Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm

Chương 6: Nhận Lỗi




---... Đừng nói là, là ma quỷ chọc phá nhé? ---

Trần Tuệ bỗng nhiên thở dài một tiếng, ánh mắt u oán nhìn người dưới thân.

"Nếu không phải đã hết biện pháp, Tuệ Nương sẽ không bí quá hóa liều."

Người bị đè xuống sắc mặt còn ẩn trong bóng đêm, ánh nến lay động chỉ chiếu đến chỗ Trần Tuệ. Người dưới thân nàng tựa hồ như đang cố kỵ điều gì, sau tiếng quát khẽ kia, hắn cũng chưa nói thêm câu nào khác.

Trần Tuệ tiếp: "Ngày trước là Tuệ Nương làm sai, chưa giải thích được hiểu lầm với công công..."

"... Hiểu lầm?" Người dưới thân nàng ngữ điệu có chút cổ quái.

Trần Tuệ vẻ tự nhiên, vô cùng chắc chắn gật đầu, "Là hiểu lầm. Tuệ Nương sơ ý va đầu vào cột, thời điểm Lý công công ở bên cạnh, Tuệ Nương bị thương nặng nên không có sức biện giải, khiến Lý công công phải buồn phiền. Tuệ Nương có vì vậy mà chịu ủy khuất cũng được, nhưng không thể để Lý công công hiểu lầm mãi..."

Nàng muốn Lý công công đừng cho rằng nàng không quan tâm đến tự tôn bị tổn thương của hắn.

Nhưng loại lời nói này, chưa phải người thân cận với hắn thì không nên huỵch toẹt ra, đành phải vòng vèo vài vòng. Nhưng nàng tin đối phương có thể nghe hiểu.

Trần Tuệ tự cho là tình ý chân thành, đem cả đời thâm tình của nàng dùng hết trong giờ khắc này.

Giây tiếp theo, nàng nghe người dưới thân nói, tựa như cố tình hạ thấp giọng.

"Ngươi vì việc này mà đến đây? Làm sao ngươi vào được chỗ này?"

Ngữ khí hắn tràn đầy ngờ vực, nhưng bởi kiêng kị, hắn đè nén xuống cảm xúc thật của bản thân.

Hắn còn nhân lúc người bên trên buông lỏng, định thừa cơ vùng thoát, lại phát hiện mình thậm chí không nhích nổi ra đằng sau, sắc mặt hắn lập tức sầm xuống. Bởi vì ánh nến tối tăm, Trần Tuệ không thấy được một màn này.

"Ta lén lút đi vào..." Trần Tuệ nhỏ giọng trả lời, sau lại nức nở, "Tiểu công công, Tuệ Nương nào có ác ý gì, ngươi giúp giúp ta được không? Nếu tiểu công công có thể thay Tuệ Nương nói tốt vài câu, Tuệ Nương nhất định sẽ ghi lòng tạc dạ, sau này ngài có chuyện gì muốn Tuệ Nương làm, Tuệ Nương sẽ dốc hết toàn lực. Nếu tiểu công công không có biện pháp, vậy làm ơn cứ vờ như chưa từng nhìn thấy Tuệ Nương, được không? Sau đó Tuệ Nương sẽ tự mình giải thích với Lý công công."

Người dưới thân nàng ngây ra, như thể không biết phải nói sao.

Trần Tuệ nghĩ, có lẽ hắn đang cân nhắc lợi hại thiệt hơn, nàng không cần quá để tâm.

Một lát sau, người nọ rốt cuộc mở lời: "Trước ngươi cứ đứng lên đã."

Trong nháy mắt, Trần Tuệ cảm thấy giọng nói này có chút quen tai, cũng chẳng biết đã nghe ở đâu. Ngây người vài giây không nhớ nổi, nàng liền dẹp nó sang một bên, lại nghĩ mình giả đáng thương giả vô tội như vậy cũng đủ rồi, bèn tính toán buông hắn ra.

Thành bại quyết định vào giờ phút này, dù sao nàng đã cố gắng hết sức rồi.

Trần Tuệ đứng dậy, trước khi xuống giường còn muốn đỡ người kia lên. Có điều nàng lại đạp phải chăn lụa trơn trượt, mất thăng bằng ngã oạch xuống, đụng trúng lồng ngực người phía dưới, bên tai nghe được một tiếng rên khẽ.

Mũi Trần Tuệ bị va đến đau nhức, nàng ngẩng đầu, chợt cảm thấy lồng ngực người này tuy hơi gầy yếu, thế nhưng an toàn đến kỳ lạ.

Nhớ lại thân phận của người này, lòng nàng có chút tiếc nuối. Nếu hắn không phải nội thị bên người Lý công công, nàng sẽ rất vui vẻ cùng hắn ngoại tình...

Ầy, không đúng! Hiện tại quan hệ giữa nàng và Lý công công còn đang vô cùng mờ mịt, nếu nàng muốn hẹn hò với người khác, cũng không thể kêu là ngoại tình được.

Trần Tuệ thu liễm tư duy thoát tuyến của mình, chợt cảm thấy tên nội thị bị nàng đè lên đang cứng đơ người.

Nàng nghĩ nghĩ một chút, lập tức hiểu rõ vì sao.

Thời điểm khi nàng ngã xuống, tốt lắm, hình như còn đạp trúng ngay giữa hai chân hắn? Mặc dù hắn đã không còn thứ kia, nhưng cho dù là con gái, chỗ đó bị va phải cũng sẽ đau một chút. Phỏng chừng bây giờ hắn đang đau không kém đi?

Trần Tuệ tức khắc áy náy vô cùng, vội cẩn thận trèo xuống khỏi người hắn, liên tục xin lỗi: "Tiểu công công, xin lỗi, là Tuệ Nương chân tay vụng về... Ngươi, ngươi còn đứng dậy được không?"

Người nằm trên giường có chút trầm mặc, một lát sau mới ngồi dậy, khuôn mặt của hắn liền được ánh nến chiếu rõ.

Bộ dáng người này lớn lên rất bình thường, thậm chí có điểm non nớt âm nhu, giữa hai hàng lông mày ẩn ẩn lệ khí. Hiện tại, hắn âm trầm ngồi trên giường, liếc nhìn Trần Tuệ đang áy náy đứng một bên.

Trần Tuệ không dám nhìn hắn, ngại quá mà, bỗng nhớ ra mình còn chưa hỏi qua tên họ đối phương, nàng bèn cười gượng: "Không biết tiểu công công xưng hô thế nào?"

Đối phương thậm chí đã đứng lên đi được một bước, nghe Trần Tuệ nói vậy, hắn bất chợt cười lạnh, sải chân bước thẳng ra ngoài.

Trần Tuệ kinh ngạc, lại nhìn bóng lưng trung y màu trắng kia, nàng sửng sốt muốn rớt tròng mắt.

Trần Tuệ chưa kịp nói gì thêm, kẻ này đã đi đến phòng ngoài rồi, để ngay sau đó truyền ra một giọng nói cố ý đè thấp xuống, che giấu âm sắc lanh lảnh.

"Người đâu? Chết hết chỗ nào rồi?!"

Trần Tuệ mặt mũi trắng bệch, cố nhịn không phụt ra một câu ĐCM.

Nàng ngu vãi linh hồn rồi! Tiểu công công cái gì, người hầu bên Lý công công cái gì, hắn chính là tên thái giám chết bầm kia có được không!!!!

Nàng hoảng hốt nhớ về lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất nhìn thấy thái giám chết bầm. Vẻ mặt khắc nghiệt của hắn, khuôn mặt so với quỷ còn muốn trắng hơn của hắn, nhất định đó là lúc hắn còn trang điểm đi?!

Mà hắn bây giờ đã tẩy trang, lại bởi ánh nến mờ ảo mà không thấy rõ ràng. Hơn nữa nàng vốn đâu quen biết gì hắn, có nói chuyện với hắn nửa ngày nàng cũng đừng hòng nhận ra nổi!

Câu chuyện tẩy trang xóa filter muôn thuở =)))

Trần Tuệ chỉ cảm thấy mình sắp trụy tim đến nơi rồi. Ban nãy những gì cần nói nàng cũng đã nói hết, nếu đổi sang tình cảnh khác, nàng đã xem như đạt thành mục đích.

Nhưng mà cố nhiên! Cố nhiên nàng lại nhận nhầm hắn thành người khác, còn làm cho hắn bị đau... Đây chính là đắc tội hắn thêm lần nữa! Nếu nàng sớm nhìn vào trung y trên người hắn, hẳn nàng đã nhận ra từ lâu rồi!

Trần Tuệ âm thầm ảo não.

Giờ phút này nàng cũng chẳng biết tự cứu cánh kiểu gì nữa.

Cùng lúc, nàng nghe được bên ngoài có tiếng kêu rối rít, tiếng chân hai người nào đó chạy vọt đến gian ngoài.

"Công công..." Hai tiểu tư không đoán được chuyện gì đã xảy ra, vẻ mặt khẩn trương.

Kẻ bị Trần Tuệ nhận lầm đương nhiên chính là chủ nhân của Lý phủ, Lý Hữu Đắc, Lý công công. Hiện tại trên mặt hắn mây đen giăng đầy, lạnh lùng nói: "Các ngươi làm việc kiểu gì đây? Dám để người ngoài chui vào chỗ này!"

Hai người lập tức quỳ xuống: "Công công, chúng tiểu nhân không biết gì hết..."

Hai người xin tha tội chưa xong, đã bị Lý Hữu Đắc nhấc chân đá cho mỗi tên một phát. Hắn nổi giận, "Người còn ở bên trong! Đi vào, lục soát cho ta, xem nàng có mang theo vũ khí hay không!"

Hai tiểu tư sửng sốt, bọn họ còn tưởng Lý công công chê chăn nệm trong phòng chưa đủ gọn gàng nên mới tức giận, bởi vậy theo phản xạ đã rối rít xin tha. Nào ngờ lại nghe được hắn nói thế, cả hai liền cuống quít kéo nhau vào buồng trong, còn thầm nghĩ, trong phòng sao lại có người khác vào được.

Hai người đổ bộ phòng ngủ quan sát xung quanh, không thấy người nào bèn liếc nhau, một trong hai không nhịn được quay đầu lại, do dự thưa: "Công công, bên trong không có ai..."

Lý Hữu Đắc đang ngồi bên bàn tròn, nghe vậy nhăn mày, "Các ngươi mù hết rồi à, một người sống to lù lù thế cũng không nhìn ra?"

"Thật, thật sự là không có ai ạ..." Một người đáp lại, ngữ khí dấy lên kinh hoàng. Lý công công không bao giờ rảnh rỗi đùa giỡn bọn họ. Này đừng nói là, là ma quỷ chọc phá nhé?

Lý Hữu Đắc tức giận đứng phắt dậy, chỉ là lúc đi tới, bộ dáng hắn thoạt trông không được tự nhiên. Nơi nào đó của hắn vẫn còn đau ê ẩm.

Hắn một tay đem hai người ở cửa đẩy ra, hướng trong phòng nhìn lại. Quả nhiên hệt như lời bọn họ nói, phòng ngủ không một bóng người.

Lý Hữu Đắc nhăn mày, không có ai? Chẳng lẽ hắn gặp quỷ?

Ngay lúc sợ hãi trong lòng sắp nổi lên, Lý Hữu Đắc bỗng nhìn thấy một bóng dáng dưới gầm giường, vội chỉ: "Nàng ở dưới đó!"

Hai gã tiểu tư theo lời cũng thấy được. Vừa cúi xuống nhìn mà đập thẳng vào mắt đã là bộ mặt cười của Trần Tuệ, cả hai lập tức sợ đến thất kinh, chưa kịp phản ứng lại, sau mông đã bị đá thêm phát nữa.

"Còn không mau kéo nàng ra cho ta!" Lý Hữu Đắc tức đến khó thở, có thể nói là vừa đau vừa giận, đau bao nhiêu giận bấy nhiêu.

Hai gã tiểu tư bừng tỉnh, luống cuống nằm úp sấp xuống muốn đem Trần Tuệ đang không chịu phối hợp kéo ra.

Trần Tuệ bị bức đến nỗi thét ầm lên: "Dừng tay!"

Hai tên tiểu tư ngây ngẩn.

Trần Tuệ hiên ngang lẫm liệt nói: "Không cần các ngươi động thủ, ta tự mình đi ra."

Trong lòng nàng có chút bi thương, trước khi Lý công công gọi người, nàng đã tự biết mình không xong rồi. Trước mắt lại chẳng trốn đi đâu được, chỉ đành chui xuống gầm giường, muốn làm bộ như mình không tồn tại, hy vọng Lý công công cùng đám hạ nhân này nghĩ nàng là quỷ, sau đó bị dọa chạy hết ra khỏi viện.

Bất quá sự tình tiến triển như này mới hợp logic, bởi vậy nàng chỉ có thể ngoan ngoãn tự mình đi ra.

Mắt thấy Trần Tuệ bò ra khỏi gầm giường, Lý Hữu Đắc lập tức nói: "Mau lục soát người cho ta!"

Ban nãy Trần Tuệ đẩy ngã hắn, còn uy hiếp hắn cực kỳ đáng sợ, hắn không thể không nghi ngờ trên người nàng mang theo vũ khí sắc bén.

Trần Tuệ thấy hai gã tiểu tư kia đang khẩn trương tới chỗ nàng, bèn sợ hãi lui về một bước, lại lui thêm bước nữa, cuối cùng cả người nhảy luôn lên giường nói: "Trên người ta không mang vũ khí gì hết..."

Lời giải thích không thuyết phục chút nào, dĩ nhiên bọn họ không tin. Trần Tuệ sắc mặt khẽ biến, trong lòng cực kỳ không muốn mình bị hai tên nam nhân sờ tới sờ lui.

Nàng nhét hai tay vào trong lồng ngực, bỗng sờ được một gói đồ, dứt khoát quăng mạnh về phía hai người kia, cùng lúc hô to: "Xem ám khí!"

Hai tên tiểu tư hoảng lên, theo bản năng ôm đầu ngồi xổm xuống. Lý Hữu Đắc cũng không ngoại lệ, cuống quít lui ra phía sau, giơ tay che mặt.

Còn Trần Tuệ, thừa dịp hỗn loạn này nhảy từ trên giường xuống, lấy khí thế như mãnh hổ vồ mồi lao vào người Lý Hữu Đắc. Trong gang tấc chạm đến hắn hai đầu gối nàng lập tức khuỵu xuống, ôm chặt đùi Lý Hữu Đắc ủy khuất kêu lên.

"Tuệ Nương không cho bọn họ sờ, chỉ cho công công sờ thôi!"

=======================

Tác giả có lời muốn nói: nữ chính sợ là có bệnh rồi.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Editor: Bệnh không nhẹ. Tiết tháo vứt sạch rồi.

Chương này tiêu chuẩn =))) không dài không ngắn.

Đáng yêu vãiiii.

Hừm... Chương này anh Mận không ngầu như trong manhua, cũng không làm ra hành động tình thú kiểu đó đó. Mình nghĩ khá hợp lý, tại ảnh là thái giám, vật hy sinh tiêu chuẩn người yếu xìu mà. Ha ha ha ha.