*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Sau khi ăn sạch sẽ, Đỗ Hoằng Đình nói với tôi: “Lần sau đừng sang nấu cho anh ăn nữa.”
Tôi: “Ăn dở lắm hả?”
“Không phải.”
Chẳng lẽ là sợ béo?
Nhưng trước nay anh ta có bao giờ xoắn xít về chuyện mình béo đâu.
Tôi nhìn cái mặt vô cảm thối hoắc của anh ta, bỗng ngộ ra.
Người ta là người đã có bạn gái rồi, nên phải tem tém khoản này thôi.
Chị dâu xịn quá, dạy bồ đúng chuẩn.
Một thời gian rất dài sau đấy, tôi không hề chủ động liên lạc với Anh Béo nữa.
Một là sợ chị dâu.
Hai là, di động của tôi hỏng rồi.
Người mẹ tay hòm chìa khóa cần kiệm của tôi chỉ gửi cho tôi hai chữ: “Sửa đi.”
Tôi: “Cả phòng ngủ của con đều dùng iPhone 4 rồi ạ.”
“Thế thì làm sao?”
“Con vẫn còn dùng máy cục gạch lỗi thời nè.”
Mẹ tôi: “Mẹ nhường di động của mẹ cho mày rồi mày còn muốn sao nữa? Không cần thì trả mẹ đi.”
Tôi: “Vâng vâng, con sửa con sửa.”
Bất ngờ chính là một buổi tối nọ, Anh Béo gọi điện tới máy bàn phòng ngủ KTX của chúng tôi.
Đàn chị của tôi nghe máy, nghe xong tỏ vẻ: Tê hết cả xương rồi, giọng hay thế này, chị cược 10 tấm mặt nạ đắp mặt chắc chắn là một anh đẹp trai.
Sau đó, tôi được trải nghiệm đắp mặt nạ lần đầu tiên trong đời.
Đỗ Hoằng Đình hỏi tôi: “Sao anh không gọi được vào di động của em?”
Tôi: “Cái gì? Đệt, lại hỏng rồi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Em để quên một cái tạp dề ở nhà anh này.”
Tôi: “Cái đấy là đồ dùng một lần đó, anh còn chưa vứt à?”
Đỗ Hoằng Đình: “…… Được, giờ anh vứt.”
Sau đó anh ta cúp.
Toát mồ hôi.
Giết gà dùng dao mổ trâu, tìm tôi chỉ vì chuyện này thôi à?
Chương trình học của học kì sau khá là bận, tôi tự đề ra một mục tiêu cho mình.
Tiết kiệm tiền mua di động.
Cách cũ thôi.
Nhịn ăn.
Vì thế tôi ra siêu thị mua một đống mì ăn liền về.
Hàng khuyến mãi, bán lô đóng túi, mặt hàng thiết yếu.
Lúc trả tiền ở quầy thu ngân, tôi gặp Đỗ Hoằng Đình.
Bên cạnh anh ta lại có thêm một cô em.
Aizzz.
Nếu biết trước sẽ hội ngộ nhau thế này, tôi sẽ lấy ít đi mấy túi.
Tầm mắt Đỗ Hoằng Đình lướt từ trên xuống dưới lướt qua một đống mì ăn rồi lướt tới tôi: “Thiếu tiền thế cơ à?”
Tôi: “Không ạ, chán cơm thèm mì ấy mà.”
Tôi xấu hổ làm bộ nhìn Đông nhìn Tây, lơ đãng ngắm thấy cô em đứng cạnh anh ta lấy một hộp Okamoto trên giá xuống, quăng đánh bốp lên quầy thu ngân.
Cô ta còn nói với Anh Béo: “Trả tiền giúp em đi.”
(Okamoto: nhãn hiệu bao cao su đến từ Nhật Bản.)Tôi: “!!!”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Trả tiền xong, tôi vội vàng khiêng mì ăn liền bỏ chạy.
Nghe giọng thì không phải là bà chị dâu nói khẩu âm Đài Loan lần trước. Cho nên……
Chị dâu hai cởi cmn mở thật.
Lúc sắp ăn hết mì ăn liền, siêu thị có hoạt động khuyến mãi.
Mua mì ăn liền có thể rút thăm trúng thưởng, phần thưởng là một chiếc di động.
Còn là Ai-phôn mới ra năm nay nhé ~
Tôi kích động mua một lần hơn 100 túi mì, cầm mười mấy tờ vé rút thăm trúng thưởng để tăng cao tỷ lệ trúng.
Lúc về phòng ngủ tôi còn thắp hương bái Phật hy vọng thần vé số có thể nhìn trúng tôi.
Bà chị khóa trên của tôi khịt mũi coi thường: “Mấy trò rút thăm trúng thưởng khuyến mãi này là để lừa những đứa ngố Tàu như mày đấy!”
Tôi: “Vẫn phải hi vọng chứ, nhỡ trúng thì sao ạ?”
Đàn chị: “Mày mà trúng, chị sẽ ăn cớt trước mặt mọi người.”
Ba ngày sau, khoa Tài chính lưu truyền rộng rãi một câu giai thoại ——
Ăn cớt trước mặt dân chúng có cảm giác ra sao?
Đàn chị sẽ nói cho cưng nghe thế nào là ăn gì cũng ngon!
Đúng vậy, thế mà tôi lại trúng thưởng.
Còn không cần nộp thuế.
Tôi nâng niu chiếc di động mới tinh hít hà một lúc, màu bạc tôi thích, lại còn là loại 64G có nhiều dung lượng nhất nữa ~
Tôi lên App Store download App mà lần trước Anh Béo giúp phát triển, lòng tràn trề thành tựu click mở ——
Bị out ra luôn.
Lại click.
Lại out.
Sau khi bị out ba lần, tôi vội vàng phản hồi lại tình hình này với người của nhóm.
Mọi người sôi nổi tỏ vẻ chưa từng xảy ra tình huống kể trên.
Tôi lại dùng di động của mình thử phát nữa, vẫn bị out.
Hỏi mọi người, ai dè họ nhất trí trả lời: “Phần mềm lõi toàn là do mày viết, làm sao bọn anh biết được?”
Sau đó tôi bèn đi tìm Anh Béo.
Tôi: “Phần mềm của bọn mình toàn bị sập ở iOS7 thôi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Chắc là có một BUG trong hệ thống. Nếu ứng dụng của em support cả bản 32 bit và bản 64 bit thì sẽ bị sập trên bản 64 bit. Hiện tại chỉ xảy ra tình trạng này trên iOS7 mới xuất hiện trên thị trường, cho nên di động của em mới bị out ra như thế.”
Quả nhiên là học thần.
Kiến thức sâu rộng.
Nhưng mà ——
Tôi: “Sao anh biết bây giờ em dùng điện thoại Iphone?”
Đỗ Hoằng Đình: “……”
Rõ ràng im lặng vài giây.
Sau đó anh ta nói với tôi: “Chính em nói.”
Có sao?
Tôi: “Khi nào?”
Đỗ Hoằng Đình: “Em nói, ‘phần mềm di động của bọn mình toàn bị sập trên di động của em’ còn gì.”
Tôi: “Ồ, anh nghe lầm đấy, là iOS7, không phải di động của em.”
Đỗ Hoằng Đình lập tức nói: “Ừ, anh nghe lầm.”
Cứ y như là cướp lời vậy.
Sau đó tôi bèn kể anh ta nghe chuyện trúng thưởng.
Đỗ Hoằng Đình: “May mắn nhỉ.”
Tôi: “Cảm ơn.”
Đỗ Hoằng Đình: “Đừng ăn mì ăn liền nữa.”
Tôi: “Đương nhiên.”
Về sau lại nghĩ tới chuyện ngày xưa lấy cớ chán cơm thèm mì, tôi vội sửa miệng: “Em ngán lâu rồi.”
Đỗ Hoằng Đình: “Về sau nếu em muốn cả thiện ăn uống thì sang nhà anh đi.”
Ôi cái đậu, ngạc nhiên vãi, Anh Béo tốt bụng vậy cơ à?
Đỗ Hoằng Đình: “Tiện thể nấu một phần cho anh luôn.”
Quả nhiên……
Tôi: “Được.”
Sau đấy tôi đến nhà anh ta một lần.
Không có chị dâu cả ở đấy.
Chị dâu hai cũng không có nốt.
Tôi không biết tình hình thế nào, còn tự mang nguyên liệu nấu ăn sang nhà.
Lúc nấu ăn mở tủ lạnh ra, tôi mới thấy bên trong để đầy đủ những gì mình cần.
Tất cả đều là đồ tôi ăn được, toàn bộ đều là thứ tôi thích ăn.
Phê thật.
Tôi lặt rau, tôi nấu cơm, tôi xào nấu, tôi rửa bát.
Anh Béo chỉ phụ trách ăn.
Nhưng hiềm nỗi người ta là người đã có bạn gái rồi.
Tôi quyết định ăn hết sạch cái tủ lạnh này rồi đi.
Một cuối tuần nọ.
Lúc tôi vào nhà thì phát hiện có khách trong phòng khách.
Gái đẹp khí chất lạnh lùng kiều diễm, hai cô.
Nhìn kỹ thì trên giường Anh Béo còn có một gã đang nằm.
Gã kia lấy chăn che mặt ngủ rất quen mùi, chỉ để lộ đôi chân dài hai mét.
Chỉ tiếc là lại mặc quần dài.
Ba người họ là mấy thiên tài toán học cùng lên nghiên cứu sinh trước với Đỗ Hoằng Đình ở lớp họ.
Thảo nào vừa vào phòng tôi đã thấy ánh mắt hai chị đẹp nhìn tôi sai sai.
Tràn đầy vẻ học sinh giỏi chèn ép học sinh dốt.
Đỗ Hoằng Đình bình tĩnh tự nhiên chờ tôi ăn hết bữa cơm rồi mới nói: “Mấy hôm nữa anh phải ra nước ngoài một tuần, trong khoảng thời gian này em đừng tới.”
Tôi vội đáp liên tục: “Vâng vâng vâng.”
Không bao giờ sang nữa.
Học sinh dốt cũng có lòng tự trọng chứ.
Ánh mắt lạnh nhạt thế kia……
Cho dù lôi kéo tình cảm thế nào thì tôi và Anh Béo cũng không phải là người chung một thế giới.
Đừng quấy rầy người ta nữa thì hơn.
Anh Béo về thủ đô vào một ngày cuối tuần.
Anh ta không tìm tôi, tôi cũng không tìm anh ta.
Chuyện kì quái là trong lòng tôi lại còn hơi nhớ thương ——
Mấy khay bò ba chỉ đông trong ngăn lạnh không biết có còn đấy không?
Sáng thứ Ba có tiết Toán.
Tôi ngủ tới mức mơ mơ màng màng ở hàng ghế cuối cùng giữa đám đông chật kín trong giảng đường.
Đương mơ màng màng thì đột nhiên nghe thấy có một giọng hỏi: “Em nào là Mạnh Kỳ Kỳ?”
Tôi giật mình một cái tỉnh luôn.
Giảng viên: “Có người tìm em đấy.”
Cả lớp đều nhìn ra ngoài cửa theo ánh mắt của giảng viên ——
Có một anh giai cao to đẹp trai đứng đấy.
Tôi ngớ hết cả mặt ra: Anh là ai thế?
Những người khác đều mang vẻ mặt được xem kịch vui.
Thấy tôi không suy suyển gì, anh chàng kia thúc giục: “Phiền em tới bệnh viện một chuyến với anh!”
Ngại ánh nhìn xoi mói của toàn dân, tôi vội vàng dọn dẹp đồ đạc rồi lao ra khỏi phòng học.
Người cả khoa đều đang nhìn, bọn con trai lớp chúng tôi còn ồn ào sau lưng tôi: “Mạnh Kỳ Kỳ mày làm ai ễnh bụng rồi hả?”
Cút, không có họa mi thì làm ăn cái con kiu gì!