Gả Cho Con Trai Đối Thủ Không Đội Trời Chung Của Ba Tôi

Chương 8




15.

Một tuần sau khi kết hôn, cuối cùng chúng tôi cũng đã làm những gì lẽ ra phải làm trong đêm tân hôn. Những ngày tiếp theo trôi qua rất vui vẻ và bình yên.

Cố Diệp bây giờ không còn muốn tăng ca nữa mà dành thời gian về nhà nấu ăn sau đó bắt nạt tôi.

Lúc đầu bây giờ tôi còn xấu hổ bây giờ là tê liệt.

Hừ, đàn ông.

Quả nhiên chỉ có một lần và vô số lần.



Nhưng cũng phải nói những ngày này tôi rất hạnh phúc. Ngày hôm sau là cuối tuần, Cố Diệp hiếm khi tăng ca, anh đến công ty tổ chức một cuộc họp quan trọng. Tôi ở nhà và dọn dẹp mọi thứ.

Khi tôi đang dọn dẹp phòng tắm, tôi tình cờ nhìn thấy gói bvs tôi mua từ ngày cưới. Tôi nhìn thấy bên trong vẫn còn nguyên, rõ ràng là chưa từng động tới, rơi vào im lặng.

Nếu như..

Nếu tôi nhớ chính xác…

Hình như tôi đã không đến ngày cách đây hai tháng rồi. Dọn dẹp xong, tôi có hơi hoảng hốt…

Đúng lúc này, ba tôi gọi điện đến.

Nghe thấy giọng nói vui vẻ từ đầu dây bên kia điện thoại, tôi trầm mặc.

Tôi cúp điện thoại của ba tôi, lái xe thẳng đến bệnh viện kiểm tra.

Đúng là tôi đã mang thai, đã được một tháng rồi.

Được rồi, nhà họ Cố có một đứa con, tâm nguyện của ba tôi đã tan thành mây khói.

Vốn dĩ tôi định bí mật nói cho Cố Diệp biết chuyện này, âm thầm sinh con sau đó mới cho ba tôi biết.

Lúc đó gạo đã nấu thành cơm rồi dù ba tôi có giận đến đâu cũng không thể nhét đứa trẻ lại vào bụng tôi. Nhưng tôi không biết tại sao Cố Diệp lại phát điên báo tin này cho cả hai gia đình. Trong phút chốc, cả hai nhà đều nổ tung.

Chuyện gì đang xảy ra vậy?

Tôi ngồi trên chiếc ghế thoải mái nhất ở giữa, vuốt ve phần bụng vẫn phẳng lì của mình, nghe hai bên gia đình cãi nhau, tranh giành.

Có bao nhiêu đứa trẻ?

Tôi: “...”

Nói đến vấn đề này, có ai nghĩ đến người sẽ mang thai là tôi không?

Ba tôi cau mày, trực tiếp đưa ra quyết định.

Mẹ tôi ở bên cạnh đẩy cánh tay ba tôi: “Lão Mộ, chúng ta đã cho phép sinh 3 rồi, 2 thì hơi ít.”

Tôi: “...”

Không, không, không, tôi nghĩ sinh một đứa cũng khá tốt rồi.

Ba tôi sờ cằm như đang cân nhắc tính khả thi của câu hỏi: “3 đứa cũng không tệ, nhưng…” Ông ngập ngừng

“Đứa đầu tiên họ Cố, đứa thứ hai họ Mộ, còn đứa thứ 3 họ nhà bên nào?”

Sao lại nói đến bước này rồi, đứa đầu vẫn chưa chào đời đâu.

HẾT.