư này vội cúi mặt, giả vờ như cái gì cũng chưa thấy, hoang mang rối loạn nói.
“Lão gia, người bên Ỷ Trúc Hiên tới, nói Tưởng cô nương bỗng cảm thấy không khoẻ…”
Hai hàng lông mày Lý Hữu Đắc nhăn lại, khuôn mặt tức khắc lộ rõ vẻ nôn nóng, vừa quay đầu đã đối diện với ánh nhìn của Trần Tuệ, hắn lạnh lùng quát: “Trần Tuệ nương, buông ra!”
Hai cánh tay của Trần Tuệ vô thức lơi lỏng, lại nói: “Kia công công…”
Lý Hữu Đắc tựa hồ hơi nóng vội, cũng không muốn dây dưa thêm với nàng nữa, lập tức phất tay, “Từ mai chỗ ngươi nên có cái gì, nhất định sẽ không thiếu của ngươi!”
Được Lý Hữu Đắc hứa hẹn, nàng tâm hoa nộ phóng, dứt khoát buông tay ra khỏi người hắn. Lại thấy hắn nửa câu không nói, thay y phục xong liền vội vội vàng vàng bỏ đi.
Trần Tuệ và Tiểu Điều được Tiểu Lục đưa về Mai viện.
Dọc đường nàng vừa đi vừa suy nghĩ, đột nhiên ý thức được, kia không phải là thủ đoạn tranh sủng kinh điển sao? Làm gì mà bệnh đúng lúc được như vậy chứ?
Chắc chắn việc nàng lẻn vào Cúc viện gây động tĩnh quá lớn, Tưởng cô nương nghe được mới không vui, cho nên cố ý phái người tới nói mình không thoải mái, lôi Lý công công rời đi.
Trần Tuệ chưa gặp được Tưởng cô nương, nhưng hiện tại nàng đã bắt đầu hơi quý mến vị Tưởng cô nương này rồi. Nếu không có Tưởng cô nương đột ngột “sinh bệnh” khiến Lý Hữu Đắc nóng lòng đáp ứng nàng luôn, nàng cũng không biết kết cục của mình ra sao. Dù gì thái giám chết bầm kia bụng dạ rất hẹp hòi, không thể nói đạo lý với hắn. Nàng khoa trương khóc lóc om sòm cũng chưa chắc đã thành công, có khi mất sức lăn lộn xong vẫn là thất bại trở về.
Sang đến ngày hôm sau, Trần Tuệ ngập tràn hy vọng đứng canh ở cửa viện. Thế nhưng Từ bà tử bưng cơm sáng đến, kỳ vọng của nàng nháy mắt đã giảm xuống một nửa. Bữa sáng vẫn là cháo, có điều bên trong đã cho thêm nhiều thịt nạc.
Nhìn ngắm Tiểu Điều ăn đến ngon lành, Trần Tuệ cũng tự an ủi bản thân, cơm sáng như vậy coi như không tệ.
Thế nhưng giữa trưa, Từ bà tử mang tới viện một đĩa rau xanh xào, hoàn toàn không có thịt. Trần Tuệ nhận ra, quả nhiên là thái giám chết bầm, hắn dám lừa nàng!
Đáng hận hơn chính là nàng vẫn bị giam lỏng. Cửa Mai viện khóa kín, mà thân cây cổ thụ xung quanh đều đã bị chặt hết, nàng có muốn lẻn ra ngoài nữa cũng không được!
=======================
Tác giả có lời muốn nói: Chào mọi người, nữ chính đã tức chết, hết chuyện (này...)
- ----------------------------------------
Editor: Cuộc đời là đem hai người vô tình trong thiên hạ trở nên có tình với nhau đó =)))
Chương này cảm giác không mượt lắm. Sửa lại sau.
Thả nhẹ quả ảnh.
Màn ăn vạ kinh điển sau này có thể tái diễn n lần =))))