Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công
Tiểu Ngũ là hộ vệ của hầu phủ, là thuộc hạ thân cận nhất cảu Lâm Cảnh Hành, ở trong phủ được đãi ngộ không tồi. Cậu theo Lâm Cảnh Hành từ nhỏ có chuyện gì mà chưa trải qua, có món nào mà chưa được nếm. Vậy mà giờ phút này lại bị mùi hương được nấu từ tiểu ca nhi nông thôn thu phục.
Lâm Cảnh Hành mặt điềm tĩnh nhưng mũi cũng phải động vài cái. Miệng vết thương của hắn tuy không sâu nhưng lại lớn, mất quá nhiều máu nên thân thể suy yếu. Mới nãy Thẩm Dứu rót cho hắn chén nước mà hắn còn uống không nổi. Hắn chỉ cảm thấy nhạt mồm nhạt miệng không muốn ăn uống gì mà lúc này lại bất giác nuốt nước bọt.
" Chủ tử, ngài nghĩ y có mời chúng ta không?" Tiểu Ngũ vịn cửa sổ mắt trông mong về phía nhà bếp.
Lâm Cảnh Hành nghĩ nghĩ: "Chắc là có...?" Hình tượng của Thấm Dứu trong lòng hắn là một tiểu ca nhi tính tình lương thiện, đơn thuần chắc sẽ..... không ăn mảnh nhỉ? Quả nhiên không bao lâu thì nghe Thẩm Dứu gõ cửa: "Ăn cơm."
Đồ ăn vừa nấu xong Thẩm Dứu đưa một phần cho Hà Bình: "Hôm nay không kịp chuẩn bị, trong nhà chỉ còn gạo lứt em ăn tạm, mai anh sẽ đi mua gạo trắng."
Tất cả lực chú ý của Hà Bình đặt hết lên bát măng, nàng vội vội vàng vàng đi đóng hết cửa cung sợ làm mùi hương bay ra ngoài: "Mẹ ơi, con nhặt được bảo bối gì thế này?"
Nàng hoàn toàn không nghĩ tới tay nghề Thẩm Dứu lại cao như vậ. Cứ ngỡ có trứng luộc ăn là tốt lắm rồi ai dè Thẩm Dứu lại trực tiếp cho nàng ăn đồ ăn nhà hàng năm sao.
" Trước khi debut anh có học làm đầu bếp." Trước kia Thẩm Dứu làm thêm ở nhà hàng được đạo diễn đến ăn cơm nhìn trúng liền đề cử y tham gia show, chuyện này sau đó trở thành lời đồn thú vị lan truyền trên mạng: "Không phải em là fan của anh sao? Sao lại không biết chuyện này?"
Hà Bình né tránh ánh mắt y, xấu hổ nói: "....Em có đu anh được một thời gian thì nhảy tường đu idol khác....."
Thẩm Dứu: "....." Quấy rầy rồi, là do ta quá tự tin vào mị lực của bản thân!
"Nhưng mà trải qua hoạn nạn mới biết lòng nhau! Chỉ cần có thể quay trở về, em nhất định sẽ làm fan của anh cả! đời!" Hà Bình dựng ba ngón tay lên thề trung thành với Thẩm Dứu!
Xem ra lòng trung thành này được xây dựng lên từ một bát măng hầm thịt.
Thẩm Dứu cũng không so đo với một tiểu cô nương, y múc canh còn lại ra một cái bát lớn bưng lên nhà, sửa soạn bàn ăn trong nhà chính xong mới gõ cửa phòng đông: "Có muốn ăn cùng nhau không?"
Trước kia nguyên chủ yêu thầm tra công nên mới nhường cho hắn phòng tốt nhất, bản thân chuyển tới phòng phía tây. Khi Thẩm Dứu xuyên qua cũng lười chuyển lại, hiện tại phòng đông để lại cho hai người bệnh. May là phòng này lớn chứa được hai tên to xác.
Tiểu Ngũ chờ mãi mấy lời này, hoan hỉ đỡ Lâm Cảnh Mân ra ngoài.
Thẩm Dứu nhìn chằm chằm Tiểu Ngũ: " Tay ngươi không sao chứ?"
Tiểu Ngũ nhìn tay mình: "Ngươi nói nó sao? Không sao, không việc gì."
Thẩm Dứu vừa khiếp sợ vừa bội phục hắn, không hổ người trong giang hồ, tay gãy mà nói như chuyện lông gà vỏ tỏi. Lâm Cảnh Hành được Tiểu Ngũ đỡ ngồi xuống, hắn hướng tới Thẩm Dứu chắp tay cảm tạ: "Tại hạ.....Cảnh Hành, đây là người nhà của ta Tiểu Ngũ. Đa tạ ân công cứu mạng, không biết nên xưng hô thế nào? Về sau nếu ân công có chuyện cần giúp xin cứ nói!"
Hắn không biết thôn này có an toàn hay không nên tạm thời giấu họ đi, tránh sát thủ tìm tới. Mặc dù hắn giấu Thẩm Dứu nhưng lời báo đáp Thẩm Dứu lại xuất phát từ thật lòng.
Thẩm Dứu nói trong lòng về sau làm gì, cứ trực tiếp như tra công đưa y bạc là được. Nhưng hiện giờ không giống tình cảnh của tra công, y không thể há mồm đòi tiền người ta được nên nghĩ chút cho đỡ buồn.
Y cứu được hai người còn kiếm được tích phân, còn mở liên kết vị diện không lỗ, không lỗ!
"Cứ gọi ta Thẩm Dứu." Thẩm Dứu múc canh đặt trước mặt hai người: "Công tử không cần khách khí. Cuộc sống bên ngoài cũng không dễ dàng, nên làm, nên làm."
Thời đại này, danh tính ca nhi và cô nương không được trực tiếp nói cho người ngoài, vậy mà Thẩm Dứu lại hào phóng nói ra, làm Lâm Cảnh Hành không nhịn được mà nhìn y một cái. Cái nhìn này cũng chỉ chốc lát vì lực chú ý của hắn đã bị bát canh thu hút. Nước canh trắng đục, mùi hương hấp dẫn, hắn cúi đầu uống một ngụm, không tiếc lời khen một câu: "Hảo canh."
Thịt hun khói béo ngậy, măng ăn cùng giòn tan, một câu hảo canh hoàn toàn xứng đáng!
Mà Tiểu Ngũ sớm vùi mặt ăn canh, đầu cũng không thèm ngẩng.
Thẩm Dứu đắc ý. Tên món là " Yêm Đốc Tiên " đâu phải là gọi chơi: "Đáng tiếc đã qua mùa xuân, nếu món này nấu cùng măng mùa xuân thì lúc hầm canh mới là đem cả mùa xuân xếp vào trong chén!"
Lâm Cảnh Hành nghe y miêu tả mà nói: "Một món ăn mà được ngươi nói lại sinh ra chút ý thơ -- Đây có lẽ là món ăn miền Giang Nam, ngươi là người phương bắc sao lại biết món này?"
Thẩm Dứu đang múc canh run tay một cái rồi nhanh chóng khôi phục lại bình tĩnh: "Trước kia ta từng cứu một vị công tử nhà Hầu phủ, tuy hắn không biết nấu ăn nhưng lại có kiến thức nấu ăn độc đáo." Lý do này được y dùng để lừa thôn trưởng giờ lại dùng lừa người khác. Thẩm Dứu híp mắt: "Vị công tử này, ngươi tò mò thật đấy. Ta còn chưa hỏi vì sao các ngươi bị truy sát đâu?"
Ăn cơm thì ăn đi tò mò nhiều vậy làm gì? Tò mò cũng có tiền đâu? Quản nhiều!
Lâm Cảnh Hành bỗng dưng bị y dỗi liền sửng sốt. Hắn luôn cảm thấy tiểu ca nhi ôn nhu, dịu dàng giờ lại như mèo con xù lông, mặt hắn bị suy nghĩ làm xấu hổ vội vàng cúi đầu: "Là ta quá phận." Vẫn nhịn không được muốn trò chuyện cùng y: "Vậy vì sao ngươi lại cứu chúng ta? Không sợ chúng ta là người xấu sao?"
Thẩm Dứu trong lòng trợn trắng mắt. Quản các ngươi xấu tốt gì? Là hệ thống ta cứu! Ta có quyền chống đối sao?
Y yên lặng đánh giá Lâm Cảnh Hành.
Lúc cứu người không để ý, giờ mới thấy người này dậy thì thành công nha~
Không giống dung mạo diễm lệ như Lâm Cảnh Mân -- y không biết nói như nào. Gương mặt hắn góc cạnh, môi hơi mỏng, không nói lời nào thì lộ ra cảnh giác lãnh đạm, xa rời nhân thế. Lớn lên đúng kiểu y thích.
Người đẹp thì luôn được ưu ái. Thẩm Dứu cũng không nhận ra thanh âm của bản thân bớt xù lông mà lại ôn nhu đi một chút: "Cho nên ngươi là người xấu sao?"
Lâm Cảnh Hành: "Đương nhiên không phải."
Thẩm Dứu cười: "Không phải là được, ta tin vào mắt nhìn của bản thân."
Một gương mặt đỉnh như vầy mà làm chuyện xấu..... Vậy ta lấy tay che mắt lại không thấy là được chứ gì. Thẩm Dứu nghĩ thầm.
Y cười lên như xuân hoa nở rộ, cả gian nhà như sáng bừng lên, Lâm Cảnh nhìn cảnh này ngẩn ngơ. Trong lòng đối với Thẩm Dứu càng thêm hứng thú.
Thật là một ca nhi thú vị.
Theo lời đệ đệ hắn- Lâm Cảnh Mân thì Thẩm Dứu là một tên điêu dân tham tiền không đáy. Làm huynh trưởng hắn còn không hiểu tính đệ đệ mình sao, nhưng sau khi chứng kiến vài chuyện hắn nghĩ đệ đệ mình sai rồi.
Sau khi cùng Thẩm Dứu nói chuyện với cách y cứu bọn họ đã lộ ra đây không phải một ca nhi nông thôn bình thường -- là một tiểu ca nhi mình đầy bí mật.
Nhưng mà, trên thế gian này có ai mà không có bí mật đâu.
Lâm Cảnh Hành cúi đầu chuyên tâm uống canh. Lúc này góc tường nhà Thẩm Dứu lại lộ ra mấy cái đầu, hướng tới Thẩm Dứu gọi: "Ca Ca!"
"Ca ca lại nấu món gì vậy? Thơm quá."
"Đệ ở nhà còn ngửi thấy!"
Tiểu Cẩu Tử cảnh giác nhìn Lâm Cảnh Hành cùng Tiểu Ngũ, vô cùng đau đớn nói: "Ca ca sao lại mang người ngoài về nữa!"
Đám nhóc vì tranh nhau lớn lên sẽ lấy Thẩm Dứu mà từ tối qua tới hôm nay đã đánh nhau hai trận còn chưa phân rõ, vậy mà giữa đường lại nhảy ra hai tên Trình Giảo Kim! Nhóc còn tưởng nay Thẩm Dứu kéo lợn rừng về, kết quả lại là người!
Nhưng mà hắn cao quá, nhóc đánh không lại....
Thẩm Dứu không vui trách nhóc: " Lại cái gì? Ngươi đem huynh thành người như nào?"
Sao nghe như y là một tên đàn ông lả lơi ong bướm thế?
Nếu thôn trưởng mà nghe được lời này của y thì sẽ hận không thể gõ đầu y vài cái: Một ca nhi hai ba ngày lại lôi đàn ông về nhà, ngươi còn hình tượng cái nỗi gì? Không lả lơi ong bướm thì là gì?
Tiểu Cẩu Tử bị y trách ủy khuất dẩu môi, nhóc không dám phản bác sợ y không cho nhóc ăn ngon. Đành hướng giận hờn qua hai tên ăn trực, nhóc nắm nắm đấm đầy giận dữ: "Ta cảnh cáo hai ngươi, ca ca là của chúng ta! Các ngươi đừng hòng đánh chủ ý lên người ca ca!"
Lâm Cảnh Hành: "......."
Lời trưởng thôn hắn đều nghe được hết, lại hoài nghi đệ đệ mình đã cô phụ y, cũng nghĩ tới vì bọn họ mà thanh danh Thẩm Dứu bị tổn hại, y nghĩ sẽ đích thân tìm cho Thẩm Dứu một nhà chồng tốt. Bọn họ là Chiêu Thành Hầu quen không ít vương tôn quý tộc, nếu làm mai cũng có thể đảm bảo y an ổn một đời.
Nhưng giờ hắn lại được ăn "Yêm Đốc Tiên" nên không khỏi nghĩ lại: mỹ vị như này, nếu sau này không được ăn, vậy không phải rất đáng tiếc sao?
Lâm Cảnh Hành lại quay qua nhìn Tiểu Ngũ đang ăn như vũ bão. Nếu Thẩm Dứu theo Tiểu Ngũ, trở thành một phần của Hầu phủ thì hắn có thể thường xuyên được ăn món ngon.... Lâm Cảnh Hành nghĩ nghĩ trong lòng lại dâng lên phiền muộn, tướng ăn của Tiểu Ngũ quá không văn nhã, trên mặt hắn lộ ra chút ghét bỏ.
Không được! Nhìn Tiểu Ngũ ngu quá! Không thích hợp! Hôn sự đối với một tiểu ca nhi mà nói là việc lớn cả đời, vẫn là suy tính kỹ thì hơn.
Tiểu Ngũ đắm chìm trong niềm vui ăn uống hoàn toàn không biết mình đã bị chủ tử đá khỏi vòng để xe, còn bị hắn ghét bỏ một trận.
Thẩm Dứu cảm thấy mất mặt vô cùng, xách Tiểu Cẩu Tử xuống khỏi bờ tường: "Ngươi câm miệng! Còn muốn ăn nữa không? Lại đây cho huynh!"
Một đám nhóc ngoan ngoãn bò xuống, xếp hàng đi theo sau Thẩm Dứu vào bếp. Thẩm Dứu sớm đã để lại cho đám nhóc một phần, như cũ mỗi người một chén nhỏ. Thẩm Dứu nghĩ nghĩ nói: "Lần sau tự mình mang chén tới."
Y nấu cơm thì có thể đấy nhưng rửa bát thì....
Lâm Cảnh Hành ngồi ở nhà chính nhìn y, Thẩm Dứu đứng ngược sáng ở trong bếp, quanh chân y là một đám trẻ con, nhỏ nhất là Niếp Niếp được y ôm ở trên đùi. Quanh thân y phảng phất như có một tầng ánh sáng dịu dàng chan hòa.
Tiểu viện nhà y một mảnh ồn ào, lại thấy giọng thôn trưởng vọng từ ngoài vào: "Tiểu Dứu, Tiểu Dứu! Có người trong huyện nha tới tìm!"
Thẩm Dứu chưa kịp phản ứng lại thì Lâm Cảnh Hành cùng Tiểu Ngũ đã trốn vào phòng, đến cả chén cơm cũng đem vào cùng. Vừa rồi bọn họ trong phòng nói chuyện ám sát lần này đã mò được vài chi tiết, hắn cho rằng sự việc lần này huyện nha không tránh khỏi có chút quan hệ, hiện tại địch ta còn chưa rõ, tránh đi là tốt nhất.
Thẩm Dứu khóe mắt ngó đến, dặn đám nhóc không được nói lăng lung tung rồi mới ra khỏi cửa.
Người tới lần này không phải huyện thái gia đại nhân, mà là một người sư gia gầy họ Tôn, quanh miệng có ba chòm râu, mắt nhỏ cười tủm tỉm lộ ra vài phần khôn khéo. Thấy Thẩm Dứu chủ động ra đón thì không bước thêm bước nào.
"Thẩm tiểu ca nhi, đây là phủ Chiêu Thành Hầu phái người đưa cho ngươi. Trước đã đưa ngươi 327 lượng, ở đây có hơn 700 lượng cùng ngân phiếu, ngươi cầm đi."
- --------
Mình có chút ý kiến muốn hỏi mọi người.
Xưng hô của Thẩm Dứu với Hà Bình thì nên để như thế nào?
" Cô - tôi" giữa idol với fan lại còn là người cùng hoàn cảnh thì mình thấy nó xa cách quá.
" Anh - em " mình lại thấy gần gũi quá.
" Ta - ngươi " thì bởi vì hai người đều là người hiện đại để vậy nó có ngang quá không?