Vừa về đến nhà, tôi liền vào phòng thu dọn đồ đạc, lục lọi một hồi, vali được nhét đầy ắp.
Chưa kịp đóng khóa, cửa phòng đang mở toang đã bị gõ. Tôi ngồi xổm trên mặt đất nghiêng đầu nhìn, là Lục Văn Cảnh đeo kính râm.
Tôi nhìn anh với vẻ mặt sững sờ: “Lục Văn Cảnh, sao tối muộn rồi anh còn đeo kính râm?”
Anh không nói gì, từng bước tiến về phía tôi, ngồi xổm xuống trước mặt tôi. Sau đó bắt đầu ném quần áo đã được tôi xếp gọn gàng trong vali lên giường.
Chuyện gì thế này?
Tôi giữ tay anh lại, ghé sát ngửi, lập tức hiểu ra: “Anh lại uống rượu sau khi về nhà đúng không?”