Tôi còn định nói thêm thì nghe thấy một giọng nam quen thuộc: "Ngu Sanh, em đang làm gì ở đây?"
Mọi người phát hiện ra sự tồn tại của tôi, nhìn nhau rồi tản ra.
Thôi xong, hết trò vui để xem rồi.
Tôi hờ hững liếc nhìn người nọ, quay người bỏ đi, nhưng cổ tay lại bị anh ta nắm chặt.
Tôi hít sâu một hơi, quay đầu nhìn anh ta: "Giang Tuân, buông tay."
Giang Tuân không buông tay, ánh mắt trầm trầm nhìn tôi: "Tại sao lại kết hôn với Lục Văn Cảnh?"
Tôi cười nhạt nhìn anh ta: "Tôi không kết hôn với Lục Văn Cảnh, chẳng lẽ kết hôn với anh à? Giang đại thiếu gia?"
Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện +100."
Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -100."
Sao chỉ số lại d.a.o động lớn vậy?
Lục Văn Cảnh lại làm sao nữa rồi?
Tôi cau mày nhìn xung quanh, vừa lúc thấy Ngu Liên Nguyệt đang cụng ly với Lục Văn Cảnh.
Lực ở cổ tay tăng lên, giọng Giang Tuân càng trầm hơn: "Ngu Sanh, ly hôn với hắn đi, em không cần phải vì giận dỗi với tôi mà tùy tiện tìm người lấy."
Tôi không nhịn được bật cười, giật mạnh tay ra: "Tùy tiện tìm người lấy là sao?"
"Lục Văn Cảnh cao hơn anh, đẹp trai hơn anh, không dựa vào gia sản cũng giàu hơn anh."
"Anh là cái thá gì mà so sánh với anh ấy?"
Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -100."
Hửm?
Tôi liếc nhìn Lục Văn Cảnh đang quay lưng về phía tôi ở đằng xa, dừng lại một chút, lại tăng âm lượng: "Giang Tuân, đừng nói với tôi bây giờ anh lại bắt đầu nhớ đến tôi nhé, thật buồn nôn."
"Tôi đã là phụ nữ có chồng rồi, trong lòng chỉ có chồng tôi thôi, phiền anh cút xa ra cho tôi."
Hệ thống: "Chỉ số hắc hóa của phản diện -100."