Gả Cho Một Tên Thái Giám Chết Bầm

Chương 3: Phái Hành Động




---"... Đại ca, ngươi họ tên là gì?"---

Giữa trưa ngày thứ năm, kể từ lúc xuyên qua tới giờ chỉ được ăn cháo trắng và bánh bao, thành thử Trần Tuệ hễ thấy cháo cùng bánh là nổi điên.

Nghỉ ngơi năm ngày, thân thể nàng đã đỡ hơn rất nhiều, bắt đầu suy tính về vấn đề chất lượng sinh hoạt của mình.

Ban đầu nàng còn tưởng rằng sau ba ngày cấm túc, mình sẽ được sống những ngày tháng bình thường, ăn đồ ăn bình thường.

Thậm chí trong tình cảnh không thể trở về thế giới cũ, thì ăn no chờ chết trong Lý phủ vẫn còn tốt hơn so với đói rách lang bạt đầu đường.

Nhưng Trần Tuệ trăm triệu lần không ngờ, nàng nhịn đói ba ngày, lại chỉ nhận được những thứ đồ đã không mùi không vị thì chớ lại còn khó nuốt! Muốn lấp đầy bụng thì miễn cưỡng ăn đi một hai miếng, còn bắt ăn hết ư, đây là muốn bức điên nàng đúng không?

Từng ngọn lửa giận bùng cháy, Trần Tuệ chặn đường vị bà tử đưa cơm đang khóa cửa rời đi, mềm yếu nói.

"Từ bà bà, dạo này thân thể ta không được tốt, bữa ăn có thể thêm chút thịt bồi bổ không?"

Tiểu Điều vẻ mặt ngoan ngoãn đứng một bên, trên tay bưng khay thức ăn Từ bà bà đưa tới. Tính tình nha đầu vốn nhát gan sợ phiền phức, có điều bao ngày bị Trần Tuệ thuyết phục, lúc Trần Tuệ nói chuyện, nha đầu cũng im lặng đứng làm bối cảnh.

Từ bà bà là bà tử đưa cơm nước cho Trần Tuệ, cũng phụ trách việc khóa cửa, dẫn Tiểu Điều đi ăn cơm. Ngày hôm qua Từ bà bà đưa cơm lại đưa hai phần, Tiểu Điều khỏi phải ra ngoài đi ăn nữa.

Đồ ăn của Tiểu Điều trước giờ vẫn luôn là dạng này, nha đầu không cảm thấy có gì bất mãn. Nhưng Trần Tuệ là người từ hiện đại một phát xuyên về đây, sống "xa xỉ" hơn hai mươi năm, sao chấp nhận nổi chuyện ngược đãi này?

Lúc trước vẫn là Tiểu Điều trao đổi với Từ bà bà, thành ra đây là lần đầu Trần Tuệ nói chuyện với đối phương.

Lần đầu tiên mặt đối mặt, nàng không biết tên của mình là gì, cũng không biết mình nên xưng hô thế nào, liền đánh bậy đánh bạ xưng "ta".

Cứ cho là Trần Tuệ bị tên thái giám chết bầm kia giam lỏng đi, nhưng sau ba ngày hắn vẫn sai người tới đưa cơm cho nàng, vậy thì có thể kết luận, hắn không thật sự muốn Trần Tuệ đói chết, ba ngày kia bất quá chỉ là giáo huấn thôi. Tốt xấu gì Trần Tuệ cũng là nữ nhân hắn cướp về, luôn có cơ hội thượng vị. Đám hạ nhân này của hắn cũng nên nể mặt nàng, tự chừa cho mình chút đường lui chứ?

Từ bà bà thoạt nhìn như đã năm mươi, trên mặt nếp nhăn nhiều đến nỗi có thể kẹp chết muỗi. Nghe Trần Tuệ nói vậy, miệng bà ta giãn ra, bộ mặt già tươi cười đến khó coi, khô khan nói: "Trần cô nương, thân thể ngươi không tốt, cũng không thể ăn thịt được, rất khó tiêu."

"Bậy bạ, càng không ăn thịt ta càng ốm yếu." Trần Tuệ vội phản bác, ngữ khí nhu hòa, nhưng nội dung có chút giận dỗi.

Từ bà bà ngẩn người, đại khái đã quen lối nói quanh co vòng vèo, đối với sự thẳng thắn của Trần Tuệ nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau bèn ra vẻ uyên bác cười: "Trần cô nương còn nhỏ, chưa biết đấy thôi. Trán ngươi đang bị thương, nghe nói bị như thế mà ăn thịt, nhất định sẽ để lại sẹo."

Trần Tuệ nói: "Cha ta dặn ăn thịt sẽ mau khỏe. Từ bà bà không cần lo lắng, ta không sợ có sẹo." Nàng lại ôn nhu cười một cái.

Từ bà bà vốn tưởng, nói chuyện trán bị thương có thể dọa được đến Trần Tuệ, nào ngờ nàng ta chẳng sợ hãi chút nào!

Tuy bà chưa tận mắt chứng kiến Trần cô nương đập đầu tự sát, nhưng khi sự vụ xảy ra, trong phủ đã nhốn nháo một trận lớn. Có người kể lúc ấy trên mặt đất máu chảy thành sông. Không nghĩ Trần cô nương này chẳng những làm ra vẻ không có việc gì, lại còn đối mặt bà đòi thịt ăn, thật sự vô cùng quái lạ!

Từ bà bà thu về nụ cười giả tạo, thay vào đó là bộ mặt nhăn nhúm, khinh thường cùng châm biếm.

"Sợ là Trần cô nương chưa hiểu rõ vị trí của mình rồi. Lão gia tha cho Trần cô nương một mạng, này là thiện tâm của lão gia. Cô nương vẫn nên quy củ một chút, chớ chọc lão gia phiền chán, miễn cho biến khéo thành vụng. Biết đâu khi cô nương ngoan ngoãn mà sống rồi, lão gia lại nhớ đến ngươi thì sao."

Trần Tuệ nhìn Từ bà bà một lúc lâu, sau đó nhẹ nhàng cười: "Từ bà bà nói cũng có lý, vậy ta không quấy rầy bà nữa, xin cứ tự nhiên."

Biết rõ chính mình không thuyết phục được đối phương, tốt nhất nàng đừng tốn công nổi giận làm gì, tránh cho bản thân trở nên khó coi.

Từ bà bà đang vô cùng đắc ý, muốn mắng chửi Trần Tuệ một phen. Thế mà lúc bà ta định mở miệng, Trần Tuệ đã xong hết câu cuối, kết thúc hội thoại, khiến bà ta như đấm phải bông, cả người bứt rứt khó chịu.

Từ bà bà thần sắc có chút nghẹn lời, thậm chí có thể nói là uất ức được, cơ mặt giật giật rung động, cười gượng một lúc xong lựa lời, "Vậy Trần cô nương từ từ ăn, lão nô xin cáo lui."

Nói xong bà ta nhìn Trần Tuệ.

Trần Tuệ cũng nhìn bà, trên mặt mang nụ cười, trong lòng miễn cưỡng lui về phía sau một bước, trơ mắt nhìn Từ bà bà lần nữa khóa chặt cửa sân.

Tiểu Điều dựa sát vào Trần Tuệ, thật cẩn thận hỏi: "Trần cô nương, người vẫn sẽ ăn cơm chứ?"

Trần Tuệ gật đầu: "Ăn! Bụng no mới có thể nghĩ cách!"

Tiểu Điều vẻ mặt ngây ngô, nghĩ cách gì? Từ xưa đến nay nha đầu chưa hề chủ động xin xỏ thứ mình muốn. Cho nên giờ phút này, mặc dù nghi hoặc, Tiểu Điều cũng chỉ nhẹ nhàng gật đầu, mang cơm trưa bày biện ổn thỏa, cùng Trần Tuệ yên lặng ăn hết.

"Không thể cứ tiếp tục như vậy." Trần Tuệ ăn hết cơm liền nói. Ngẩng đầu lên thì phát hiện Tiểu Điều đã xong xuôi tự lúc nào, còn vô cùng ngoan ngoãn ngồi nhìn nàng.

Nhớ hồi trước Trần Tuệ phải sống chết kéo Tiểu Điều ngồi xuống cùng ăn, nha đầu này mới có thể được như hiện giờ. Mặc dù Trần Tuệ chẳng phải kẻ khư khư ôm lấy lý tưởng bình đẳng, nhưng cũng không tài nào chịu nổi chuyện mình ngồi ăn cơm còn có người đứng nhìn bên cạnh, thật khiến cho nàng nổi hết da gà gai ốc.

Tiểu Điều cả kinh: "Cô nương, như vậy là sao?"

Trần Tuệ nghiêm mặt nói: "Tiểu Điều, ngươi có muốn ăn hay không, mấy món như sò điệp hấp sả, chân giò kho tàu, thịt lợn băm nhỏ, dạ dày heo chiên, canh thịt dê nóng, gà xé sợi cay, vịt nướng Bắc K... khụ... vịt nướng?"

Tiểu Điều nghe được một tràng, nước miếng không nhịn được chảy ròng ròng, ngờ nghệch gật đầu.

Trần Tuệ nói: "Vậy thì tốt, tiếp theo, ngươi phải giúp ta."

Tiểu Điều ngơ ngác nhìn Trần Tuệ.

Trần Tuệ ôm ngực, gương mặt xinh đẹp tỏ ra đáng thương, khéo léo than thở: "Mà người có quyền lực lớn nhất trong phủ này lại là thằng khốn... khụ, ý ta là lão gia. Hắn sẽ đối xử tử tế với người mà hắn coi trọng. Mà ta thì bị nhốt ở trong này, không có cơ hội tự do hành động nào, rất khó có thể gặp mặt được lão gia, càng không thể lấy lòng hắn, để khiến hắn đối xử với ta tốt một chút."

Tiểu Điều kinh ngạc: "Cô nương muốn lấy lòng lão gia?" Ngoài kinh ngạc ra, ẩn đằng sau còn có một tia kinh hỉ.

Lúc trước Tiểu Điều luôn phải hầu hạ những bà tử cô nương đối xử khắc nghiệt với mình, vậy mà lần này nha đầu lại gặp được một vị chủ tử dịu dàng, ôn nhu như Trần Tuệ. Tiểu Điều liền không nhịn được tin tưởng Trần cô nương là người tốt.

Hiện giờ thấy cô nương không hề muốn tự sát nữa, Tiểu Điều tự nhiên vui vẻ, đến nỗi quên mất chuyện Trần cô nương đi quyến rũ thái giám lão gia là điều tốt hay điều xấu.

Trần Tuệ vẻ mặt vô cùng thâm sâu, "Đúng vậy, ta nghĩ thông suốt rồi. Kỳ thật lão gia khá tốt, ta không thể không hiểu chuyện chọc tức lão gia được. Chỉ cần lão gia vui, ta cũng sẽ được vui."

Tiểu Điều càng nghe càng gật đầu lia lịa.

Trần Tuệ nói: "Bởi vậy, vì tương lai của cả ta và ngươi, Tiểu Điều, trông cậy vào ngươi rồi."

"Cô nương cứ việc nói, nô tỳ nhất định sẽ giúp cô nương!" Tiểu Điều có chút kích động.

Trần Tuệ khoanh tay: "Rất đơn giản. Ta tính chuồn ra khỏi đây gặp lão gia, thâm tình bộc bạch cho hắn một phen, khiến hắn cảm động, sau đó đại khái hắn sẽ không nhốt chúng ta lại nữa."

Trần Tuệ cũng chỉ gặp qua thái giám chết bầm kia một lần duy nhất, mà đúng lần ấy đã có ấn tượng cực xấu.

Nếu có thể, nàng nhất định sẽ tránh xa đối phương, càng xa càng tốt.

Thế nhưng cố tình hắn lại là kẻ nắm trong tay chuyện sống chết của nàng, nên cho dù khá buồn, nàng cũng phải nhịn xuống đi lấy lòng hắn.

Không cần hắn lúc nào cũng phải thấy nàng thuận mắt, chỉ cần đừng quá chán ghét nàng như bây giờ là được, nàng muốn ăn thịt mà!

Mỗi tội nhớ lại bộ dạng mỏng manh của thái giám chết giẫm kia, Trần Tuệ đã cảm thấy độ khó quá cao, chỉ đành lấy lòng đối phương một chút, cứu rỗi giá trị hảo cảm đang ở mức below zero.

Đây là một nhiệm vụ gian khổ, nhưng để được ăn thịt, nàng không còn sợ hãi gì nữa.

"Vậy tối nay có nên tìm Từ bà bà để nói..." Tiểu Điều đầy đầu toàn quy củ, máy móc nhớ rằng, làm việc mà không báo với cấp trên là hạnh kiểm xấu.

Trần Tuệ lắc đầu: "Bà ta ư... E rằng bả không giúp ta thông truyền đâu."

Nàng cùng Từ bà bà đã xem như trở mặt, Từ bà bà sao có thể cho nàng cơ hội đắc thế đạp lên đầu mình? Chỉ sợ bà ta còn ước gì nàng cả đời đều bị nhốt trong viện ấy.

Mà khoảng thời gian ngắn sắp tới, cũng chưa thấy có dấu hiệu sẽ thay đổi hạ nhân. Chẳng bằng nàng chơi lớn một phen cho mọi người trầm trồ, dù sao nàng cũng đã nát đến không thể nát hơn rồi.

Tiểu Điều sửng sốt: "Vậy phải làm thế nào đây? Cửa viện khóa, không ra được."

Trần Tuệ cười: "Ta cũng muốn nói đến chuyện này. Ngươi nhìn bên kia đi."

Trần Tuệ lôi kéo Tiểu Điều ra ngoài, chỉ về một gốc cây hòe cao vượt tường, mọc ngoài sân viện nói: "Tường vây còn chưa tới hai mét... À? Đổi ra là bao nhiêu? Tóm lại, tường không cao, bên dưới kê một cái bàn, ta trèo lên bàn, tiếp theo leo lên cành cây, cuối cùng từ thân cây trèo xuống. Mà sau khi ta ra ngoài rồi, ngươi phải dọn bàn về chỗ cũ, hoặc lấy đồ vật gì đó che chắn. Vạn nhất ta chưa kịp trở về, ngươi cứ thay ta nói dối Từ bà bà một chút."

Tiểu Điều nhát gan, nghe được kế hoạch của Trần Tuệ liền sợ tới nỗi mặt trắng bệch, ngơ ngác lắc đầu.

Trần Tuệ chủ ý đã quyết, vì tương lai của bản thân, nàng phải bí quá hoá liều thôi. Nhưng Tiểu Điều lại nhát, mà nhát thì cố chấp, Trần Tuệ phải dụ dỗ cả buổi mới miễn cưỡng thuyết phục nha đầu này đồng ý.

Bất quá Trần Tuệ cũng không trông cậy tố chất tâm lý của Tiểu Điều có thể cao đến mức lấp liếm được Từ bà bà. Trước mắt nàng chỉ cầu cho kế hoạch của mình được thuận lợi, như vậy Từ bà bà có nghi ngờ hay không cũng chả phải vấn đề.

Đương nhiên, để khởi đầu êm xuôi, Trần Tuệ lựa chọn lén chuồn ra, sau khi Từ bà bà đưa xong cơm tối.

Mắt thấy canh giờ vẫn còn sớm, Trần Tuệ túm lấy Tiểu Điều hỏi một ít tình huống trong phủ, và cả một ít đường đi.

Những chuyện Tiểu Điều biết thật sự không nhiều lắm, nhưng vẫn miễn cưỡng đủ dùng. Tỷ như bố cục đại khái của Lý phủ đi.

Lý phủ nằm trên phố Vĩnh Phú, diện tích chiếm cứ rất lớn, chia thành tiền viện và hậu viện.

Thư phòng cùng phòng tiếp khách của Lý công công đều ở tiền viện, còn có một ít quân sĩ đứng gác.

Mà hậu viện, tổng cộng gồm có tứ đại viện, phòng bếp và nơi ở của hạ nhân. Dựa theo lời kể của Tiểu Điều, hậu viện không có nhiều người tuần tra.

Trần Tuệ nghĩ cũng chỉ là ngoại trạch của một tên thái giám thôi, hắn quan tâm đến mỗi thư phòng trọng địa là đủ rồi.

Tứ đại viện chính là bốn viện Mai Lan Trúc Cúc. Nơi Trần Tuệ bị nhốt là Mai viện. Lan viện không có người ở. Trúc viện là địa phận của Tưởng cô nương. Có điều nàng ta đã sửa tên Trúc viện này thành "Ỷ Trúc Hiên".

Còn Cúc Viện, lại chính là chỗ ở của Lý công công.

Trần Tuệ nghe xong cười như điên.

Chỉ tiếc, Tiểu Điều không hiểu được sự mắc cười thầm kín(*) này.

(Bản gốc thật ra là "chuyện buồn cười vượt thời gian", có điều mình cảm giác không hợp lý lắm, tại nam phong từ thời xưa đã có rồi. Còn cúc này với "Cúc" kia hình dạng tương đồng, Trần Tuệ chỉ cần giải thích một tí là Tiểu Điều cũng hiểu được, mà mình nghĩ cái "cúc hoa" này đã được người xưa ví von đủ rồi, đâu đến mức khác thời đại cái là cóc hiểu gì =((()

Lúc hỏi chuyện với Tiểu Điều, Trần Tuệ cũng bóng gió qua về lai lịch của mình, hỏi nha đầu này mấy câu kiểu như "Hạ nhân trong phủ thấy ta là người như thế nào..." linh tinh.

Mà Tiểu Điều vừa trả lời, Trần Tuệ liền minh bạch. Nàng một đêm bất ngờ được đưa vào Lý phủ, sau đó liền đâm đầu vào cột, ngoài ra hạ nhân cũng không biết gì thêm về danh tính của nàng.

Nguyên chủ quả thật là bị thái giám chết bầm kia cưỡng đoạt?

Đối với chuyện này Trần Tuệ vẫn còn ôm thái độ nghi ngờ.

Sau khi nhớ kỹ miêu tả về địa hình hậu viện, Trần Tuệ liền bắt đầu chuẩn bị. Trời vừa sẩm tối, chờ Từ bà bà sắc mặt khó coi đưa cơm xong rời đi, nàng lập tức hành động.

Hai người hợp lực khiêng cái bàn ra khỏi phòng ở, đặt dưới chân tường viện. Thấy chưa đủ cao, lại kê thêm cái ghế nữa trên mặt bàn. Tiểu Điều ở dưới đầy lo lắng, nhìn Trần Tuệ trèo lên bàn, bước lên ghế, tiện đà bám trên thành tường, ôm lấy cành hòe sum xuê.

Sau khi xác nhận xung quanh không có ai ở gần, Trần Tuệ mới rời chân khỏi tường viện, sải bước trên cành cây.

"Kẻ nào?!"

Phía sau không xa chợt cất lên một tiếng quát chói tai, tay Trần Tuệ run lên, suýt nữa ngã xuống đất. Nàng gắt gao ôm nhánh cây, quay đầu nhìn lại.

Một nam tử đang đứng dưới tàng cây, trang nhung đỏ thẫm, lạnh mặt nhìn nàng.

Trần Tuệ thoáng ngẩn ra, sau lại lập tức đối hắn "suỵt" một tiếng.

Dưới ánh mắt lạnh lẽo của người này, nàng luống cuống tay chân trèo xuống, mặt dày thò qua, nhỏ giọng giận dỗi nói:

"Làm ta sợ suýt chết! Ta chỉ tò mò muốn xem Trần cô nương sống ở đây có bộ dáng gì. Vừa trèo được lên trên, chưa thấy ai đã bị ngươi dọa rồi... À mà đại ca ngươi họ gì? Sao trước giờ ta chưa từng thấy qua ngươi?"

========================

Tác giả có lời muốn nói:

Kỹ năng thứ nhất của nữ chính: 'gặp nguy không loạn'.

Kỹ năng thứ hai của nữ chính: cáo trạng ác nhân.

Kỹ năng ẩn "Ấy ấy", cần điều kiện để kích hoạt, ví dụ như điều kiện "Được nam chính sủng ái".

- ----------------------------------------

Editor: Đệt =))))

Thật ra tác giả lảm nhảm khá dài, nhưng 2/3 nội dung không liên quan lắm đã bị cắt phăng =))) ai tò mò lên nguồn coi há.