Gả Cho Huynh Trưởng Của Tra Công

Chương 6




Trăng lạnh như nước.

Thẩm Dứu nằm liệt trên giường đất, y cảm thấy toàn thân y như vừa bị xe tải cán qua. Nguyên một ngày y bị hệ thống dắt mũi đi, đủ các loại cứu mèo cứu chó, đưa ông lão qua sông,... Hệ thống cho y trải qua đủ thể loại nhiệm vụ, nhiệm vụ sau còn quá đáng hơn nhiệm vụ trước.

Quá đáng nhất là để hắn giúp một con rắn lột xác! Thẩm Dứu sợ nhất là loại động vật xương sụn này, làm nhiệm vụ mà mồ hôi mẹ mồ hôi con cứ túa ra.

" Ta có không thể hủy bỏ nhiệm vụ cưỡng chế được sao?" Y đáng thương nói với hệ thống.

Quản lý viên 01 lãnh khốc tỏ vẻ: 【 Nghĩ cũng đừng nghĩ, đã nói là ba ngày! thiếu một giây, một phút, một giờ cũng không được tính! 】

" Ôi.... "

【 Ngươi bất mãn cái gì? 】 Quản lý viên 01 đem tích phân minh kiếm được cho y xem: 【 Một ngày ngươi kiếm được 27 tích phân! Nếu cho ngươi trồng trọt thì ngươi làm được bao nhiêu! 】

Thẩm Dứu " 27 mẫu!"

Hệ thống: 【...... Đây cũng đâu phải câu hỏi. 】

Hệ thống nói cũng không sai, trừ điểm tích phân mà y nhận được thì còn có lễ vật cảm tạ.

Đặc biệt là cứu một em nhỏ trượt chân rơi xuống bờ sông, bố mẹ đối phương ngàn vạn cảm tạ tặng y một rổ đồ.

Nhìn đống lễ vật làm y lại nhớ tới bạc mà Lâm Cảnh Mân 'cảm tạ ' y, Thẩm Dứu cảm thấy y phát hiện ra con đường làm giàu rồi.

" Nhiệm vụ của mấy người thật quá quắt!" Thẩm Dứu kháng nghị:" Giúp người làm vui thì tính nhưng giúp rắn làm vui là cái gì? Ngươi không phải cố ý chỉnh ta đấy chứ?"

【 Giờ ngươi vẫn chưa hiểu hay sao? 】 Hệ thống vui sướng khi thấy người gặp họa: 【 Ta là hệ thống giám sát ngươi lao động cải tạo, chẳng lẽ ngươi còn muốn ta chan hòa ấm áp với ngươi? 】

Thẩm Dứu: QaQ!

******

" Thẩm phu nhân cũng thật quá đáng, rõ ràng phu nhân là người nắm quyền quản nội phủ, lại cứ ba ngày khóc hai nháo đòi tiền chủ tử. Rõ ràng là tạ lễ của nhị thiếu sao lại là..... "

Lâm Cảnh Hành mày, đánh gãy lời đối phương:" Tiểu ngũ, sao có thể nói thị phi sau lưng phu nhân."

Tiểu Ngũ là người theo hầu Lâm Cảnh Hành từ nhỏ tự nhiên sẽ thân cận hắn hơn những kẻ hầu khác, nói chuyện từ trước đến nay đều tùy ý:" Ta là thay chủ tử bất bình."

" Phu nhân cũng không dễ dàng gì." Lâm Cảnh Hành vuốt ve cái chén trong tay:" Chúng ta trong phủ cũng không có tiền lời tiền thu, phụ thân lại không để ý đến sự tình trong phủ, nàng không dư dả gì cũng đúng thôi."

" Ai nói? Chỉ cần phu nhân nói với nhà mẹ đẻ nàng một tiếng...."

" Tiểu Ngũ!"

Thấy Lâm Cảnh Hành có chút nổi nóng Tiểu Ngũ liền im bặt, tỏng lòng lại xót xa cho chủ tử hắn.

Chiêu Thành Hầu phu nhân hiện giờ là được cưới về sau khi mẹ Lâm Cảnh Hành mất, là em gái của An Bình quận chúa. Tính vai vế Lâm Cảnh Hành phải gọi một tiếng dì. Chiêu Thành Hầu đối với An Bình Quận chúa tình thâm nghĩa trọng, nếu không phải vì quan hệ thông gia gắn bó thì ông căn bản sẽ không tục huyền*, kể cả sau khi nàng sinh Lâm Cảnh Mân thì ông vẫn một lòng thương tiếng vong thê nên vị trí tục huyền phu nhân này liền trở nên xấu hổ.

*Tục huyền: nam lấy vợ mới sau khi vợ cũ mất, giống như nữ tái giá.

Thậm chí Chiêu Thành Hầu sớm đã đem toàn bộ của hồi môn của An Bình quận chúa giao hết cho Lâm Cảnh Hành, càng làm vị phu nhân kia ghen ghét không thôi, luôn tìm mọi cách moi tiền từ Lâm Cảnh Hành.

Lâm Cảnh Hành xoa xoa giữa hai mày:" Dù sao một ngàn lượng bạc ta cũng không phải không trả nổi."

Từ xa đã thấy Lý Đạt cùng nha sai đi tới, Tiểu Ngũ đang nói chuyện cũng phải hậm hực ngậm miệng.

" Thỏa đáng chưa?"

" Dạ." Lý Đạt khom mình hành lễ:" Bạc đã giao cho huyện lệnh, ngài ấy sẽ phái người đưa tới cho vị ca nhi kia."

Lâm Cảnh Hành gật đầu, nghe xong phân phó đã hoàn thành thì muốn quay về. Chợt nghe Lý Đạt " Di " một tiếng.

" Lại chuyện gì?" mày Lâm Cảnh Hành nhăn lại. Tâm tình hắn hôm nay có chút bực bội, mấy việc này không cần đích thân hắn ra mặt nhưng cứ dây dây dưa dưa một ngày vẫn chưa hồi kinh, còn chạy một chuyến tới phủ huyện nha, uống trà cả buổi sáng ở cái tửu lâu không ra gì. Giây phút này thấy Lý Đạt như phát hiện cái gì, ngữ khí hắn không khỏi chút bực bội.

Lý Đạt bị ngữ khí của hắn dọa sợ, vội nói: " Dạ không..... tiểu nhân thấy ca nhi đã cứu nhị thiếu gia."

Lâm Cảnh Hành theo phản xạ nhìn theo hướng ánh mắt của Lý Đạt.

Trước nghe thấy lời Lý Đạt hắn còn nghĩ là một tên điêu dân tham tiền không đáy, ân công sư tử ngoạm - ngoạm một cái là một ngàn lượng. Vậy mà Thẩm Dứu này và vị ân công sư tử ngoạm kia không có lấy một điểm giống nhau, cặp mắt kia sáng ngời thanh thoát, vẻ mặt y tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời.

Lâm Cảnh Hành đứng trên lầu hai của tửu lâu yên lặng nhìn Thẩm Dứu đi lao tới kéo em nhỏ mải chơi suýt bị xe ngựa đụng, quay đầu lại thấy y giúp bà lão nhặt đồ... thậm chí còn giúp một chiếc chó lạc tìm chủ.

Lâm Cảnh Hành càng xem càng trầm mặc. Một người như lấy giúp người làm lẽ sống, nhặt được của rơi tìm người đánh mất, vì sao lại cố tình muốn ngoạm một ngàn lượng của đệ đệ hắn?!

Hắn nghiêm túc nhìn gương mặt thịnh thế mỹ nhan của Thẩm Dứu, biểu tình ngày càng nghiêm túc hỏi Lý Đạt:".... Cảnh Mân có lẽ sẽ không làm cái gì có lỗi với gia đình chứ?"

Lý Đạt:"......?"

Thẩm Dứu tự nhận là một người siêu lạc quan hôm nay đã làm quen với nhiệm vụ biến thái của hệ thống, còn tìm được niềm vui trong đó. Ngày hôm qua đã biết được khái quát toàn cảnh thôn nên hôm nay y quyết định vào thành xem.

Ở trong thành dạo vài vòng tiện tay làm nhiệm vụ, Thẩm Dứu kinh ngạc phát hiện giá cả nơi này không đắt như tưởng tượng, bánh bao thịt hai văn tiền một cái, canh thịt dê mười lăm văn một chén.

Một lượng bạc đổi được một ngàn văn tiền vậy một ngàn lượng bạc đỏi được..... Quả là một khoản tiền khổng lồ.

Thiên a~ Vậy phủ Chiêu Thành hầu phải có bao nhiêu tiền cơ chứ? Thế tử phi cùng đám vợ lẽ hai ngày đua quần áo ba ngày đua trang sức! Vài món thôi mà cũng mấy ngàn lượng!

Thế giới của kẻ có tiền kẻ nghèo như chúng ta không hiểu được!

Thẩm Dứu mua ít đồ ăn đồ dùng, lạin hỏi han xem nơi nào nhận đầu bếp. Y cùng hệ thống cò kè mặc cả, giảng đạo lý cãi bằng chứng cũng tìm được cách kiếm tích phân. Như y nghĩ không nhất định phải cày ruộng mới kiếm được tích phân mà còn có rất nhiều cách khác.

【 Được rồi. 】 Quản lý viên 01 không tình nguyện đáp ứng, cân nhắc ra tiêu chuẩn: 【 ngươi dựa vào chính bản thân kiếm một lượng bạc có thể tích lũy một phân, người khác tặng không tính! Hơn nữa đất cũng phải dùng, không thể hoang phí! 】

Là một hệ thống ma quỷ thì không được bỏ qua bất kỳ cơ hội nào dày vò nhân viên cải tạo!

Thẩm Dứu rưng rưng đáp ứng. Hỏi mấy con phố mấy tửu lâu nghe y là ca nhi thì đều cự tuyệt.

" Tay nghề ta rất tốt, ngài không tin? Hay là để ta nấu ngài ăn thử?" Ta có bằng trung cấp đầu bếp thật đó! Thẩm Dứu nỗ lực quảng cáo bản thân.

Nhưng ông chủ tửu lâu khó xử gãi đầu:" Ca nhi xinh đẹp như ngươi mà tới đây làm việc sợ là quá nhàn, tên tiểu nhị vô tâm kia từ khi ngươi vào tự dưng chăm chỉ gấp bội."

Y nào nghĩ tới sẽ có một ngày dung mạo y chính là thứ cản đường y kiếm tiền. Mãnh hổ như y muốn rơi lệ.

Hệ thống vui sướng khi y không kiếm được việc liền đưa ra gợi ý: 【 Cho nên ngươi vẫn là thành thật làm ruộng đi, ngươi không phải được một ngàn lượng tạ bạc sao? Lấy mua đất đi! 】

Thẩm Dứu rầu rĩ không vui:" Còn chưa đâu. Giờ mới tới tay ta có ba trăm lượng thôi."

【 Ba trăm cũng là nhiều rồi, có thể mua rất nhiều đất..... A? Từ từ? 】

Thẩm Dứu chỉ cảm thấy khung hình quen thuộc trước mắt, quản lý viên 01 ngay sau đó vang lên: 【 cưỡng chế nhiệm vụ: Cứu người một...... Hai mạng người hơn xây bảy tòa tháp. 】

Thẩm Dứu tức khắc khẩn trương, vội vàng nhìn xung quanh. Y bây giờ đang trên đường về thôn, bên cạnh là một đạo quán đã bỏ hoang trong mọc toàn cỏ dại và bụi cây. Hệ thống nhắc nhở y mới thấy trong lùm cây bên trái có hai người!

Quần áo là lượt đã bất tỉnh, tên còn lại như người hầu bị thương khá nặng thấy Thẩm Dứu phát hiện bọn họ biểu tình có chút cứng đờ.

Một đám người bịt mặt đnag từ xa tiến lại, càng ngày càng gần.

Cướp? Không giống... giống như là đến để trả thù. Đại não y nhanh chóng nghĩ ra vài đối sách.

Trực tiếp chống lại chắc chắn đánh không lại, vậy chỉ có dụ bọn họ dời xa chỗ này.

Thẩm Dứu nhìn nhiệm vụ 【 Không hoàn thành trừng phạt: -500 】, nhìn nhìn lại y chỉ có 62 tích phân, y cắn chặt răng chạy đi dụ đám người.

Đám người bịt mặt phát hiện động tĩnh liền đuổi theo.

Thẩm Dứu làm ra vẻ giật mình vứt đống đồ đạc vừa mua xuống đất làm ra vẻ giật mình kinh hô:" A!"

Chờ đám người kia đến trước mặt, Thẩm Dứu ôm đầu gối run bần bật.

" Uy!" Tên gần nhất thô lỗ kéo Thẩm Dứu lên, thấy khuôn mặt đáng thương của Thẩm Dứu xong âm thanh cũng nhẹ nhàng hơn:" Ngươi có thấy người nào không?"

Thẩm Dứu:"......"

Thẩm Dứu hồng hồng hốc mắt, khóc tới hoa lê đái vũ*:" Có, có! Có phải một người cõng một người đang hôn mê không?"

*Giống như hoa lê dính hạt mưa, khóc cũng đẹp. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi - Dương Ngọc Hoàn

Ánh mắt người bịt mặt liền nghiêm túc, Tiểu Ngũ lúp trong lùm cây âm thầm nắm chặt nắm tay.

" Bọn họ chạy theo hướng kia." Thẩm Dứu chỉ một hướng:" Chạy nhanh lắm còn đụng vào ta nữa."

Người bịt mặt: " A? Vậy ngươi không bị thương chứ?"

Thẩm Dứu:".....?"

Thẩm Dứu biểu tình xấu hổ:" Không có, nhưng đồ ta mới mua bị hỏng hết rồi ~ "

Đám người bịt mặt sốt ruột nhìn không nổi:" Đi thôi lão tam, chính sự quan trọng. " Tuy tiểu ca nhi này nhìn xinh đẹp nhưng bọn hắn còn có chuyện cần làm.

Lão tam bị đồng bọn kéo đi còn lưu luyến quya đầu nhìn Thẩm Dứu: Vì cái gì? Vì cái gì mà hắn lại gặp đúng người nhưng sai thời điểm?!!

Thấy bọn họ đã đi xa, Thẩm Dứu nhẹ thở ra, yên lặng nhặt đồ lên.

Quá khó khăn, làm một idol có kỹ thuật diễn quá khó khăn!

【 cưỡng chế nhiệm vụ: Cứu người hai mạng người hơn xây bảy tòa tháp! 】

Thẩm Dứu sợ tới mứuc run run:" Cái gì? Sao chưa gì đám người đã quay lại rồi? "

【 không phải 】 Quản lý viên 01 có lòng tốt giải thích: 【 hai người kia đều bị thương, sát thủ sẽ quay lại ngay, chẳng lẽ ngươi cứu không cứu cho chót? 】

"..... Lại hành ta." Thẩm Dứu lại nhìn điểm tích phân, y xốc lại tinh thần đi đến lùm cây. Lâm Cảnh Hành dần tỉnh, Tiểu Ngũ thấp giọng nói lại với hắn tình hình, hắn mở được nửa mắt nhìn gương mặt đã nhìn cả buổi sáng - tiểu ca nhi tốt bụng đơn thuần thiện lương đi tới.

Thẩm Dứu hỏi hắn muốn tới nhà tĩnh dưỡng không thì hắn gật gật đầu.